Trans, edit: Vượng Ninh

Mình mới tập trans lần đầu có sai sót gì mong anh em nhắc nhở dưới comment!1 Comment để mình có động lực dịch tiếp nhé. Cảm ơn vì đã đọc :))

Chương 1 sẽ được hoàn thành và đăng tải vào chiều hoặc tối hôm nay.

Mời các bạn đọc truyện.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bất chợt tỉnh dậy.

Hayate bật dậy ngay khi lấy lại ý thức.

Dương như anh ấy đang nằm ở trong một căn phòng. Căn phòng khá là rộng và là phòng đơn. Đồ đạc và tấm thảm trải dài đến vô tận. Chắc hẳn một người giàu có và cao quý là chủ nhân của căn phòng này.

Chờ đã, mình đang làm gì ở đây?

Từ khi nào và làm cách nào có thể ở đây – anh cũng không rõ.

Tình hình trở nên khó hiểu làm Hayate trở nên bối rối.

“Cậu là ai?”

Một ai đó cất tiếng.

Anh đảo mắt quoanh phòng.

Đằng sau anh là… một cô gái. Một cô gái siêu đẹp làm anh không thể nói nên lời.

Được bao phủ với mái tóc hồng óng mượt dường như ôm lấy thân trên của cô

Bắp đùi trắng sửa lộ ra sau chiếc váy ngắn.

Trên hết, vẻ đẹp của cô ấy thật sắc sảo và tinh khiết.

Thân hình mảnh mai, như một nhà điêu khắc đã tạo nên figure lí tưởng với một tỉ lệ cân bằng. Cộng thêm chiếc nơ nằm giữa cặp núi đôi trên ngực cô ấy.

Nhưng thu hút nhất vẫn là ánh mắt của cô ấy.

Ánh mắt tựa mũi tên bắn thẳng vào tim anh.

Nhìn thẳng vào Hayate với cặp mắt ruby, chúng như muốn xoi mói từng cử chỉ hành động của anh.

“…”

Dần bị mất lí trí trước vẻ đẹp kia, cô gái tiến lại gần anh. Liên tục lùi lại vì bối rối. nhưng vì không chú ý xung quanh anh bị dồn vào một góc tường.

Cô ấy chạm vào toàn bộ cơ thể của anh. (toàn bộ cơ à :v)

C-Cái gì?

Bất ngờ trước hành động của cô, Hayate “đóng băng”

Sau tình thế khó xử và bằng tất cả lòng nhần từ của cô, cô bắt đầu

cảm nhận mùi của cơ thể anh.

Khi cô tiến lại gần, cơ thể anh đột ngột phản ứng, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

“Hm… Sự tồn tại có vẻ đúng, nhưng sự mềm mại và mùi hương dễ chịu này chắc hẳn là con người.”

Cô gái trẻ suy nghĩ ít lâu rồi tiếp tục:

“Có lẽ tôi nên nếm thử, nhỉ?”

Cô ấy nói là đưa lưỡi ra khỏi miệng. [note2949]

“Ng-Ngừng lại đi!”

Hayate theo bản năng đẩy cô ra.

“Ồ, cậu có thể nói à? VẬy hãy trả lời vài câu hỏi của tôi.”

“Eh…Ah, được thôi.”

“Cấu có tên không?”

“Hayate… Mitsurugi”

“Vậy là cậu có tên. Vậy cậu tới từ đâu?”

“Đó là…?”

Hayate cố gắng trả lời câu hỏi, nhưng…

“…Huh?”

Anh không biết. Well, dường như anh chẳng nhớ nổi nó.

Đặt tay lên trán, anh cố gắng nhớ, nhưng mọt kí ức dường như đã tan biến.

Chợt anh nhớ đến câu hỏi khi vừa mới tỉnh dậy.

“Làm cách nào tôi…ở đây?”

“Vài phút trước cậu bước ra từ chỗ ấy.”

Cô ấy nói và chỉ lên tầng.

Anh dõi theo ngón tay cô, bất chợt nhìn thấy một biểu tường khó hiểu bí ẩn được vẽ giữa vòng tròn. Xung quanh vòng tròn cò sáu ngọn nến.

“Đó là…?”

“Đó là lễ triệu hồi quái thú của Hexenritter. ” [note2950]

“Hexenritter’s… khế ước quái vật ”

Ý cô ấy là gì khi nói triệu hồi? Liệu

có đúng khi mình đến từ biểu tượng?

“V-Vậy, đẩy là đâu?”

“Đây là Viện Huấn Luyện Henxenritter cao cấp của Vương Quốc Starfarm. Ký túc xá của hoàng gia Diaspell, và đây là phòng riêng của tôi.”

Tận dụng cơ hội, cô gái giới thiệu tên .

Và Sherry [note2951] chợt nghiêng đầu nhìn anh.

“Giờ chính là lúc cậu trả lời câu hỏi trước của tôi. Cậu có nhớ mình tới từ đâu không?”

“…Tôi chẳng nhớ nổi.”

“Một chút cũng không?”

“No [note2952]… Tôi chẳng thế nhớ gì ngoại trừ tên tôi.”

Để thể hiện sự lo lắng trong suy nghĩ, Hayate thành thật trả lời. Nếu không thể nói bất cứ điều gì, hẳn anh sẽ điên lên mất.

