Giao Đoạn II – Một Câu Chuyện Từng Khả Thi

Bạn gái tôi có chút kỳ lạ.

Mái tóc semi-long((hơi dài quá vai, gg thần chưởng để biết thêm thông tin chi tiết)), rất dễ thương, lại còn có thể làm bánh quy, món thịt hầm, v.v, phải, kiểu con gái đảm đang nội trợ. Chỉ hơi lạ một chỗ là khi cô ấy nói, dường như toát ra chất nam tính……

“Thứ này làm mếu gì có! A, í da…… làm gì có được!”

Đại khái là vậy. Cô ấy khá dễ tranh cãi với người khác, nên mỗi khi chỉ trích là giọng điệu cô ấy trở nên cực kì đàn ông.

Khi chỉ cách ăn nói, đến cả hành động cũng vậy, chẳng hạn có lần suýt nữa thì cô ấy đi nhầm vào toilette nam, may tôi kịp kéo lại. Cô chỉ cười trừ tựa như một thói quen xấu ngày xưa, nhưng tôi vẫn chưa hiểu điều cô ấy muốn nói.

Tôi rất chắc chắn rằng cô ấy là con gái thực thụ, ano, vì…… tôi cảm giác thế.

À, phải phải. Lúc trước cô ấy còn có một câu cửa miệng kỳ kỳ.

“Giá như lúc đó mình nói John Manjirou……”

Thậm chí thỉnh thoảng cô còn nói mà không hề biết là mình nói, nhưng mặc tôi có hỏi bao nhiêu lần, cô ấy vẫn từ chối tiết lộ ý nghĩa.

Không những thế, đôi khi lơ đãng, cứ như cô đang ở một thế giới hoàn toàn của mình, không hề thuộc về chúng ta chút nào……

“Sao vậy?”

Giọng nói của cô kéo tôi về thực tại. Hình như tôi mới là kẻ mơ màng lần này. Cách cô ấy lo lắng nhìn tôi…… ừm, quả nhiên dễ thương thật mà.

“Ư ừm, có gì đâu. Ta đi nào.”

Để rũ bỏ sự băn khoăn, tôi nắm chặt lấy tay Kana-chan rồi sải bước đi.