“——và em biết không, Yuzuki-chan nhìn từ chỗ ngồi tốt nhất trông đáng yêu đến mức chỉ những từ như 'thiên thần' hay 'nữ thần' thôi cũng không thể miêu tả được dáng vẻ của em ấy. Có phải vẻ đẹp đó đã trở thành một huyền thoại? Một thánh thư? Một biểu tượng của thời đại?”
"Hầy…"
“Chủ đề của phần trò chuyện đó là 'Món ăn đáng nhớ của mình'. Đoán xem Yuzuki-chan đã nói về món gì? Gợi ý nè, đó là món ăn yêu thích của Yuzuki-chan.”
“Chà, có lẽ thứ gì đó giống như cơm thịt heo chăng?”
“Không đời nào Yuzuki-chan lại chọn một món phù hợp cho một người làm công ăn lương vừa xong ca làm mệt mỏi được. Hãy nhớ kỹ điều này. Món ăn yêu thích của Yuzuki-chan là galette. Ồ, galette là một món Pháp được làm từ bột kiều mạch. Yuzuki-chan dường như đã nhờ một người bạn làm galette cho em ấy vào ngày hôm trước. Em ấy rất phấn khích và nói rằng chúng ngon đến mức em ấy không muốn ăn cái mua ở siêu thị nữa.”
"…Vậy ư?"
Ở phía đối diện bên kia bàn, trong khi xơi hộp bento của mình, tôi gật gù nghe bản hoà ca do cô giáo chủ nhiệm lớp tôi khởi xướng.
Cuối tháng Năm. Ở trường học. Trong phòng hướng nghiệp học sinh.
Đây là ngày thứ năm liên tiếp tôi bị triệu tập vào giờ nghỉ trưa.
Mikami-sensei dường như không có người quen nào có cùng sở thích ngoài tôi nên cô ấy không ngừng chia sẻ những ấn tượng chủ quan của mình về buổi họp fan gần đây.
Ngay cả khi vào buổi thứ năm, tức thứ Sáu, sự nhiệt tình của cô ấy vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm.
Viễn cảnh bị triệu tập vào tuần tới thực sự rắc rối, vậy nên tôi quyết định đã đến lúc mở lời và thực sự trò chuyện.
“Buổi hòa nhạc trực tiếp quy mô nhỏ có thú vị không cô?”
"A, cái đó!"
Như thể muốn nói rằng, 'Cô đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi', cô ấy kéo ghế lại gần tôi hơn.
“Cô, thành viên số 000005, tuyên bố. Buổi hòa nhạc trực tiếp quy mô nhỏ vào ngày hôm trước chắc chắn có chất lượng cao nhất từ trước đến nay! Nó thật tuyệt vời. Cô có thể nói về từng bài hát trong năm giờ đồng hồ liền.”
“…Có bao nhiêu bài hát vậy?”
“Quy mô của nó nhỏ ý mà. Có sáu bài thôi.”
Vậy là tầm ít nhất ba mươi giờ.
Giờ nghỉ trưa là năm mươi phút, do đó bằng phép tính đơn giản, đó là khoảng ba mươi sáu ngày kể lể và bình phẩm.
“Hiện tại thì xin vui lòng cô tóm tắt mọi thứ lại trong vòng một phút giùm em ạ.”
Chỉ còn ba phút nữa là kết thúc giờ nghỉ, tôi sốc lại tinh thần và nuốt miếng cuối cùng của bữa trưa.
Cảm ơn vì bữa ăn.
“Có rất nhiều điều cô muốn nói, nhưng tóm gọn lại Yuzuki-chan là tuyệt vời nhất.”
“Không phải cô ấy luôn như vậy sao?”
"Không hẳn. Có một số khoảnh khắc khá rủi ro ở buổi live trước đó nên cô thực sự lo lắng cho em ấy.”
Mikami-sensei hạ giọng và mỉm cười nhẹ.
“Nhưng có vẻ như lo lắng của cô chỉ là vô căn cứ. Lần này, Yuzuki-chan trông thực sự hạnh phúc, gần như em ấy trở thành một người khác luôn. Ý cô là không phải trước đây em ấy cười một cách giả tạo, nhưng lần này trông em ấy có vẻ thật sự tận hưởng mọi khoảnh khắc — thấy được điều đó khiến cô muốn khóc quá à.”
Giọng cô nhẹ nhàng như đang an ủi một học sinh.
