Trans + Edit: Nhóm NEET-kiêm-Hikkomori (DreadlorD + Mepba)

Bản dịch thuộc về nhóm NEET-kiêm-Hikkomori, nghiêm cấm mang ra bất cứ nơi nào khác ngoại trừ Hako và Shinigami Team(re-up)

TN: dành cho những ai đã đọc chap 1, các bạn có thể skip đến chỗ mà trans note ra nhé :v

–◊–♦–◊––◊–♦–◊––◊–♦–◊–

True End-Kết thúc thật sự:

“Hở?”

Một khoảng không trắng xóa. Bỗng nhiên tôi xuất hiện ở nơi này.

Không hề có bất cứ kí ức nào trước khi đến đây cả, quả thực mọi thứ diễn ra rất đột ngột.

Đúng hơn là, tôi chẳng nhớ gì về bản thân mình cả.

Tên tôi là gì?

Tôi đến từ đâu?

Tôi bao nhiêu tuổi?

Tôi có gia đình không?

Tôi chẳng biết gì cả. Như thể ký ức đã bị ai đó cướp đi mất vậy.

“Cậu đã chết rồi.”

Tôi nghe được giọng nói từ đâu đó.

“Ta đã thu thập linh hồn của cậu và mang nó tới đây.”

Sau đó nó xuất hiện.

Thứ gì đó mang hình dáng của một con người, đang tỏa ánh vàng kim, tạo cho ta cảm giác mơ hồ. Cứ như thể là một con người được tạo ra từ sương khói vậy.

Chẳng lẽ nơi đây chính là?

“Ngài… ngài là thần à?”

“Đúng là ta được gọi như thế.”

Thật vậy ư?

Cho dù đây là khuôn mẫu của mấy bộ tiểu thuyết trên mạng đi chăng nữa thì tôi cũng chưa bao giờ đoán được rằng việc này sẽ xảy ra với mình.

Có lẽ Thần đã vì lo lắng mà xoá đi những kí ức của tôi. Để tôi không nhớ gì về nỗi sợ trước cái chết, hay để tôi không hối hận về bất cứ điều gì ở kiếp trước.

Không, tôi không có chắc liệu điều đó có phải là sự thật không nữa. Sẽ rất rắc rối nếu như bản thân vẫn còn vương vấn với cuộc sống trong kiếp trước. Tôi chẳng thể làm việc gì khác ngoài đoán bừa.

Tuy vậy, cho dù cảnh tượng một cụ ông cúi đầu trước mặt tôi một cách đầy tiếc nuối đang hiện ra trong đầu, có vẻ như đây không phải là tình huống đó.

Dần trở nên lo lắng, tôi quyết định hỏi.

“Có phải tôi đã chết vì sai lầm của một vị thần không…?”

“Việc của ta là xây dựng và duy trì thế giới. Ta không chịu trách nhiệm với vấn đề sinh tử của con người.”

Đáng buồn thay, hình như đây không phải là trường hợp đó.

“Vậy thì liệu tôi có thể biết lý do tại sao mà ngài lại làm việc này không?”

“Đây chỉ là một cuộc trao đổi đơn giản thôi. Nếu như cậu tái sinh ở thế giới khác, điều đó sẽ nhen nhóm một khởi đầu cho những sự thay đổi ở vũ trụ này. Vì lẽ đó, người quản lí của một thế giới khác nhờ ta chuyển một số linh hồn từ thế giới này sang thế giới đó. Không chỉ có mình cậu đâu, một số người khác cũng sẽ được gửi đi nữa.”

Có vẻ như vị thần này đã hợp tác với vị thần kia. Và như cách dòng nước ngừng chảy trở nên ứ đọng vậy, một thế giới sẽ trở nên ô uế nếu dòng chảy của những linh hồn không còn tiếp diễn.

“Đó là một thế giới được thống trị bởi ma thuật chứ không phải khoa học. Việc dùng nhiều pháp cụ khác nhau là thứ giúp xã hội nơi đó tiến bộ, và tại đấy tồn tại rất nhiều chủng loài quái vật nguy hiểm mà phải dùng đến kiếm và ma thuật mới tiêu diệt được chúng.”

Đó là một mô-típ thường thấy trong những câu chuyện.

“Cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra nó nhỉ? Có rất nhiều thứ giống với những thú vui, trò tiêu khiển ở thế giới cậu đấy.”

Tôi gật đầu đồng ý. Bắt nguồn từ Dragon Quest, rất nhiều trò chơi và tiểu thuyết đã ra đời dựa trên cốt truyện đó.

