◇Offline◇
Hình như mình đang bị ai đó quan sát.
Tôi, Sagimiya Keita, cảm thấy thế.
Thỉnh thoảng cũng nên ngủ đủ giấc.
Nghĩ như vậy, hôm nay tôi nghỉ SWO sớm và nằm ra giường trong phòng mình, nhưng từ nãy đến giờ tôi cứ có cảm giác khó chịu như trên.
Vì đã tắt đèn nên căn phòng tối thui. Và tất nhiên là ngoài tôi ra thì chẳng có ai cả. Ấy thế mà tôi lại cảm nhận được sự hiện diện của người nào đó.
Kẻ mà tôi nghi ngờ đầu tiên đó là đứa em gái sống chung với mình, Rio – kiêm 【Ricotta】, nhưng nhỏ cũng vừa mới đăng xuất SWO cùng tôi ít phút trước và chẳng có động tĩnh gì ở phòng bên cạnh.
Bởi vì thông thường nhỏ sẽ áp tai vào tường và khẽ ngâm nga 「Nyanyanya~n♪ Nyanyanya~n♪」.
Vậy, cái cảm giác nổi da gà này rốt cuộc là gì?
Nằm ngửa trên giường, tôi nhìn chằm chằm trần nhà.
Ở đó là một lớp la phông gỗ ép rẻ tiền.
Tuy đã quen thuộc nhưng... trông nó giống như gương mặt người vậy. Hồi nhỏ tôi rất hay sợ mấy vết nhơ kì quái trong nhà.
Tôi đắm chìm giữa dòng ký ức trẻ con trong phút chốc.
Chẳng hạn như phần đằng kia trông giống như mắt người vậ——
Giống như mắt người—
Giống—
Tôi ngưng suy nghĩ và lặng lẽ đứng dậy khỏi giường. Sau đó cầm lấy cây thương mà 【Pou-tan】 – nhân vật chính của bộ 【Xâm lăng! Cô gái Poseidon】 – luôn cầm (dài 150cm, thiết kế tinh xảo y như nguyên bản) nằm cạnh cạnh bàn học và ngước lên trần nhà.
*Chú thích: “Xâm lăng! Cô gái Poseidon” - parody “Shinryaku! Ika Musume”.
Hít thở một hơi, tôi nhắm cái hoa văn lúc nãy và chọt dứt khoát.
「Funnugyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!? M, mắt tôôôôôôi! Mắt tôôôôôôi!! Đau! Đau quááá!!」
Bất giờ, trên trần nhà phát ra tiếng hét như vậy.
*Lục đục lục đục lọc cọc lọc cọc........binh binh rầm!!*
Sau đấy là một chuỗi tiếng cái gì đó lăn lóc và cuối cùng giống như rơi vào trong tủ quần áo.
H, hình như mình hơi quá tay rồi thì phải...
Giờ thì, để xem chân tướng của nhân vật vừa lăn lộn tứ phía trên trần như pinball là ai... mặc dù tôi nghĩ rằng mình biết rồi.
Tôi đến trước chiếc tủ và đặt tay lên nắm cửa.
Thật sự thì tôi không muốn mở ra.
Bởi vì... chắc bạn biết mà?
Trong lúc tôi đang do dự, cửa phòng chợt mở tung.
「Nii!? A-anh không sao chứ nyan!!」
Đứng ở đó với sắc mặt nghiêm trọng là Rio tóc bạc tai mèo.
Maa, tiếng động to như thế thì ai mà không hoảng hốt.
Nhân tiện, nhỏ đang mặc một bộ pajamas có hoa văn dấu chân. Tuy cảm giác trẻ con nhưng không hiểu sao trông hợp với nhỏ một cách lạ lùng, rất dễ thương.
Quay mặt về phía nhỏ, tôi tựa vào tủ đồ sau lưng và gượng cười.
「À, ờ... không sao, không sao hết! Chỉ là anh định sắp xếp lại tủ quần áo thì bị đồ bên trong đổ ra đè ấy mà. Xin lỗi vì đã khiến em giật mình.」
Tôi nhanh trí bịa chuyện.
Nếu như Rio và nhân vật đang ở trong đây gặp mặt nhau thì sẽ phát sinh đủ thứ rắc rối cho mà xem. Tốt hơn là nên né tránh chiến tranh vô nghĩa.