“Cô chắc chắn từ giờ trở đi em ấy sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn trắc trở, nhưng cô tin rằng Yuzuki-chan có thể vượt qua chúng. Nghĩa vụ của fan là phải âm thầm dõi theo và ủng hộ người mình yêu thích mà.”
Nguồn gốc của từ 'fan' được cho là bắt nguồn từ 'Fanatic', có nghĩa là 'một người nhiệt tình, một người cống hiến'.
Họ sẽ tiếp tục đi theo ánh sáng được gọi là Arisu Yuzuki bất cứ nơi nào họ đặt chân tới.
Được gửi gắm những mong muốn, hy vọng và ước mơ của mọi người, Yuzuki sẽ dấn thân mình vào một trận chiến đơn độc.
—Nếu có lúc Yuzuki muốn cho đôi cánh của mình được nghỉ ngơi, tôi thực lòng mong mình có thể ở đó để hỗ trợ cô ấy.
Chà, có vẻ như câu chuyện của Mikami-sensei đã đến hồi tạm ngưng nên có lẽ đến lúc tôi phải rời đi rồi.
Tôi gói hộp cơm trưa của mình vào khăn ăn và đứng dậy.
“Em sẽ quay lại lớp học trước. Sensei, cô cũng phải nhanh lên không thì trễ mất.”
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là môn văn học hiện đại do Mikami-sensei đứng lớp.
Tuy nhiên, có lẽ cô ấy định quay lại phòng giáo vụ trước vì cô ấy đi tay không đến phòng hướng nghiệp học sinh.
“Xin phép cô em đi trước.”
“…Mamori-kun, cảm ơn em.”
Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, tôi nghĩ mình đã nghe thấy lời cảm ơn.
Hmm, cảm ơn về gì nhỉ, tôi tự hỏi — thôi thì tôi giả vờ như không nghe thấy vậy.
☆☆☆
Khi tiết chủ nhiệm kết thúc vào cuối buổi, lớp học lập tức trở nên náo nhiệt.
Các bạn cùng lớp tụ tập quanh bàn giáo viên và ngoài ban công để lên kế hoạch cho ngày cuối tuần.
“Giờ thì tao với mày đến thư viện ôn tập cho bài kiểm tra giữa kỳ nhé?” (Suzufumi)
Thằng bạn từ ghế phía trước quay lại, làm bộ mặt như vừa uống phải cái gì đó đắng ngắt.
“Cun cút, tao còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho buổi hẹn hò ngày mai.” (Hozumi)
Nhờ những buổi học thêm sau giờ học chính, có vẻ như Hozumi đã phần nào tránh được việc rớt môn.
Nhờ đó mà nó đã có buổi hẹn hò như một 'phần thưởng' với bạn gái vào ngày mai.
“Hmph, đừng có mà khóc với tao khi mà thi cuối kỳ gần đến đít.”
Giống như năm ngoái, nó sẽ lại
quỳ gối cầu xin ngay khi vừa mới sang tháng bảy.
Nếu thằng cu này yêu cầu tôi dạy kèm lần nữa, tôi sẽ từ chối hai lần.
Sau khi chăm chú nhìn tôi, Hozumi đột nhiên hỏi.
“Mày… mày trông có vẻ khá suy sụp dạo gần đây, nhưng bây giờ mày có vẻ đang rất phấn chấn. Có chuyện gì vui à?” (Hozumi)
“Có chuyện vui sắp xảy ra thì đúng hơn. Hẹn tuần sau gặp lại."
“Ồ-ồ…sắp?”
Đi ngang qua Hozumi đang bối rối, tôi rời khỏi lớp học.
Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc và lịch thi cuối kỳ vẫn chưa được công bố nên không khí trong trường cũng khá êm đềm.
Khi tôi đến gần lối vào dành cho học sinh ở tầng một, tiếng ồn ngày một lớn hơn và ngay khi tôi vừa bước ra khỏi cổng trường, một cô gái tóc nâu từ bên cạnh nhảy ra.
“A, Suzu, thật trùng hợp!”
“…Không hề, có mà chị đứng đợi nãy giờ thì có.”
“Ehehe, ừ thì đúng. Đi bộ về nhà cùng nhau nào.”
Rika và tôi rời khỏi trường cùng nhau.
Đây có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi đi bộ về nhà cùng nhau kể từ khi bắt đầu học cao trung.
