Khi bạn đã sống trên đời được 28 năm rồi, chắc hẳn bạn cũng đã một lần nghĩ về chuyện hôn nhân.
Là khi bạn nghe rằng ai đó chuẩn bị sắp kết hôn.
Hay khi thấy một gia đình nào đó vui vẻ cùng với những đứa trẻ.
Hoặc là khi bạn nhận được thiệp cưới từ một người bạn mà bạn phải đến dự.
Bạn sẽ bắt đầu mơ về việc xây dựng một mái ấm của riêng mình.
Tuy nhiên, chỉ mỗi tưởng tượng về điều đó sẽ chẳng làm nên tích sự gì cả, và đó là lí do việc kết hôn lại khó đến vậy. Việc đầu tiên bạn cẩn làm là ra ngoài và gặp gỡ mọi người trước khi có được cho mình một cô bạn gái. Bạn phải hành động trước tiên đã.
Và có một công cụ vô cùng thích hợp cho những thằng đàn ông chưa vợ muốn làm điều đó.
Ứng dụng hẹn hò.
Bất ngờ thay, Tôi, Yuuji Shibai, sẽ sắp sửa 28 tuổi xuân sớm thôi.
Nghề nghiệp hiện tại của tôi là edit video, hiệu ứng hình ảnh, cùng một số công việc liên quan đến sản xuất video. Tôi làm việc tại nhà như một freelancer. Nhờ đó, thu nhập hàng năm của tôi là hơn mười triệu yen, và nằm trong top thu nhập so với những người trong ngành.
Tốt nghiệp từ một trường đại học công nghệ khi mới có 20 tuổi và đến nay đã làm việc trong ngành được bảy năm rồi.
Ngoài ra còn là một người đã đâm đầu vào các trang web hẹn hò được tầm một năm chứ không ít.
“…Đến rồi.”
Ngay khi nhìn thấy thông báo, tôi lập tức mở ứng dụng đó. Là từ cô gái đã được ghép với tôi, chúng tôi đã có buổi hẹn đầu tiên, và tôi đang tự hỏi khi nào sẽ có cuộc hẹn tiếp theo.
Lòng tràn trề hi vọng, tôi nhanh chóng mở tin nhắn đó ra…
[ “Em rất cảm kích vì sự tốt bụng của anh, Yuu-san, nhưng em xin lỗi…” ]
“Cô ấy không muốn kết hôn…..”
Tôi lại bị từ chối rồi. Đây là lần thứ mười tôi bị đá rồi đó.
Kể từ năm ngoái thì, tôi đã bị đá bởi 10 người phụ nữ tất thảy.
Trong lúc khó chịu, tôi ném điện thoại mình ra chỗ khác.
Nó bật nảy khỏi chiếc sofa rồi rơi xuống sàn cùng một tiếng cộp.
“ Có lẽ….thật khó để lấp đầy khoảng trống….”
Bởi vì lần cuối cùng mà tôi có bạn gái là khi còn đang học đại học. Đó cũng là lần đầu tiên tôi có một mối quan hệ như vậy.
Tôi đã làm tất cả những gì mà bạn có thể mong đợi từ một người bạn trai, nhưng muốn tiến đến một mối quan hệ lần đầu tiên sau nhiều năm- và chắc chắn không phải là “một mối quan hệ tuổi mới lớn” -chỉ với từng đó kinh nghiệm, thì nó có hơi hoang đường một chút.
Thở dài một tiếng, tôi ngả người về phía chiếc ghế, khiến nó ngã ngửa vì sức nặng.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, hình dung về nụ cười của cô gái mà tôi đã hẹn hò khi trước.
Chỉ chưa đầy hai tuần sau khi bắt đầu nhắn tin cho nhau, chúng tôi đã có buổi hẹn đầu tiên.
Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều về tương lai của mình cùng với cô ấy.
Giờ mọi chuyện đã qua rồi, tôi cảm thấy bất lực, mặc dù đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Tôi lặng lẽ thở dài thêm một tiếng nữa.
