Hôm nay là Chủ Nhật, quầy bán thức ăn tấp nập những người đi mua sắm cùng gia đình của họ. Yên vị ở chỗ ngồi bên một chiếc bàn nhựa nho nhỏ, Kai, hay Ash Nakamura đang vui vẻ cười nói với người bên kia. Đối phương là một cô gái kém cậu một tuổi và là đồng nghiệp của cậu tại nơi làm việc.

Hơn nữa, cô ấy cũng là một mĩ nhân. Dù bình thường hay đeo một nụ cười xấc láo trên mặt, nhưng dần dà, nụ cười ấy lại có một nét ma mãnh đầy cuốn hút nhờ những đường nét hoàn hảo trên gương mặt. Tuy nhiên, cô vẫn mang một nét gì đó quý phái, có lẽ là nhờ mái tóc đen, dài đến tận hông. Mái tóc ấy mang một vẻ lộng lẫy mà ai nhìn vào đều không thể chối từ, cứ như thể một người thợ thủ công đã thổi hồn vào từng lọn tóc từ ngày này san đêm nọ vậy. Tên cô là Kotobuki Hotei.

Kai ngắm nhìn cô bóp phần đầu ống hút đầy thanh lịch như thể nó không phải là một cốc giấy rẻ tiền chứa nước ép nho mà là một thứ thức uống đắt tiền từ một quán cà phê hipster. Không rõ vì sao, cảnh tượng này không khiến cậu ngứa mắt; trong trường hợp này, nó lại giống như một bức tranh tuyệt tác.

"Em thật là biết cách khiến cho thứ thức uống đó trông ngon miệng đấy." Kai buông lời trêu ghẹo cùng một nụ cười.

"Em cho rằng anh muốn được uống một ngụp phải không ạ?"

Thay vì bực bội, Kotobuki chỉ đáp lại bằng tông giọng kì lạ và thờ ơ như thường lệ. Do chỉ mới bắt đầu làm việc được ba tháng, nên cô vẫn phải học tập cách ăn nói lịch sự cần thiết cho công việc liên quan đến dịch vụ khách hàng.

Cô đẩy đầu ống hút về phía Kai, trưng ra khuôn mặt tự mãn đầy tự tin nhưng lại không ăn khớp với phần ngôn ngữ cơ thể còn lại trên người cô. Kai cũng đáp lại bằng tông giọng thờ ơ giống với cô đồng nghiệp.

"Anh sợ là phải từ chối thôi. Không phải nó chỉ là nước ép nho bình thường thôi sao?"

"Ồ, đây không phải thứ nước ép 'bình thường' đâu ạ. Ly nước này đã được ban phước bởi đôi môi của một mĩ nhân đấy. Anh nghĩ xem liệu có món kho báu nào giá trị hơn thế không ạ?"

"Chẳng lẽ em cho rằng điều đó sẽ làm tăng hương vị của thức uống à?"

"Sao anh không tự mình thử qua xem thế nào ạ?"

"Dù cho điều đó sẽ dẫn đến thứ mà nhiều người hay gọi là 'hôn gián tiếp' à?"

"Đây là một cách khác để thể hiện cho việc em muốn một nụ hôn gián tiếp thôi ạ. Xin anh đừng bắt em phải nói thẳng ra như thế; xấu hổ lắm đấy ạ."

"Có phải em luôn che giấu bản tính 'đen tối' như vậy không?"

"Em muốn gọi thứ 'che giấu' mà anh nói là 'tỏ ra nữ tính' đấy ạ."

"Đó cũng là một cách miêu tả, anh hiểu rồi."

"Em cho rằng trò mưu mẹo của mình xứng đáng nhận được một vài lời khen đấy." Kotobuki nói cùng một vẻ mặt vô cùng tự kiêu. Dù cho biểu cảm dễ thương ấy của cô đáng yêu đến mức bất công, nhưng kiểu gì thì Kai cũng không khiến bản thân ghét cô được cả.

"Vì em là người đã yêu cầu buổi hẹn hò đầu tiên này của chúng ta" Kotobuki tiếp tục "Em đã nghĩ là nên cố khuấy động không khí lãng mạn lên. Sự kích thích này có khi nào là hơi quá sức so với một chàng trai tuổi mới lớn như anh không ạ?"