“Hôm nay chị lại đi làm à?”
“Ừ, chị phải kiếm được càng nhiều càng tốt trước kỳ nghỉ hè. Ồ, đừng lo lắng. Chị đảm bảo sẽ lo liệu mọi việc ở chỗ Suzu mỗi ngày trong kỳ nghỉ!”
Rika tự hào vỗ ngực.
Hmm, tôi tự hỏi liệu có cách nào để thoát khỏi điều này không.
Kể từ khi trở thành học sinh cao trung, Rika đã nỗ lực hết mình trong mọi thứ —— cả vui chơi lẫn làm việc.
Với tư cách là người bạn thời thơ ấy, tôi mong chị ấy cũng sẽ nỗ lực nhiều hơn trong việc học.
Nhân tiện, tôi tự hỏi chị ấy dự định làm gì sau khi tốt nghiệp.
“Rika có điều gì muốn làm trong tương lai không?”
“Có một điều chị muốn làm…”
Rika đặt tay lên cằm và suy nghĩ, 'Hmm.'
“…Có lẽ chị muốn dùng bữa với Arisu Yuzuki một lần nữa.”
Bất ngờ thật.
Thú thực, tôi không nghĩ bầu không khí sẽ tốt đẹp khi cả ba chúng tôi ngồi ăn okonomiyaki với nhau.
“Nghĩ lại thì, chị thực sự không biết gì về em ấy cả. Chị muốn có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với em ấy vào lần gặp mặt tới. À, tất nhiên là chị sẽ không nài nỉ nếu Suzu muốn giữ chị cho riêng bản thân đâu!”
Với một cái nháy mắt không hẳn là nháy mắt, Rika giơ ngón tay cái lên.
Đó không phải câu trả lời mà tôi mong đợi, nhưng bằng cách nào đó tôi lại cảm động khi thấy người bạn thời thơ ấu của tôi, người giống như một cô em gái rắc rối, đã dần trưởng thành hơn.
Khi đang đợi đèn dành cho người đi bộ chuyển xanh, mắt tôi dừng lại ở góc phố Favoma.
Tôi chợt nhớ đến một ngày nào đó sau giờ học.
“Vì chúng ta đã ở đây rồi, tại sao không mua một ít FavoChick để mang về nhà nhỉ?”
Đôi mắt của Rika lấp lánh như bầu trời đầy sao, nhưng chúng nhanh chóng bị mây che phủ như bầu trời u ám.
“Hôm nay có một thực đơn mới ở cửa hàng… Chị cần phải để dạ dày trống rỗng…”
Có vẻ như họ đang tổ chức một sự kiện gì đó.
Điều đó có nghĩa là một đống nguyên liệu do bố lựa chọn cũng sẽ được gửi đến nhà tôi sớm thôi.
Tôi sẽ cần phải sắp xếp lại đồ trong tủ lạnh.
“Vậy thì để lúc khác nhé.”
"Đó là một lời hứa đúng không? Nói lời phải giữ lấy lời đó nha!”
FavoChick đúng là ngon thật, nhưng chị ấy thèm đến vậy cơ á?
Rika nói rằng chị ấy sẽ đi thẳng đến nơi làm việc bán thời gian của mình, nên chúng tôi chia tay nhau ở ngã tư.
Tôi ghé qua siêu thị gần đó để mua nguyên liệu cho bữa tối.
Tôi chỉ định mua những nguyên liệu còn thiếu, nhưng vô số món ăn tôi muốn làm cho cô nàng cứ hiện lên trong trí óc khi tôi đi loanh quanh trong cửa hàng, nên rốt cuộc tôi mua và cầm một đống túi mỗi bên tay.
Khi tôi về tới chung cư, có người vừa bước ra từ lối vào. Họ dường như không phải nhân viên của công ty chuyển nhà, nhưng có lẽ họ đến để giúp ai đó vì họ đang mặc quần yếm.
Tôi gật đầu chào khi bước ngang qua họ và đi thang máy lên tầng tám.
Bước ra khỏi thang máy, tôi nhìn thấy một bóng người ở cuối hành lang.
—Kìm nén sự phấn khích của mình, tôi từ từ tiến lại gần cô ấy.
Khi tôi đến trước phòng 808, cô nàng dường như đã nhận ra sự hiện diện của tôi.
Khuôn mặt cô sáng bừng lên nhanh chóng giống như bình minh đang vươn lên.