“Nhưng nếu như bây giờ ta gửi cậu tới thế giới đó với tình trạng hiện giờ, khả năng cao là cậu sẽ không tồn tại được lâu đâu. Đó là điều mà cả ta và vị thần quản lý thế giới đó không hề muốn xảy ra một chút nào cả.”

Trong lúc Thần nói những lời như vậy thì có thứ gì đó xuất hiện trên bàn tay phải của ngài. Một viên pha lê tỏa ánh sáng rực rỡ với bảy màu sắc khác nhau. Tuyệt đẹp, không, còn hơn thế nữa, nó thậm chí khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

“Lần này ta sẽ chỉ ban cho cậu một điều ước mà thôi. Nào, háy nói lên nguyện ước của cậu đi?”

Trong khi nghĩ rằng đây chỉ đơn thuần là một khuôn mẫu thường thấy, tôi lo lắng suy nghĩ về điều mà tôi nên ước. Quyết định một cách nhanh chóng là những gì bạn sẽ gặp khi đọc một câu chuyện, nhưng giờ thì tôi không thể nào không cảm thấy lo lắng khi chính bản thân đang ở trong tình huống đó.

Ước cái nào cũng được hết cả, nhưng chỉ có một điều ước thôi ư.

Tôi nên ước gì đây nhỉ, điều gì có thể giúp cho cuộc sống sau khi tái sinh của tôi ở ‘mức độ dễ nhất’.

Bản thân tôi thì muốn được thực hiện những sứ mệnh cao cả, vĩ đại giống như những anh hùng trong những tiểu thuyết đăng trên mạng ấy.

Kiếm thuật bậc thầy? Ma Pháp tối thượng? Thể chất phi thường? Ma lực vô hạn? Tái sinh thành một hoàng tử?

Tất cả những thứ đó đều có cả ưu điểm lẫn nhược điểm.

Có thể sẽ xuất hiện những kẻ miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lý, và ngay cả khi tôi ước có ma lực vô hạn, sẽ ra sao nếu như tôi không thể sử dụng pháp thuật. Có rất nhiều thứ mà tôi cần phải để tâm tới.

Cứ thế tôi nghĩ… nghĩ… và tiếp tục nghĩ.

Cuối cùng, tôi nảy ra một ý tưởng. Với nó, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.

“Tôi đã quyết định xong rồi.”

“Được, giờ thì nói lên nguyện ước của cậu đi.”

“Vậy thì, xin hãy ban cho tôi vô hạn điều ước!”

Tôi hẳn có thể ước một điều như thế này phải không nhỉ?

Hơn nữa, nếu tôi có thể ước trong một khoảng thời gian dài vô tận, sẽ chẳng có bất cứ nhược điểm nào cả. Tôi có thể trở thành một hoàng tử, một pháp kiếm sư hùng mạnh, sống hạnh phúc với một dàn nữ chính… giấc mơ nào cũng có thể trở thành sự thật.

Tôi cảm thấy khá lo lắng trước khả năng mình sẽ bị từ chối, nhưng dường như không có vấn đề gì với việc đó thì phải. Thần gật đầu mà không hề do dự, nâng viên pha lê bảy sắc cầu vồng đó lên trên đầu tôi, và nói.

“Điều ước của cậu, ta sẽ ban nó.”

Viên pha lê tỏa sáng ngày càng rực rỡ. Ngay lúc mà ánh sáng đã đạt tới cực điểm thì nó bắt đầu tan biến, tựa như cát vụn vậy.

“Cậu đã được ban điều ước mà bản thân mong muốn rồi đấy.”

Dường như viên pha lê bảy màu đó là một vật dùng để ban phát điều ước. Hình như mọi việc diễn ra có hơi quá dễ dàng thì phải, việc đó khiến tôi tự hỏi liệu mọi chuyện có ổn không nữa. [note11933]

Dù sao, bây giờ, tôi có thể ước vô số lần. Trong lúc suy nghĩ về những điều tôi chuẩn bị ước thì, một giọng nói vang lên, ngăn dòng suy nghĩ của tôi lại.

“Vô vàn điều ước. Tốn bao nhiêu thời gian để cậu suy nghĩ về những điều ước của mình nhỉ? Ta luôn sẵn sàng để ban chúng cho cậu bất kỳ lúc nào. Cứ ước đi, càng nhiều càng tốt. Bây giờ, ta sẽ đi trước. Gọi ta sau khi cậu ước xong.”

Và như thế, thần biết mất. Cùng lúc đó, hàng vạn viên pha lê bảy màu xuất hiện trước mặt tôi.

Không chỉ hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu, hàng triệu tỉ những viên pha lê như vậy, số lượng của chúng nhiều vô kể.