「Nhỳa chứ, ra là vậy sao nya. Làm Ricotta hết hồn nyan. Cứ tưởng Nii đang nghĩ về Ricotta mà ấy ấy chứ nya.」
「Phải phải, anh đang nghĩ đến việc chạm đôi tai mềm mại kia và—có cái đét á!!」
「Nyufufu♡ Đêm cũng khuya rồi, khe khẽ thôi. Kẻo gây phiền hà cho hàng xóm đấy nya.」
「Vâng vâng. Anh sẽ giữ khẽ, em không cần phải nhắc nhở nữa đâu. Thế nhé.」
Tôi vội vàng đóng cửa phòng lại.
「Ể?」
Rio há miệng ngớ người.
Tuy nhiên, nhỏ đã kịp chặn lại.
「Chuyện đó là sao nya!」
「Sao là sao?」
「Đừng có giả khờ nya! Lúc nãy Ricotta đã nghe myà. Rõ ràng là tiếng con gái nyan.」
「Th, thế à? Chắc là em nghe nhầm rồi.」
「Sao mà nhầm được nyan. Rõ ràng là Ricotta đã nghe thấy “Mắt tôôôôi! Mắt tôôôôôôi!!” (Me gaaa! Me gaaaaa!!) nya.」
「À, cái đó hả. Hình như con mèo của nhà hàng xóm dạo này bị cảm nên kêu “Miegaa! Miegaa!” ấy mà.」
「Nhỳa chứ, là mèo sao.」
「Đúng vậy, là mèo đấy.」
「Nếu thế thì an tâm rồi nyan. Thôi, Ricotta đi ngủ đây nyan. Nii cũng ngủ ngon nhé *liếc*.」
Rio trở về phòng với vẻ mặt vẫn còn hoài nghi.
Thật mừng vì con bé cũng khá tin người.
Giờ thì... tôi cần phải xử lý cái thứ trong tủ đồ kia. Mặc dù không muốn nhưng tôi không thể để yên như thế được.
Cầm tay nắm cửa, tôi kéo ra với vẻ do dự.
Bên trong, như tôi nghĩ... là một cô gái đang mê mẩn giữa đống quần áo của tôi.
「Hít hà... Đây là thiên đường sao? Misaki đã đến lạc cảnh? Hay là...」
「Ở đây chẳng phải là Đào Hoa Nguyên hay vườn Eden đâu! Đủ rồi, mau ra khỏi đó đi!」
Khi tôi nhấn mạnh, cô ấy bước ra với gương mặt cười chẳng có tí xấu hổ nào. Hơn nữa, cơn đau lúc nãy nhường như đã biến đâu mất, trông thái độ cô ấy nhẹ tâng.
Cô ấy bước ngang qua trước mặt tôi. Khi ấy, mái tóc uốn dài lướt qua mũi khiến tôi cảm thấy ngứa, đồng thời cũng ngửi được mùi hương dễ chịu.
Tên cô ấy là Kudou Misaki. Bạn cùng lớp kiêm super stalker cứ lảng vảng quanh tôi trong dạo gần đây.
Misaki-san cứ thế mà tùy tiện ngồi xuống giường tôi và thở dài.
「Cậu quá đáng thật đấy, Sagimiya-kun. Khi không sao lại lấy gậy chọt tớ chứ hả?」
「Này nhé, có người khả nghi núp trên trần nhà thì cầm cây thọc là chuyện thường tình thôi mà. Hơn nữa, vừa rồi lúc bước ra, cậu đã lén nhét quần đùi của tớ vào túi chứ gì? Nếu cậu tưởng tớ không thấy thì lầm to. Mau trả lại đây.」
「*Tch*」
Cô ấy vừa nhăn nhó vừa móc chiếc quần đùi ra từ túi váy. Hơn nữa nối tiếp là thứ gì đó như khăn tay... Rốt cuộc thì cô ấy đã trộm bao nhiêu món vậy!
「Còn giữ lại món nào không đấy?」
「Hết rồi, xem này.」
Cô ấy lộn trái trái túi.
「Thế thì tốt... Nhân tiện, làm thế nào mà cậu chui lên trần nhà được vậy? Đã thế còn rơi vào tủ nữa.」
Tôi vừa nói vừa ngó trần nhà và tủ quần áo.