“Suzufumi!”
“…Mình đoán là cậu sẽ lại sống ở đây bắt đầu từ hôm nay phải không?”
Tôi không thể không cảm thấy mình đang dối lòng.
Sự thực là tôi đã mong đợi ngày này bao lâu rồi?
Yuzuki dường như nhìn thấu tôi và cười toe toét nãy giờ.
“Mình về rồi nè, Suzufumi.”
“Mừng về nhà, Yuzuki.”
Sasaki Yuzuki đã trở lại làm hàng xóm của tôi.
Có vẻ như sau buổi họp fan, cô đã liên lạc với chủ sở hữu và yêu cầu huỷ hợp đồng dừng thuê căn hộ.
Một số đồ đạc cũ đã bị dỡ đi nên cô ấy nói sẽ mua đồ mới.
Có vẻ như người tôi đi ngang qua trước đó là nhân viên phụ trách của cô nàng.
“Hãy tổ chức ăn mừng cho buổi họp fan vào tối nay nhé.” (Suzufumi)
“Ừm, mình rất mong chờ đó.” (Yuzuki)
Những lời nói thẳng thắn đầy mong đợi của cô ấy khiến tim tôi nhảy lên vì phấn khích.
Tôi muốn tiếp tục nấu ăn cho Sasaki Yuzuki để mang lại cho cô ấy sự thoải mái và hài lòng.
Để trở thành nguồn năng lượng cho các hoạt động idol của cô ấy —— từ nay trở đi tôi muốn tiếp tục nấu ăn cho Yuzuki.
☆☆☆
Nhìn đống đồ ăn chen chúc nhau trên bàn, Yuzuki chết lặng.
“Chỗ này có hơi… quá nhiều…”
“Thành thật mà nói, mình nghĩ mình đã làm quá đà.”
Địa điểm tổ chức buổi ăn mừng sự thành công của buổi họp fan là phòng khách nhà Mamori.
Vì tất cả các món đều không thể để vừa trên bàn nên một chiếc bàn gấp cũng được lấy ra từ trong tủ để trưng dụng.
Thực đơn là sự kết hợp giữa các món Nhật và phương Tây: gà katsu, tôm chiên, gà teriyaki, sashimi cá tráp, cơm trộn, súp chige, salad Caesar, v.v.
Bánh crepe nhồi kem được dành cho phần tráng miệng.
“Nhân tiện, trong tủ lạnh còn có súp potage, shabu-shabu lạnh và nước ép trái cây nữa.”[note58176]
“Đó chính là điều mình đang muốn nói đó! Sao mà lắm món quá vậy!"
Nhưng tôi thực sự mong đợi ngày này.
Khi cô nàng vắng nhà, 'danh sách những món tôi muốn cho Yuzuki ăn' của tôi cứ tăng lên theo cấp số nhân.
Tuy có nhiều món nhưng tôi làm mỗi phần nhỏ hơn một chút để bù lại cho sự đa dạng.
“…Cậu có thể ăn mọi thứ cậu muốn như nào cũng được.”
Khi tôi giơ ngón tay cái lên một cách nhiệt tình, Yuzuki nhìn tôi trông hoàn toàn thiểu não.
“…Ý mình là, ngay từ đầu mình còn chả nói bất cứ điều gì về việc ăn uống cả.”
"Hở?" (Suzufumi)
"Ủa?" (Yuzuki)
Một bầu không khí bất an bao trùm chúng tôi.
“Lúc trước cậu đã nói, ‘Mình rất mong chờ buổi lễ ăn mừng đó’.”
“Mình khá chắc là mình không đề cập gì đến việc ăn uống.”
“Và đêm hôm nọ, cậu cũng đã nói, 'Nơi mà Sasaki Yuzuki thuộc về chính là nơi đây.' “
“Điều đó cũng không nhất thiết liên quan gì đến việc ăn…”
"Đợi chút. Điều đó rõ ràng có nghĩa là 'Mình hiến dâng cả trái tim lẫn dạ dày của mình cho cậu!'”
“Trái tim và dạ dày của mình… Đ-Điều đó nghe như một lời cầu hôn á!”
Bất chợt mặt Yuzuki đỏ bừng và cô nàng né xa khỏi tôi.