Cô ấy thở dài và nhún vai như thể mình là người lớn hơn trong hai người vậy. Từ ánh mắt có thể cho thấy là cô đang thất vọng với buổi hẹn hò này. Cho đến khi...

"Hừm, nếu em đã muốn thì anh sẽ nhận nụ hôn gián tiếp của em."

"Cálgtnhag?!"

Kai dửng dưng nghiêng ngoái đầu về phía trước để lấy nước bằng ống hút của cô, nhưng Kotobuki lại ré lên và hoảng loạn lùi ra sau. Bầu không khí trịch thượng mà cô có vừa nãy tan biến sạch sẽ, giờ đây cô đang đỏ như gấc chín đến tận cổ.

"Ơ? Em sao thế, Kotobuki?"

"A-anh Nakamura là đồ bắt nạt."

"Không phải em là người đòi nụ hôn gián tiếp sao?"

"Anh là đồ bắt nạt."

Kai tiếp tục nhướn người về phía ống hút, Kotobuki liền hoảng hốt lắc lia lịa cái ly hết sang trái rồi lại sang phải để tránh né cậu.

Nhỏ nghĩ mình không dám làm thật à? Kai nghĩ. Thật là một cô gái ngốc nghếch. Mấy trò đó có thể ăn thua với mình hồi trung học, có điều từ khi trải qua tiếp xúc thân mật thường nhật với cô bạn thân cả năm trời, thì ý chí của mình giờ đây đã vững như kiềng ba chân!

"Kotobuki, tại sao em lại bỏ chạy? Hãy cho anh được nếm hương vị của chiếc ống hút đã được đôi môi đáng yêu của em ban phước. Nhanh lên nào!"

"A-Anh Nakamura biến thái. Phát ngôn của anh thật là bệnh hoạn."

"Anh chỉ đơn thuần cảm động với những nỗ lực nhiệt thành của em và mong muốn được giúp đỡ khuấy động bầu không khí lãng mạn thôi mà."

"Em không nghĩ thế này lại là không khí lãng mạn đâu ạ?!"

Kai chỉ vừa mới chọc ghẹo chút đỉnh, nhưng từ nãy đến giờ gương mặt Kotobuki không lúc nào không đỏ trong lúc cự cãi kịch liệt.

Sự thật là da mặt của Kotobuki mỏng như tờ giấy ướt. Cô ấy có thể khó ưa, nhưng việc hay tỏ ra người lớn hay nói năng xấc lược chỉ những nỗ lực trong vô vọng nhằm giữ sự bình tĩnh cho bản thân. Chắc cô ấy nghĩ rằng mình đang che giấu điều đó một cách trơn tru, nhưng tiếc quá! Kai biết thừa cô đang nghĩ gì. Không cần biết nụ cười của cô thô lỗ hay lời khuyên của cô cạnh khoé đến mức nào, Kai cũng đều chỉ biết cười trừ. Cậu không thể ghét cô ấy; thực ra là điều đó chỉ khiến cô đáng yêu hơn thôi.

"Ưưưưư" Kotobuki rên rỉ, sau đó rụt tay về và giấu chiếc cốc ra sau lưng.

"Em đâu cần phải làm tới mức ấy", Kai cười ha hả, chọc ghẹo cô bằng tông giọng bình thường.

Trong lúc đó, Kotobuki có gắng giấu đi vẻ mặt tội lỗi của mình. Cô ngước mắt nhìn Kai và nói "Em cần phải đấu tranh hết sức để bảo vệ trinh tiết của mình."

"Trinh tiết của em à."

Kai không nhịn được mà phì cười trước câu nói đó. Thế mà nhỏ nói mình là một chàng trai mới lớn cơ đấy, cậu nghĩ, không nhịn được mà cảm thấy trớ trêu. Nhưng điều đó khiến cậu nhận ra rằng Kotobuki chỉ là một cô gái ngây thơ; khả năng miễn nhiễm với người khác giới không mạnh mẽ như lời khoe mẽ tí nào. Có cả tá câu đùa và chơi chữ cậu có thể an toàn sử dụng, nhưng...

Tốt hơn mình không nên đi quá giới hạn, Kai thầm nghĩ. Đây là một lời nhắc nhở rằng Kai phải cẩn thận trong cách sử sự; kinh nghiệm của cậu với nữ giới vẫn chưa đủ phong phú để có thể hành xử tuỳ tiện được.