Thế rồi, tôi nhận thấy phía trong cùng của la phông bị cắt một lỗ hình vuông. Có vẻ như trong lúc tôi vắng nhà thì cô ấy đã đột nhập lên trần nhà bằng đường đó.
Ôi, kiểu này thì lại phải tốn tiền sửa chữa rồi.
「Thế, nói tớ nghe xem... cậu đang làm gì ở trên đó?」
「Làm gì á? Quá rõ rồi còn gì. Tất nhiên là để ngắm gương mặt lúc ngủ của Sagimiya-kun.」
「Từ lúc nào...? Đừng bảo là không chỉ đêm nay nhé...」
「Etto... khoảng một tuần rồi thì phải?」
「!?」
Không nhận ra! Tôi hoàn toàn không nhận ra!! Lẽ nào mấy cảnh tôi tự kỷ với【Kokokaru Konoha-chan】 đều đã bị nhìn thấy hết rồi sao!?
「Đừng lo, tớ không ở đó mãi đâu. Cũng phải tắm rửa với đi toilet chứ?」
「Ai quan tâm chuyện đó!」
Lẽ nào cô ấy cũng đã bí mật sử dụng nhà tắm và toilet trong nhà tôi mà tôi không hề hay biết? Nghĩ tới mà...
*Phát lãnh*
Lạnh sống lưng vãi.
「Này nhé, Misaki-san đang xâm nhập bất hợp pháp đấy. Có tin là tớ gọi cảnh sát không?」
「Pfu!」
「Hả, có gì tức cười à?」
「Bởi vì, chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau kia mà? Ấy thế mà lại nói là xâm nhập bất hợp pháp, pfu, Sagimiya-kun thật biết đùa quá đi.」
「Có chỗ nào nghe giống đùa chứ hả! Hơn nữa, từ khi nào mà tớ trở thành bạn trai của Misaki-san vậy! Cơ mà, cảm giác hình như cuộc nói chuyện này quen quen!?」
「Thì tại, chúng ta sống chung dưới một mái nhà kia mà... ơ khoan? Thế chẳng phải là còn hơn mối quan hệ đó sao?」
「Còn lâu á. Đang dưới một mái nhà thì đúng, nhưng ở chung thì không.」
「Chính vì thế, đi du lịch với Misaki đi!」
「Tại sao!」
「Kì nghỉ hè sắp hết rồi mà? Nên đi suối nước nóng để tạo kĩ niệm cuối hè chứ.」
「Ý tớ không phải muốn biết lý do đi du lịch... Đang nói chuyện chẳng liên quan tẹo nào đến du lịch sao tự dưng đùng một phát lòi ra thế!」
「Đâu phải là tự dưng? Cậu biết Sacchi lớp chúng ta mà phải không? Cả Yoko và Manami nữa. Tớ đã hứa với họ là sẽ dẫn bạn trai theo trong chuyến du lịch cùng mọi người. Thế nên...」
「Dù cậu có nói thế nào thì đối với tớ vẫn là chuyện quá đột ngột! Quan trọng hơn nữa là cái event này hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới tớ cả!」
Sacchi là đứa kia nhỉ? Nhỏ mà Misaki-san hay đi cùng trong lớp. Hai đứa còn lại chắc cũng trong nhóm. Ở trường thì lúc nào cũng đi chung với nhau, ở ngoài thì thỉnh thoảng gọi điện. Nói tóm lại là bọn gyaru nặng gấp ba lần Misaki-san.
Và tôi không ưa họ.
Cơ mà, đi du lịch thì mắc mới gì buộc phải dẫn bạn trai, bạn gái theo cơ chứ? Thật nhảm nhí!
「Nói tóm lại, tớ không đi!」
「Không đi...? Như thế sao đượccc!」
「Đó là chuyện của cậu! Chỉ để phô trương mà phải lết đến nơi như thế thì tớ xin kiếu. Vả lại tớ cũng chẳng hợp để đóng vai bạn trai tạm.」
Khi đó, đang tươi tắn nãy giờ, Misaki-san đột nhiên mặt tối sầm.
「Quá đáng, thật quá đáng! Đâu phải là Misaki cần người làm bạn trai tạm! Bạn trai của Misaki ngay từ đầu chỉ có Sagimiya-kun mà thôi!」
Tôi đã sớm biết bệnh ảo tưởng của cô ấy khá nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy!