“Nói cho cậu biết, mình hông có phải lòng cậu vì kĩ năng nấu nướng hay bất cứ thứ gì của cậu đâu! Ngày hôm đó chỉ là… một sai lầm nhất thời vào buổi đêm …!”[note58177]
Mặt Yuzuki càng đỏ hơn khi cô nàng tự huỷ bằng mấy câu từ loạn ngôn.
“Suzufumi, không phải cậu là fan của mình sao? Cậu muốn nhìn thấy con người kia của mình ở buổi họp fan, đúng hông? Buổi phát sóng này chỉ độc quyền cho các thành viên của hội nhóm người hâm mộ và tài liệu lưu trữ liên quan đến buổi họp này sẽ bị đóng vào ngày mai đó?”[note58178]
"Quá non. Mình đã nghe mọi thứ về buổi họp fan từ mội idol-otaku siêu cấp rồi — Mình đã nắm bắt được mọi thứ cứ như thể chính mình đã ở đó vậy!”
Ánh mắt của chúng tôi nảy lửa dữ dội.
“Thức ăn sẽ nguội mất nếu chúng ta cứ thế này mãi.” (Suzufumi)
“Việc đó…biết sao giờ…”
“Không phải cậu nói từ ngày mai cậu sẽ lại bận bịu công việc sao? Cậu sắp tham gia một chương trình giải trí thường nhật phải không? Chúng mình có thể sẽ không có cơ hội ăn uống nhàn nhã trong một thời gian.”
“Ưuu…”
“Cơ mà mấy cái chiếc bánh crepe nhồi này thực sự được làm rất tốt. Mình đã làm rất nhiều vì mình nghe nói chúng là món yêu thích của Yuzuki…”
“Guu…”
Một cú đột kích chính xác vào sự thèm ăn và cảm giác tội lỗi —— tôi tự nhận thấy đó là một pha tấn công có sát thương cao.
“Chà, mình đoán là đành kệ vậy nếu cậu thực sự không muốn ăn chúng. Mình đoán đây sẽ là một buổi lễ ăn mừng đầy cô đơn…”
"Thôi được rồi mà! Nếu cậu muốn mình ăn thì mình sẽ ăn!”[note58180]
Yuzuki cắn chặt môi và lườm tôi bằng ánh mắt sắc bén và hăm doạ như thể một nàng công chúa quý tộc kiêm hiệp sĩ bị quỷ bắt — cái lườm giống như lần đầu tiên tôi phục vụ món cơm thịt heo cho cô ấy.
Tôi sắp chỗ cho Yuzuki ngồi trước chiếc bàn con và tôi thì ngồi đối diện cô nàng.
Khi chúng tôi nhìn bao quát cái bàn ngập tràn thức ăn, ánh mắt của Yuzuki dần chuyển sang háo hức.
Cuối cùng, cả hai chúng tôi chụm tay tay lại.
“Itadakimasu!!”
Yuzuki với lấy đôi đũa, nĩa, dao và thìa rồi bắt đầu bữa ăn.
Trái tim tôi tràn đầy cảm xúc khi nhìn Yuzuki mỉm cười trong khi cô ấy làm phồng đôi má bằng đồ ăn.
Dù sống cạnh nhà nhau nhưng chúng tôi lại là hai con người rất khác nhau.
Một người là idol nổi tiếng, còn người kia chỉ là một nam sinh cao trung bình thường.
Cơ mà, giờ đây chúng tôi đang ngồi chung một bàn ăn.
—Từ giờ trở đi, tôi muốn được gần gũi với Yuzuki hơn, và tôi thực sự mong muốn trở thành người số một ngự trị trong lòng Yuzuki.
“Phù… ngon quá…”
Một bữa ăn đầy đủ các món dường như chẳng khác gì một bữa khai vị đối với Yuzuki, người đã gạt bỏ giới hạn của bản thân.
Những chiếc đĩa và bát đều sạch bong.
Tôi cầm miếng thức ăn cuối – một miếng bánh crepe kẹp kem — rồi cho vào miệng mình.
Kem chảy ra ngay khi tôi vừa cắn vào miếng bánh.
Đúng vậy, vị chua chua của dâu tây cùng với vị ngọt nhẹ nhàng của kem tươi quả là một sự kết hợp hoàn hảo và thơm ngon.
Yuzuki đã chọn socola chuối và matcha, nên có lẽ tôi sẽ lại làm bánh crepe cho bữa ăn nhẹ ngày mai.
Đột nhiên, tôi cảm thấy mặt mình râm ran.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Yuzuki đã đến ngay cạnh và chăm chú nhìn vào má tôi.