Sau khi nhìn sơ qua núi pha lê trước mặt mình, tôi cảm thấy khá hài lòng.

Mỗi viên đều có khả năng ban một điều ước. Và số lượng chúng ở đây nhiều đến không kể.

Tôi chắc rằng ngay cả khi mọi điều ước trở thành hiện thực đi chăng nữa, chỗ pha lê này cũng không thể nào hết được.

Và cứ như thế, tôi tiếp tục ước.

Vẻ ngoài đẹp trai.

Kiếm thuật bậc thầy

Chủ nhân của Thánh kiếm.

Ma Pháp tối thượng.

Ma lực vô hạn.

Thể chất phi thường.

Sinh ra với một địa vị cao quý.

Một cuộc sống hạnh phúc.

Dàn harem nhiều vô kể.

Bất kể thứ gì nghĩ ra được, tôi đều ước.

Tuy vậy, tôi cuối cùng cũng tới giới hạn. Với trí thông minh có hạn của mình, tôi không thể nghĩ ra thêm một điều ước nào nữa. Nhưng chỉ với chúng thôi cũng quá đủ rồi. Thay vì ‘mức độ dễ nhất’ thì với những thứ như này, tôi sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc mà không cần phải làm gì ở thế giới khác cả.

Và như thế, tôi gọi Thần. Bởi vì tôi đã ước xong, tôi bèn gọi Thần.

Thần sau đó lại xuất hiện. Khi nói với ngài rằng tôi rất mong chờ được tới thế giới khác thì ngài ấy lại nhìn về phía núi pha lê bảy màu đó.

“Cậu vẫn chưa hoàn thành điều ước của mình.”

Đầu óc tôi ngay lập tức dừng lại.

“Cậu đã ước ta cho cậu vô vàn điều ước. Vậy nên cậu không thể rời đi cho tới khi mọi điều ước đều được đáp ứng.”

Những lời tàn nhẫn ấy đâm thẳng vào tai tôi.

“Ta sẽ tới sau khi cậu đã hoàn thành điều ước của mình. Cho tới lúc đấy thì, hãy bảo trọng.”

Sau đó, thần lại biến mất một cách tàn nhẫn. Tôi không biết mình nên làm gì. Nhưng cho dù có gào thét khản cổ đến mức nào đi chăng nữa, Thần cũng không hề quay trở lại.

Điều ước của tôi là hãy ban cho tôi vô vàn điều ước.

Bao nhiêu thì mới hết được chúng đây.

Cứ như thế, tôi tiếp tục ước. Một viên pha lê bảy màu sẽ mất đi mỗi lần tôi ước xong.

Tuy vậy, có cảm giác như số lượng của chúng không hề giảm đi chút nào.

Cho dù tôi có ước bao nhiêu thứ đi chăng nữa, tất cả những viên pha lê vẫn cứ ở đó.

Và ở giữa chúng, là tôi, không còn đủ khả năng để suy nghĩ về bất cứ thứ gì nữa.

Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ước một cách máy móc.

Trong lúc những viên pha lê ban cho tôi những điều ước đó. Vô số điều ước, vô vàn điều ước, mãi mãi, không bao giờ, không bao giờ thuyên giảm…

Nó không hề kết thúc.

Nó không hề kết thúc.

Nó không hề kết thúc.

Và rồi, tôi bắt đầu ước.

Ai đó, làm ơn hãy giết tôi đi.

Ai đó… Xin hãy chấm dứt cái địa ngục khủng khiếp này đi.

Đó là tất cả những gì mà tôi ao ước bây giờ.

–◊–♦–◊––◊–♦–◊––◊–♦–◊–

TN-DreadlorD: Well, nói chung chốt lại sau 2 chap thì bài học rút ra ở đây chỉ là “tham thì thâm” thôi, chap 1 đọc có vẻ khá lành, chap 2 thì có tồi tệ hơn một chút, đấy là theo suy nghĩ của người đọc, chứ nhét mình vào hoàn cảnh đó thì chắc chỉ có khóc thôi. Dù sao, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc hết cả 2 chương của bộ truyện ngắn này. Tks nhìu!!! (Chắc đây là bộ tragedy nhẹ nhất mà mình từng đọc + làm nhỉ :v)

P/s: Dành cho những ai đang nghĩ là ước bỏ hết mấy cái điều ước đi ấy, thì vấn đề là ông thần có ở đó đâu mà thực hiện. Còn nếu ai bảo là ước ông thần xuất hiện thì ông thần có nói là phải ước xong mớ đó rồi ông mới thực hiện cho, nên chung quy lại là vẫn phải ước xong :v