「Tớ đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tớ không nhớ là mình đã từng chấp nhận trở thành bạn trai của cậ...」
「Ngay cả khi cậu đã làm “chuyện đó” với Misaki?」
「Ể?」
「Chuyện hôm lễ khai giảng.」
「!?」
“Hôm lễ khai giảng”, vừa mới nghe thấy cụm từ đó phát ra từ miệng cô ấy, tôi hóa đá.
Trái ngược với tôi, Misaki đang đỏ má thẹn thùng.
Cả hai trở nên như vậy cũng là vì chúng tôi đều biết sự việc đã xảy ra vào hôm đó.
Tôi không thể nào quên được sự kiện ấy. Bởi đó là ngày đầu tiên tôi phát hiện ra hội chứng miễn kháng nữ giới bất toàn của mình.
Hôm đó, trên đường đến trường, tôi đã bắt gặp Misaki-san bị ngã xuống sông. Đánh giá đó là tình huống nguy cấp, tôi đã lao xuống cứu cô ấy ngay.
Do cô ấy đã uống nhiều nước quá nên tôi phải sơ cứu. Cách sơ cứu đó hơi ngại nhưng do tình huống bất đắc dĩ nên... mà nói đến sơ cứu, thông thường bạn sẽ nghĩ đến phương pháp nào chứ hở?
Mà, tự dưng lại nói là “chuyện đó”, nghe dễ hiểu lầm quá đi mất.
「Vì đã làm chuyện đó nên... cũng đồng nghĩa với trở thành bạn trai rồi còn gì. À không, là vợ chồng mới đúng.」
Misaki-san uốn éo cơ thể trên giường tôi.
「Logic kiểu gì vậy!」
「Nào, hãy chịu trách nhiệm đi.」
「Nếu cậu nói lời cảm ơn thì tớ có thể hiểu, nhưng tại sao tớ lại phải chịu trách nhiệm chứ?」
Thiệt tình, nhân lúc tôi dao động mà gài hàng đây mà.
A, phải rồi.
Khi đó, tôi chợt nhớ ra một điều.
「Quan trọng hơn, tớ có chuyện muốn hỏi Misaki-san đây.」
「Chuyện gì?」
「Hôm trước, cậu đã gửi mail trong SWO cho tớ phải không? Trong đó, cậu đã viết rằng cậu là Hugues.」
「À, là chuyện đó.」
Cô ấy chẳng phản ứng gì đặc biệt, chỉ đáp rất bình thường.
Hugues là nhân vật nam được dùng bởi ai đó trong số các guild member và hồi trước đã thổ lộ là “thích” 【Riel】 – cũng tức là tôi.
Suy cho cùng, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết đó là ai, chỉ nhận được tin nhắn từ y suốt thôi.
Và Misaki lại đột nhiên tuyên bố rằng chân tướng của Hugues là mình.
「Chuyện đó đâu thể nào nhỉ?」
「Ơ, tại sao?」
「Bởi vì lúc đó Misaki-san còn chưa đặt chân vào SWO nữa mà.」
「Thế à? Nhưng, Misaki là Hugues đấy.」
Đúng là lý sự cùn!
「Hây, dù cậu có nói dối thì cũng vô ích thôi. Bởi vì tớ có bằng chứng rõ ràng mà.」
「Bằng chứng??」
「Phải, tớ đã nhận được tin nhắn từ Hugues thật. Nói rằng ai đó đã xem trộm hộp mail của y.」
Có thể làm được chuyện đó duy chỉ có super stalker Misaki-san mà thôi.
Dù sao thì cô ấy đã chôm được ống sáo hồi tiểu học của tôi tự lúc nào không hay kia mà.
Như thế này, cho dù có là Misaki-san đi nữa thì hẳn cũng sẽ không thể phủ nhận. Tôi đã nghĩ vậy nhưng...
「Nhưng, cũng đâu có gì chứng minh rằng chủ nhân của tin nhắn đó là Hugues thật, phải không?」
「Ư...... N, nói chung là, việc Misaki là Hugues ngay từ đầu đã không thể nào rồi.」
「Sao lại không?」
Misaki-san phồng má như trẻ con.
「Vậy, nghe tớ hỏi đây, job của Hugues là gì?」
「Ể...」
Vẻ mặt cô ấy đần ra.