Amnesia – đó là cách mọi người gọi hội chứng ấy. [note2953]

Anh yên lặng liếc nhìn tiêu đề của quyển sách đặt trên bàn Sherrry.

Anh chẳng gặp trở ngại gì khi đọc nó.

Dường như anh có thể hiểu được cả từ lẫn ngữ.

Nếu không thể đọc, anh ta sẽ cực khó khăn.

“À phải! Còn gia đình tôi?!”

“Gia đình” xuất hiện đột ngột làm anh cố gắng tìm kiếm chút gì đó còn sót lại trong trí óc anh.

Nhưng, anh chẳng thế nhớ bất cứ thứ gì về bản thân.

Không có sự nhầm lẫn rằng cha mẹ anh “ tồn lại”, anh tin điều đó… Tuy nhiên, tên, khuôn mặt,

thậm chí là nơi anh và họ đã từng sống – chẳng có điều gì sót lại trong tâm trí anh.

Anh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh muốn gặp gia đình mình ngay bây giờ. Hayate không thể nhớ quê nhà mặc dù anh thực sự muốn, chẳng còn đường trờ về nữa rồi.

Anh dường như

bật khóc.

Lúc này, Sherry đang trước mặt anh, cằn nhằn và suy ngẫm về thứ gì đó.

“Ít nhất là cậu còn nhớ tên, nhưng lại chẳng nhớ gì về quê nhà… Không sao đâu, chẳng có quái thú nào có thể nhớ chúng đến từ đâu, do đó không nhớ gì là chuyện bình thường… Quá trình triệu hồi quái thú đều hoàn hảo, chẳng có lí do nào để nó thất bại…”

…Dù sao đi nữa

Phải thừa nhận rằng dù có nhìn bao nhiêu lần, Sherry vần là cô gái xinh đẹp.

Trời đã chập tối. Nên “tỉnh dậy” không thể phù hợp trong hoàn cảnh bấy giờ.

Anh đã bị cô ấy mê hoặc… Chính điều đó làm anh muốn thoát khỏi thực tại.

Lúc này, Sherry, người đang nhìn xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“K-Không thể thế được!”

“Dù sao đi nữa, tôi đã quyết định.”

Vừa nói, cô gấy chạm vào cơ thể anh lần nữa.

“Tôi biết nó, dường như chẳng có sự khác biết nào với cơ thể con người, phải không?”

“Điều đó- ý tôi là, tôi là một con người…!”

“Nhưng cậu chẳng còn ký ức, đúng không?”

Bị đánh thẳng vào điểm yếu làm anh không thể nói nên lời.

“Có khả năng cậu là một con quái thú trong hình dạng con người. Hãy thử nghiệm điều gì đó trước tiên…”

“Th-Thử nghiệm? Cô định…”

“Xem cậu có phải quái thú của tôi không.”

Sherry đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng.

Cô nàng nâng tay phải lên và ngón tay trỏ ra.

“Dưới danh nghĩa Sherry Scharlachrot, ta ra lệnh cho Hayate Mitsurugi--”

“…?!”

Chẳng hiểu tại sao, cả cơ thể anh như phản ứng lại với điều gì đó.

Tiếp theo đó, ngón tay xinh đẹp chỉ vào anh, Sherry quay cánh tay và hét lên quyết liệt:

“—Ngồi xuống!” [note2954]

Một, hai giấy trôi qua.

Cô đã ra lệnh, nhưng.... chỉ có sự yên lặng kèm theo lúng túng.

Ch… Chuyện gì vậy? không khí thất vọng này là sao chứ?

“…Thật kì lạ, phải không…”

Chân mày lộ rõ vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt Sherry trở nên bối rối.

“Một con quái thú khế ước là đầy tớ, phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Nếu cậu là ma thú khế ước của tôi, cậu nên tuân theo mệnh lệnh của tôi.”

Nói cách khác, tất cả điều này để xác minh xem Hayate có phải ma thú triệu hồi của cô hay không.

“D-Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra… tôi đã không nghe theo mệnh lệnh, vì thế tôi chẳng phải là ma thú hay độc vật hay bất cứ thứ gì khác, phải không?”

“Cũng không hẳn. Vòng tròn triều hồi đúng là có chút “đặc biệt”, nên … nó cũng có thể khác với thông thường. Nhưng việc ma thú kháng lệnh của chủ nhất thì hơi có vấn đề đấy? ”

Nói một cách ngắn gọn, anh chẳng hiểu quái gì cả.

Hayate thở dài.

“À, chúng ta hãy chắc chắn từng chút một. Dù sao đi nữa, vì cậu không có kí ức, tôi không thể biết cậu là ai, nên… đúng thế, phải không…”

Sherry nâng đầu lên.

“Cậu chắc chắn là ma thú dạng người, và nếu cậu thực sự là ma thú và chiến đấu cho tôi…”

Sau đó cô ấy ngắt lời trong giây lát, đặt cách tay lên cổ Hayate và đưa miệng cô ấy lại gần anh đến nỗi anh có thể cạm nhận từng hơi thở của cô. Đến đây, cô thì thầm tiếp lời nói dở dang hồi nãy:

“…Để bồi thường cho việc triệu hồi, cậu có muốn tôi thành nô lệ của cậu không?” [note2955]