“ Sao chú thở dài mãi vậy. Có chuyện gì xảy ra ư?”
“Whoa! Cháu làm chú giật mình đấy.”
Tóc con bé xoá xuống làm má tôi nhột nhạt.
“Nếu chú cứ lang thang khắp nơi đi tìm bạn gái như vậy, thì sẽ đánh mất hạnh phúc của bản thân đấy.”
“Chú vừa ngừng việc đó rồi, vì vậy không có vấn đề gì cả.”
Con bé đáp, “Thật á?” rồi nhún nhảy.
Đây là Erika Shibai, hay gọi là Eri, đứa cháu gái mười lăm tuổi mà tôi hết mực thương yêu.
Đôi môi phơn phớt hồng, mũi cao, và đôi lông mày thanh tú. Những đặc điểm thực sự khiến con bẻ trở nên rất xinh đẹp, nhưng hơn tất thảy là đôi mắt to tròn cùng vẻ ngoài ngây thơ của nó. Hiện giờ con bé đang học năm nhất cao trung.
Cô nàng đang trong bếp chuẩn bị bữa tối trong khi mặc một chiếc tạp dề bên trên bộ đồng phục thuỷ thủ của mình, và tay còn đang cầm một chiếc muôi nữa.
“Không biết chuyện gì đã xảy ra với cái điện thoại đang nằm lăn lóc ở đằng kia nhỉ!”
“Đây là vấn đề cá nhân của chú. Cứ kệ nó đi.”
Đáp lại câu trả lời cộc cằn của tôi, Eri gật đầu rồi nói.
“Là chuyện mà chú không thể kể được dù có là người thân với nhau đi nữa ư?”
“Vì chúng ta là gia đình nên mới khó nói về chuyện đó. Ý chú là, kể cả các thành viên gia đình cũng phải có sự riêng tư của mình, đúng chứ?”
“Cháu không chắc là còn có chuyện gì riêng tư nữa không khi mà chúng ta dành một nửa thời gian trong ngày cùng với nhau đấy.”
“Kể cả có là một nửa hay cả ngày đi nữa, thì vẫn phải có quyền riêng tư của bản thân, mà đây cũng chả phải sống chung với nhau ngay từ đầu. Chú chỉ đang chăm sóc cháu tạm thời thôi.”
Ôi, chúa ơi. Eri đôi khi nói mấy điều rất chi là kì lạ.
“Nhưng mọi ngày trong tuần sau giờ học thì cháu đều đến đây để dọn dẹp, giặt giũ, và nấu ăn cho chú nữa. Chả phải như thế đã là vượt ngoài phạm vi của từ ‘tạm thời’ rồi ư?”
“Là do cháu nói cháu muốn làm mà. Chú đâu có ép cháu đâu. Tự chú cũng có thể làm được mà, nhưng Eri này, cháu nhiệt tình quá đấy.”
“Nhưng chú thích đồ ăn cháu nấu mà, phải không?”
…..Ah, tôi cứng họng, vì không thể phủ nhận điều đó được.
Và đúng thật đồ ăn con bé nấu cho tôi rất ngon.
“Cháu nghĩ chú phải thấy biết ơn hơn một chút khi ngày nào cũng có một đứa cháu gái dễ thương nấu cho chú đồ ăn ngon miệng chứ.”
Con bé cười khúc khích.
Tôi không thể không nghĩ rằng cô nàng đã trở nên khá tự phụ so với khi còn bé bỏng rồi.
Và tôi cũng không thể đối phó được với con bé vì nó thực sự rất chi là dễ thương, kể cả từ góc độ là một người chú của con bé.
Vậy tại sao một đứa cháu gái JK dễ thương lại đến nhà của chú nó mỗi ngày chứ?
Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng một tuần trước, vào đầu tháng tư, ngay khi Eri vừa hoàn thành lễ nhập học của mình….
=========
Cảm ơn sự giúp đỡ của Dango-san, Giáo chủ Yan, Keirei-san và đặc biệt là Cô A :))
For ông chú người Ý
con số thần kì hôm nay là 376136