「Hình dáng của Hugues như thế nào? Mặc trang bị gì? Level bao nhiêu? Cậu không trả lời được câu nào hết có đúng không?」
「Gư... gưnưnưư」
Misaki-san hoàn toàn bị dồn vào thế bí.
Quả như tôi nghĩ, do account của Hugues đang trong tay tôi và Misaki-san chỉ mới bắt đầu SWO, hơn nữa tôi cũng chưa change account trước mặt cô ấy lần nào mà.
Suy ra cô ấy không phải là Hugues.
Nhưng, tôi vừa phát hiện ra một manh mối mới.
Misaki-san đã xem trộm nội dung tin nhắn Hugues viết và tự nhận mình là Hugues.
Thế có nghĩa là cô ấy biết chân tướng của Hugues.
Nghĩ lại thì, từ lúc nhận được tin nhắn báo là bị xem trộm hộp mail, tôi không còn nhận được tin nhắn nào từ Hugues nữa. Tại sao thế nhỉ?
「N, nè... thế, chân tướng của Hugues là ai vậy...? Misaki-san chắc biết chứ hả?」
Tôi rụt rè hỏi. Thế rồi,
Tôi bị lườm.
Tại sao!?
Tuy nhiên, cô ấy lập tức bộc lộ nụ cười quỷ quyệt,
「Vậy, cậu sẽ đi du lịch cùng tớ chứ?」
Tôi liền có cảm giác bất an.
「Nếu cậu đi cùng, tớ sẽ nói cho cậu biết Hugues là ai.」
「Thế thôi khỏi đi!」
Tôi cảm giác rằng nếu mình đi cùng cô ấy thì sẽ không ổn về nhiều mặt. Chuyện Hugues để tự tôi khám phá cũng được.
「Vậy, kèm thêm cách chữa trị hội chứng miễn kháng nữ giới bất toàn thì thế nào?」
「Cách chữa trị!? C,cái đó chữa trị được á!?」
Tôi vô tình đớp thính trước điều kiện ngoài dự tính.
Bởi, nếu tôi chữa được triệu chứng đó thì còn sợ quái gì thế giới thực nữa.
Misaki tỏ vẻ hài lòng trước phản ứng của tôi.
「Dù sao thì Misaki cũng là khởi nguồn mà? Người đời có câu, muốn tháo được dây thì cần tìm người thắt dây, phải không?」
「Thế, làm sao để chữa trị?」
「Hết chuyến đi thì tớ mới nói.」
Misaki-san đặt ngón tay trỏ lên môi, tư thế như muốn nói “Đó-là-bí-mật♡”.
Chết tiệt, đối phương hoàn toàn nắm thế chủ động.
Nhưng, chỉ đi du lịch mà lại được hai cái lợi, tính ra cũng hời mà nhỉ? Tôi nghĩ.
「Thôi được rồi... tớ sẽ đi.」
「Thật chứ!? Hoan hô!」
Misaki-san tỏ vẻ hân hoan trên giường.
Tuy nhiên, tôi nghiêm mặt nói:
「Nhưng, tớ nói trước điều này. Tớ chỉ làm bạn trai tạm của cậu trong chuyến đi thôi đấy.」
「Biết rồi. Misaki hiểu mà. Cậu tham gia với cương vị là bạn trai tạm để che giấu thân phận bạn trai thật chứ gì. Ôi, mắc cỡ làm gì không biết.」
「Rõ ràng là cậu chẳng hiểu gì cả!!」
Liệu mình có quyết định sai lầm không nhỉ...?
Trong lúc tôi vừa phân vân vừa nhìn Misaki-san đang đắm đuối một mình, cửa phòng đột nhiên bật mở.
「Chờ đã, nii! Đó đâu phải là con mèo nhà hàng xóm nya!」
Rio lớn tiếng hét. Miệng bĩu ra giận dỗi.
「Nằm ngẫm nghĩ thì Ricotta sực nhớ ra là nhà hàng xóm làm gì có con mèo nào nyan!」
Có vẻ như bại lộ rồi.
「Thiệt tình, nếu nii nghĩ Ricotta sẽ bị lừa bởi lời nói dối đơn giản như vậy thì nii lầm to rồi đấy nya. Tại sao nii lại nói dối——」
Nói đến đó, Rio nhận ra sự hiện diện của Misaki-san đang ngồi trên giường.
Sự yên lặng trôi qua trong vài giây.
「Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!」
Ricotta vừa chỉ ngón tay vào Misaki-san vừa hét. Sau đó,
「Cơ mà, ai ấy nhỉ?」
「Ặc!?」
Misaki-san ngã ra giường. Nhưng ngay lập tức bật dậy và run rẩy nắm tay.
「Quá đáng vừa thôi! Là Misaki, Misaki đấy! Trong SWO là 【Mario】!」
「Dù cô có nói thế thì ngoài đời thực chúng ta có gặp nhau nhiều đâu, làm sao tôi nhớ được nya...」
Nói mới nhớ, Rio chỉ mới gặp Misaki-san lần đầu vào ngày cuối cùng của Comike, còn bình thường do cô ấy toàn hoạt động lén lút như ninja nên có gặp được đâu.
Trong lúc tôi suy nghĩ, Rio có vẻ đã nhớ lại tình huống trước mắt.
「Cơ mà, quan trọng hơn, tại sao cô lại ở trong phòng của nii hả nya!!」
Khi đó, Misaki-san đứng dậy và ưỡn ngực tự hào.
「Ở lại nhà bạn trai là chuyện bình thường thôi mà?」
「Cái nhỳa!?」
Rio sửng sốt đến nỗi đôi tai mèo dựng đứng.
「Ai cho phép cô ở nyan! Còn nữa, bạn gái của nii chỉ có Ricotta myà thôi!」
「Nhưng... Sagimiya-kun đã nói là tôi muốn ở thì ở mà.」
「Còn khuya mới có!」
「Còn khuya mới có nya!」
Anh em chúng tôi song khẩu hợp bích.
「Coi này, tôi có mang pajamas theo đây.」
「Chuẩn bị kĩ thế! Ớ... phụttt!?」
Tôi gần như nín thở. Bởi vì bộ pajamas mà Misaki-san banh ra... là pantsu như sợi chỉ.
「Đó có phải pajamas éo!」
「Misaki lúc nào cũng mặc cái này mà?」
「Xạo!」
Tuy Misaki trông giống một gyaru nhưng nội tâm lại khá “pure”. Tôi đã có cảm giác như thế khi nhìn thấy đồ lót của cô ấy dạo trước. Thế nên, cô ấy không thể nào mặc loại p, pppantsu như thế được.
Trong lúc tôi nghĩ thế, Rio chạy vào phòng nhặt lấy cây thương và chĩa về hướng Misaki-san. Tất nhiên, đó là cây thương mà lúc nãy tôi đã dùng để thọc trần nhà.
「Nii, nếu để ả này ở lại thì bầu không khí của nhà Sagimiya sẽ bị phá nát mất nyan. Ta tống khứ ả ngay thôi nyan.」
「Ờ, được đấy.」
Chúng tôi đồng tâm một cách hiếm thấy.
Ít nhất thì sự tồn tại đe dọa đến tôi trong nhà giảm đi được một. Bình thường có mỗi Rio cũng đủ mệt rồi.
Tôi định kiếm thứ gì đó để cầm như Rio nhưng vì không có nên tôi xua bằng tay không.
「Kh, khoan, sao đến Sagimiya-kun cũng...!?」
「「Mời về cho.」」
Khi chúng tôi đồng thanh, Misaki co lại và thoái lui một tí. Khi đó, cô ấy bị vấp chân và ngã ra giường.
Nắm lấy cơ hội, Rio chụp lấy mép futon và quấn cô ấy lại.
「Ể, c, cái gì thế này!? Ch, chờ một chút! Úi úi úi!!」
Trong lúc đó, tôi mở toang cửa sổ chuẩn bị.
Hai anh em chúng tôi hợp sức khiên tấm chăn quấn ra cửa sổ và thả nó xuống nóc nhà tầng trệt.
*Lăn lăn lăn lăn lăn...*
「Gyaa!?」
Vì tôi nghe được tiếng la bên dưới nên chắc là còn sống.
Và thế là bình yên đã trở..........lại?
Bên cạnh, Ricotta bắt đầu liếc tôi bằng ánh mắt “Vậy là chỉ còn hai người chúng ta thôi nhỉ” khiến tôi cảm thấy lo lắng. Thế rồi, sực nhớ ra là mình đã đồng ý đi du lịch cùng với Misaki-san, tôi càng lo lắng hơn.