“…Cậu nói là mình có thể ăn mọi thứ…”
“Yuzuki? Có chuyện g──”
Môi Yuzuki nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Yuzuki liếm môi. Có kem tươi đọng trên đầu lưỡi cô nàng.
“Đây là một lời cảm ơn trọn vẹn cho bữa ăn.”[note58179]
Yuzuki cười ranh mãnh.
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào hơi ấm màu hồng đào trên má mình.
“…Vừa rồi…”
“Mình đã bảo đó là lời 'cảm ơn vì bữa ăn' mà!”
Yuzuki vỗ hai tay vào nhau và ngước mắt nhìn tôi.
Ủa rồi cái nào mới đúng?
—Đó chỉ là do cô nàng háu ăn, hay đó là một hành động bày tỏ tình cảm với tôi dưới hình thức một bữa ăn?
Đầu tôi quay cuồng làm những suy nghĩ của tôi cũng bị đảo lộn theo, và rồi tôi ép bản thân đưa ra một kết luận ‘đáng tin cậy’'.
“R-ra là thế! Tất cả chỉ là một chiến lược để khiến mình trở thành fan! Phù, cũng căng đó! Mình suýt nữa đã rơi vào bẫy của cậu!”
Tôi lẩm bẩm với giọng điệu tự tìm cái cớ thuyết phục bản thân.
Đúng rồi. Yuzuki tuyên bố với tôi rằng cô ấy muốn là một idol hàng đầu.
Thật khó để tin rằng một ngôi sao tương lai như vậy lại có tình cảm lãng mạn với một công dân bình thường như tôi.
“…Đồ ngốc Suzufumi”
Yuzuki phồng má và cúi gằm xuống.
“…Ưm…”
Khi tôi đang do dự có nên mở lời hay không, Yuzuki từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt màu hổ phách của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
Cuối cùng, khi cô ấy chớp mắt, vẻ mặt cô nàng trở nên đầy quyết tâm.
“Mình quyết rồi. Mình sẽ biến Suzufumi thành top ota của mình!”
"…Sao cơ?"
Đột nhiên cô ấy lảm nhảm cái gì vậy ta?
Top Ota (トップオタ, Toppu ota).
Trong số một lượng fan khổng lồ, nó ám chỉ người đứng top đầu theo đúng nghĩa đen, người thể hiện niềm đam mê tột độ dành cho idol của mình.
Yuzuki tiếp tục luyên thuyên và nói nhanh như thể bị cuốn theo chính bản thân mình.
“Nhìn lại, mục tiêu khiến cậu trở thành một 'fan' thật là quá nửa vời. Từ giờ trở đi, mình sẽ bùng nổ đến mức cách tiếp cận trước đây sẽ thật nhẹ nhàng nếu đem ra so sánh. Chuẩn bị đi Suzufumi, mình sẽ biến cậu thành một top ota mà mình có thể tự hào khoe ở mọi nơi!”
Nụ cười của cô nàng trông đầy thách thức, nhuốm chút kiêu ngạo và tràn đầy sự tự tin.
Tuy nhiên, thay vì ngạc nhiên hay thấy sốc, tôi lại cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
…Thú vị thật. Đúng là Yuzuki.
“Vậy thì mình sẽ khiến Yuzuki hoàn toàn phải lòng tài nấu nướng của mình. Không chỉ mỗi ngày mà mỗi bữa ăn cậu sẽ đều phải van xin!”
Tôi khoanh tay và tuyên bố đầy tự tin.
“Mình cũng sẽ không nương tay đâu. Không chỉ là ba bữa một ngày. Đồ ăn nhẹ, trà chiều và thậm chí cả bữa ăn khuya, mọi thứ sẽ đều được bày sẵn trên bàn. Chỉ cần mình còn là hàng xóm của Yuzuki thì đừng mong có thể thoát khỏi bàn tay nấu nướng điêu luyện này!
“Chiến thôi nào. Mình tuyệt đối sẽ không bị cám dỗ bởi mấy món ăn đầy tội lỗi của Suzufumi đâu!”
Chúng tôi chằm chằm nhìn đối phương, hai con ngươi khóa chặt lấy nhau.
Sau một khoảng thời gian ngắn, cuộc chiến tình yêu — đồ ăn của chúng tôi chuyển sang một giai đoạn mới.