Quyết định của Leon

◇◆◇◆◇

Liz đã có thể sử dụng tinh linh thuật của mình để hỗ trợ đường dây phân phối hàng hóa của chúng tôi và tổ chức buổi hòa nhạc cho mọi người thưởng thức. Không chỉ tìm thấy thứ gì đó mà chỉ bản thân mới có thể làm được, cô ấy còn có thể giúp mọi người giải trí khi tham dự buổi hòa nhạc của cô ấy nữa.

Tôi có thể tự tin mà nói giấc mơ của Liz đã trở thành sự thật.

Sophia thì vẫn tiếp tục trau dồi bản thân và nhóm bạn của cô ấy cũng đang tăng lên. Còn về Claire, không chỉ có thể thể hiện được bản thân tài năng đến nhường nào, cô ấy còn có thể thể hiện năng lực trước mặt các thành viên của hoàng thất nữa. Mọi người đang dần bắt đầu đạt được mục tiêu sống tự do và trở nên hạnh phúc.

Nhưng kế hoạch ban đầu về việc cho Alice sống một cuộc sống học đường bình thường của tôi đã thất bại.

Để bảo vệ Liz, tôi cần có sự trợ giúp của Alice và cuộc sống học đường bình thường của cô ấy đã chấm dứt.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã quên mất mục tiêu ban đầu của mình.

Mặc dù chuyện này xảy ra bởi vì tôi muốn giúp đỡ một cô gái khác, Alice chẳng bao giờ phàn nàn cả. Alice đã thổ lộ tình cảm của cô ấy với tôi, vì vậy tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải cho cô ấy câu trả lời rồi.

Do đó, với cảm xúc này trong tâm trí, tôi đã gọi Alice ra phía sau ngôi trường sau khi buổi hòa nhạc của Liz kết thúc.

Tôi chờ cô ấy dưới gốc cây huyền thoại.

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn khi đợi cô ấy. Không mất quá lâu trước khi tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang nhanh chóng tiến lại gần.

"... haa... haa... xin lỗi đã bắt anh phải chờ."

Dưới gốc cây huyền thoại, với ánh nắng từ mặt trời sắp lặn phía sau mang cho cô ấy một vẻ rạng rỡ thiên thần, Alice đứng đó với mái tóc màu hoa anh đào đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.

Tôi đoán cô ấy đã chạy ra đây từ sân khấu. Cô ấy vẫn còn đang mặc trang phục biểu diễn và thở dốc. Mặc dù biết điều này, tôi không nghĩ đây là lý do khiến hai gò má của cô ấy lại đỏ đến như thế.

"Leon, tại sao anh lại gọi em ra đây...?"

Tôi vẫn giữ im lặng khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ấy. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, tôi đã phải ngước lên để nhìn vào mắt cô ấy, nhưng giờ đây, mắt chúng tôi đã ngang nhau. Tôi thực ra còn phải hơi cúi xuống một chút cơ.

Tôi lặng lẽ vươn tay ra và gỡ bỏ món đồ trang trí tóc của cô ấy.

Đôi mắt của cô ấy liền thay đổi về dị sắc như chúng vốn có. Con mắt màu lam và vàng kim của cô ấy trông có vẻ bối rối khi cô ấy nhìn lại tôi.

Tôi nhìn vào cô ấy và nói –

"Anh thích em, Alice. Suốt từ khi chúng ta gặp nhau ở thế giới này, anh đã luôn cảm thấy như thế này rồi."

Tôi muốn phải thẳng thắn nhất có thể. Không cần thiết phải che giấu cảm xúc của bản thân nữa.

"... Le... on... Là thật sao?"

Đôi mắt của Alice liền mở to trong kinh ngạc.

"Anh sẽ không nói đùa về một thứ như thế này đâu."

"... nhưng trong kiếp trước, em là em gái của anh đấy."

"Điều không quan trọng ở đây nữa."

Chúng tôi không có quan hệ huyết thống ở thế giới này. Bên cạnh đó, ngay cả khi có, tôi không chắc tôi có thể cưỡng lại được những cảm xúc của mình dành cho cô ấy.

"Điều đó có thể đúng, nhưng... anh thực sự ổn với nó sao? Em là một elf. Ngay cả khi anh đã trở thành một ông già, em vẫn sẽ trông trẻ hơn anh nhiều đấy."

"Anh cảm thấy dường như anh nên là người hỏi em câu đó mới phải."

Tôi thực sự không thể nào diễn tả được nỗi đau mà mình cảm thấy khi lần đầu tiên mất đi cha mẹ và tiếp đến là Saya. Cho dù bạn có là ai đi chăng nữa, nỗi đau đớn mà bạn cảm thấy sau khi mất đi người thân là không gì có thể sánh nổi.

Và tôi không muốn trở thành người khiến Alice phải chịu nỗi đau đớn này. Ít nhất là nếu cô ấy không hiểu được đây là định mệnh của chúng tôi nếu quyết định ở bên nhau.

"Anh gần như chắc chắn sẽ chết trước em và bỏ em lại một mình. Em thực sự ổn với điều đó sao?"

"Không đời nào em có thể ổn với điều đó được. Chỉ nghĩ về sự thật rằng anh sẽ chết trong tương lai thôi đã khiến em muốn khóc rồi."

