“Chuẩn bị đi, tối nay sẽ có một món rất đặc biết đấy nhé!”
“Cậu có vẻ rất tự tin nhỉ. Nhưng hôm nay mình sẽ không thua đâu!”
Chưa có một ngày nào Yuzuki kháng cự lại được bữa ăn khoái lạc đầy tội lỗi của tôi. Mặc dù miệng thì cứ từ chối, nhưng ý thức cô nàng vẫn phải đầu hàng — nó trở thành một khuôn mẫu luôn rồi. Bản thân cô nàng hẳn cũng nhận thức được điều đó.
Tuy nhiên, nét mặt của Yuzuki vẫn đầy tự tin.
“Đã một tuần rồi mình chưa được ăn đồ cậu nấu, Suzufumi.”
“Lần cuối cùng cậu ăn… Ý mình là, chúng ta không thể tìm được thời điểm thích hợp vì lịch trình bận rộn của cậu mà.”
“Đúng vậy. Nói cách khác, mình đã thành công trong việc giải thoát bản thân khỏi những bữa ăn vô nhân đạo của cậu!”
Yuzuki ưỡn ngực và kêu lên một tiếng "hmmph" đầy đắc thắng.[note63429]
“Ngay cả bây giờ, với Okamochi của Suzufumi ngay trước mặt, trái tim mình không hề lay chuyển. Mình thậm chí có thể bỏ bữa tối nay mà không có vấn đề gì!”
“Không đời nào làm như thế mà cậu ổn được. Đột nhiên cắt giảm khẩu phần sẽ khiến cơ thể cậu bị sốc.”
“Cũng chả phải đột nhiên. Dù sao thì tuần qua mình hầu như không ăn gì ngoài thanh năng lượng và protein.”
“…”
Cô nàng này thật là. Yuzuki đã quay lại chế độ ăn kiêng khắc nghiệt ngay khi tôi rời mắt khỏi cô ấy.
“Nhờ vậy, mình cảm thấy nhẹ nhõm và mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Mình không ngốc đến mức rơi vào cái bẫy đồ ăn của Suzufumi khi mình đang trong tình trạng hoàn hảo như này đâu!”
Ý cậu là gì khi nói "không ngốc đến mức"? Cậu chắc chắn sẽ lại ngã gục vì đói nếu cậu cứ sống như thế.
Không, theo một cách nào đó, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bây giờ tôi có thể phục vụ bữa tối mà không cần phải đặt chỗ trước.[note63430]
Chúng tôi đi đến nhà bếp ở cuối hành lang.
Mặc dù Yuzuki phản đối việc ăn đồ tôi nấu, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn cho tôi vào phòng cô ấy bằng cách này hay cách khác.
Tôi không chắc liệu đó có phải là phép lịch sự hay chỉ là cô nàng dễ bị thuyết phục.
Nhà bếp rất đơn giản. Chỉ có dụng cụ bếp tối thiểu và hầu như không có dấu hiệu nào cho thấy sở thích hay tính cách của cá nhân.
Lý do không chỉ là Yuzuki không hứng thú với việc trang trí nội thất mà còn vì cô nàng đã quyết định dọn dẹp sau khi gần như cố gắng chuyển ra khỏi căn hộ.
Tôi đã giúp đỡ việc xếp đồ lại và thậm chí còn dọn dẹp sạch sẽ trong khi làm việc đó.
Nhờ đó, phòng 810 sạch bong như nhà mới.
“Chỉ cần ngồi đợi ở bàn thôi, Yuzuki.”
“Được thôi, bất kể cậu làm gì thì chiến thắng vẫn nằm chắc trong tầm tay của mình!”
Yuzuki ngồi xuống chiếc đệm trước chiếc bàn con và khoanh tay.
Tôi tò mò muốn xem cô ấy có thể giữ được bình tĩnh như vậy được bao lâu.
Tôi bắt đầu lấy nguyên liệu ra khỏi Okamochi.
Các thành phần chính bao gồm thịt bò, rau diếp, cà chua, hành tây, phô mai và bánh mì.
Chỉ cần nhìn vào những thứ này là có thể biết rõ tôi sắp làm món gì.
“Ể, hoá ra hôm nay là hamburger à?”
“Đó là món mà một thần tượng hàng đầu như cậu sẽ không bao giờ được ăn ở nhà hàng, đúng không?”
Đây là món ăn nhanh dễ tiếp cận và phổ biến nhất đối với học sinh cao trung chúng tôi. Một món ăn phù hợp với Yuzuki, người giữ vị trí trung tâm không thể lay chuyển trong nhóm nhạc idol của mình.
Đầu tiên, chúng ta hãy bắt đầu bằng việc chuẩn bị phần thịt viên, phần lõi của chiếc bánh hamburger.
Phần thịt bò tôi sử dụng hôm nay là phần thăn vai. Phần thịt này có kết cấu nạc và mịn, tạo nên hương vị đậm đà. Tôi sẽ thái nhỏ miếng này bằng dao.
“Ủa,cậu không xay thịt sao?”
Một câu hỏi vang lên từ phòng khách.
“Mình cố tình làm vậy đó. Ừ thì, sử dụng thịt xay sẽ làm cho kết cấu của miếng thịt đồng đều và ít bị bở. Nhưng lần này, mình sẽ nâng tầm độ mọng nước của thịt bằng cách trộn lẫn cả thịt xay lẫn thái tay.”
“Ừm, mình hiểu òi.”
Tôi liếc nhìn lại và thấy Yuzuki, người đáng lẽ phải ngồi ở bàn, đã di chuyển khoảng năm mươi xăng-ti-mét về phía bếp.
Cảnh này có vẻ quen thuộc.
“Tất nhiên, sẽ không có vụn bánh mì hay trứng làm nhân. Gia vị thì sẽ đơn giản thôi: muối và thêm nhiều hạt tiêu đen. Chiến thôi nào.”
Từ phòng khách, tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của ai đó.
Việc nấu ăn vừa mới bắt đầu.
Những miếng thịt được nắn thành từng đang được áp chảo kỹ lưỡng. Chúng kêu xèo xèo và lách tách khi được đặt trên chảo rán.
Cùng lúc đó, tôi nướng hai lát bánh trong lò. Cà chua được thái lát dày một xăng-ti, và rau diếp được chẻ thành từng miếng vừa ăn.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có sự hiện diện ở bên vai mình.
Tôi mà ở nhà thì chắc nghĩ là có ma đấy, nhưng đây là nhà hàng xóm của tôi nên thủ phạm là ai thì rõ ràng quá rồi.
Bị cuốn hút bởi mùi hương hấp dẫn của thịt và thơm thơm của dầu, Yuzuki háo hức theo dõi quá trình nấu ăn ngay phía sau tôi như một con mèo bị thu hút bởi thức ăn.
“M-mình chỉ đang quan sát thôi! Cái này gọi là do thám kẻ địch!”
Biểu cảm của Yuzuki rất kiên quyết, nhưng vẫn có chút gì đó bồn chồn.
Bây giờ, có lẽ đã đến lúc tôi phải ra chiêu. Tôi thả xích cho “con Quỷ Vàng” lên trên miếng thịt đã chuyển màu nâu xỉn.
À thì nó là miếng phô mai cheddar đã được ủ rất cẩn thận.
Khi nhiệt lượng truyền đi, lát phô mai dày sẽ dần đánh mất hình dạng ban đầu, hòa vào miếng thịt như thể nó vẫn luôn ở đó.
Tôi dùng đũa gắp một miếng thịt vừa miệng ăn mà tôi vẫn đang rán ở mép chảo.
“Cậu có muốn thử miếng không?”
“…Hứ, đừng hòng mình ăn.”
“Vậy sao? Để mình tự thử nó vậy.”
Khi tôi thản nhiên đưa nó lên miệng, Yuzuki khẽ thốt lên một tiếng "ah".
“Hừm, phải nói là cũng khá ngon đấy.”
“Grrr…”
Yuzuki nhìn tôi với ánh mắt bực bội trước khi quay lại tấm nệm trước bàn.
Bánh có vẻ đã được nướng chín. Khi tôi mở lò nướng, mùi lúa mì và mè thoang thoảng trong không khí.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Tất cả đã chuẩn bị xong cho cuộc tổng tấn công cuối cùng.
Tôi ngồi xuống đối diện với Yuzuki, trong tay là khay đựng nguyên liệu.
“Dù cậu có lộ liễu dụ dỗ mình như nào đi chăng nữa thì kết quả cũng không thay đổi đâu.”