Khuôn mặt của Alice liền méo mó đi trong nỗi đau đớn và sợ hãi trộn lẫn.

"Nếu đã vậy, thế thì –"

Cô ấy nên cố gắng tìm kiếm một elf khác sẽ sống lâu như cô ấy. Tôi cố nói ra điều này nhưng Alice đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và hôn lấy tôi để ngăn không cho tôi nói thêm gì nữa.

Nụ hôn chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Alice lùi lại.

"... Alice?"

"Leon, anh – Yuya nii-san, anh đã ở bên cạnh em khi em còn đang nằm liệt giường. Cho đến cái ngày em chết, anh vẫn ở ngay đó bên cạnh em. Em sẽ ở bên anh cho đến khi ngày đó tới, khi mà chúng ta không còn có thể bên nhau nữa."

"... anh... anh hiểu mà."

Tôi rất mừng khi cô ấy muốn ở bên tôi.

Nhưng đồng thời, tôi cũng chắc chắn cuộc đời của một con người quả là vô nghĩa nếu so với một elf như Alice.

Ý tôi là, Alice chưa hề thay đổi một chút nào kể từ khi chúng tôi gặp nhau mấy năm trước. Elve trông giống như trẻ con trong mười năm đầu đời. Một khi đến tuổi vị thành niên, vẻ ngoài của họ vẫn sẽ giữ nguyên như vậy trong suốt hàng trăm năm.

Cuộc đời ngắn ngủi của con người có lẽ chỉ sánh ngang với một con vật nhỏ mà thôi.

... bất kể tôi có chết khi nào đi chăng nữa, tôi nên nỗ lực hết mình để tạo ra một cuộc sống thật tốt cho Alice, thứ sẽ giúp giảm bớt nỗi đau mà cô ấy sẽ phải hứng chịu.

Ah, chỉ nghĩ về ngày hôm đó thôi, tôi đã có thể cảm thấy nước mắt đang bắt đầu hình thành rồi.

Ngay cả khi tôi sẽ chết trước Alice, ngày đó vẫn còn cách xa hàng thập kỷ nữa. Tôi không thể cứ mãi lo lắng khi nào ngày đó sẽ đến. Tôi nên cố gắng biến khoảng thời gian chúng tôi bên nhau trở nên đáng nhớ nhất có thể mới được.

"Alice, em sẽ ở bên anh chứ?"

"... vâng. Em yêu anh, Leon."

"Yeah, anh cũng vậy."

Chúng tôi hôn nhau một lần nữa trước khi Alice lùi lại và nở một nụ cười tinh nghịch.

"Vậy thì – điều đó có nghĩa là anh sẽ chỉ ngắm nhìn mỗi mình em từ giờ trở đi thôi nhỉ?"

"Dĩ nhiên là anh – khoan đã, em thấy vui về điều đó sao?"

Với câu hỏi có phần bất công của Alice, tôi liền hỏi lại cô ấy một câu.

"Tất nhiên là không rồi. Em sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nếu những cô gái khác buồn, nhưng, đồng thời, em vẫn muốn trở thành người duy nhất anh sẽ ngắm nhìn. Trái tim con gái đúng là phức tạp nhỉ."

Tôi hiểu cảm giác đó.

"Anh thích em Alice, nhưng anh không thể bỏ rơi Claire và Sophia. Anh không thể nào chỉ ở bên mỗi mình em được."

"Nói vậy là tệ lắm đấy nha..."

Alice liền thở ra một hơi thật dài.

"Anh biết. Nhưng đó là cảm xúc thật sự của anh và anh sẽ không che giấu chúng đâu."

Alice đã khuyến khích những cảm xúc mà cả Claire và Sophia đã phát triển dành cho tôi. Và giờ đây Alice đã hoàn thành mục tiêu chính của mình, họ không còn cần thiết nữa – tôi không bao giờ có thể nói điều gì đó như thế với họ được.

Tôi không biết chính xác bản thân nên đối mặt với hai người họ như thế nào nhưng tôi không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào mà không xem xét họ trước.

"Mặc dù vậy, Alice –"

"Em vẫn yêu anh, Leon. Em đã yêu anh thậm chí từ kiếp trước rồi."

Tôi nhìn vào đôi mắt kiên định của cô ấy và tôi có thể nhận ra cảm xúc của cô ấy nghiêm túc đến nhường nào. Tôi cũng cần phải thể hiện bản thân nghiêm túc như thế nào mới được.

"Anh sẽ nói với em một lần nữa. Anh yêu em, Alice. Anh không thể chỉ ở bên mỗi mình em được, song cảm xúc anh dành cho em là thật. Đó là tại sao –"

Tôi dừng lời tại đó và kéo cơ thể của Alice lại gần.

"Hãy cùng nhau trở nên thật hạnh phúc. Làm ơn, hãy ở bên anh mãi mãi nhé."

"Chẳng còn gì khiến em hạnh phúc hơn nữa đâu."

Dưới gốc cây huyền thoại, đắm mình trong ánh hoàng hôn, chúng tôi đánh dấu lời tuyên thệ bằng một nụ hôn thật dài.

* Trans chỉ muốn biết một điều thôi: Không biết bố mẹ hai đứa này ở kiếp trước sẽ nghĩ sao nếu trông thấy cảnh này nhỉ!? :))