Sau khi kết thúc việc vừa phải ăn sáng vừa phải nghe Jasmine rầy la rằng tôi vẫn còn ăn quá ít, tôi bắt đầu di chuyển đến nơi làm việc mới mặc dù thậm chí bản thân còn chưa kịp làm quen với nơi làm việc ban đầu của mình.
Lúc đầu tôi được thuê để làm hầu gái trong dinh thự của lãnh chúa.
Vậy nhưng, có hai loại hầu gái ở đây.
Một là, những người làm việc trong dinh thự như tôi.
Và còn lại là, những người làm tại tòa nhà làm việc của lãnh chúa, nơi tôi đang hướng tới.
.
.
.
Không giống như tại dinh thự, có nhiều người thuộc lớp thế hệ trẻ tuổi, nơi này có nhiều người lớn tuổi hơn. Những người hầu tôi đi ngang qua đều khoảng từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, có rất ít người dưới hai mươi tuổi.
Mặc dù hiện tại khá là yên bình, nhưng Kaid đã trở thành lãnh chúa thông qua một cuộc cách mạng. Tôi nghe nói trước đó đã có rất nhiều cuộc tấn công đến từ các lực lượng tàn dư.
Vậy nên, chỉ có những người có thể tin tưởng được mới được làm việc ở đây, một người phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi giải thích cho tôi. Nhiều người làm việc từ khi đó đến giờ nên số lượng người có tuổi cũng tăng lên. Điều này tương tự với các quản gia.
Tất nhiên, tất cả mọi người đều được thuê sau khi đã được kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng ngay cả như vậy thì nơi này vẫn rất đặc biệt. Cũng bởi vì Kaid rất bận rộn, nên anh thường ngủ luôn tại đây.
.
.
Bởi vì nơi này quan trọng như vậy nên tôi được dặn không nên gây ra hành động đáng ngờ, nhưng đầu tôi cũng chỉ nghe được một nửa. Tôi biết là không nên nhưng tầm mắt tôi cứ hướng đến những người tôi đi ngang qua.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác déjà vu. Nơi này đã không còn dấu vết nhà của tôi, cũng chẳng còn bất cứ mảnh vỡ nào còn sót lại nữa. Rõ ràng, tất cả đã bị thiêu rụi vào ngày hôm đó.
Vậy thì, tại sao tôi lại có cảm giác déjà vu này.
Nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn ngơ ngác của tôi khi cứ nhìn chăm chăm vào những người hầu đi lướt qua như thể tôi đang hiếu kỳ trước một vị trí chưa từng đến, người phụ nữ ấy nở nụ cười gượng.
“Mặc dù ngài lãnh chúa đã nói rằng vì nơi này là phòng làm việc nên nó cần mang tính thực dụng nhưng có lẽ mới đầu nhìn sẽ khiến em có hơi ngạc nhiên. Để nghĩ tới việc có một ngày tôi lại phải đưa mấy lời đề nghị như căn phòng cần phải tỏa ra cảm giác uy nghiêm quyền lực hơn, tôi rất thường rất hay kể chuyện này với các quản gia.”
Nơi này ưu tiên mấy món đồ vật có thể sử dụng được lâu dài hơn là mấy đồ tinh xảo. Nếu phải xếp mấy món đồ gia công vào thì phải làm cho nó càng to lớn càng tốt. Mặc dù tôi không muốn nói như vậy nhưng tòa nhà này quả là chỉ có thể miêu tả bằng một từ thô kệch. Khung cửa sổ thì được làm bằng sắt, và khe cửa thì hẹp đến mức dù kính có vỡ cũng không thể xâm nhập vào bên trong mà không tháo toàn bộ khung. Còn mấy cái thứ trông như hàng rào sắt tệ hại có lẽ bởi chúng cần thiết phải như vậy.
Mặc dù nằm trên cùng một khu đất, nhưng nó khá khác biệt so với dinh thự đằng kia. Cả nơi đó lẫn nơi này đều có thể nói khá là đơn điệu, nhưng kể cả có so với chỗ này thì nó trông vẫn xa hoa hơn…...hay nên nói là vui tươi hơn, đúng hơn thì là nó sành điệu hơn. Tòa nhà kia nằm ở một vị trí hẻo lánh, còn tòa nhà này thì được thể hiện ra cho mọi người thấy. Tôi cảm thấy nhiệt huyết muốn phá hủy nơi này nếu muốn đi tới phía bên kia.
Vừa nhìn căn biệt thự trông như tòa thành lũy kiên cố ấy, tôi đi ngang qua phía sau lưng của một người đàn ông đang nheo mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta, đoán chừng có lẽ khoảng ba mươi tuổi. Tuy nhiên, tôi không thể chắc chắn. Bởi vì tôi không phải là một người chủ tốt như Kaid.
.
.
“Em sẽ sớm quen dần thôi. Phải rồi, đây là lần đầu em gặp hầu gái trưởng nhỉ?”
“Không, tôi đã được gặp khi mới tuyển dụng vào rồi ạ.”
“Ồ, vậy sao.”
“Vâng, tôi đã gặp chị Hilda.”
Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng có thân hình đầy đặn cùng một nụ cười nhẹ nhàng. Có lẽ chỉ khoảng giữa tuổi hai mươi. Cô không chỉ trích tôi vì không chịu cười chút nào mà còn nói rằng “Khi có khách, em chỉ cần cúi đầu xuống thì sẽ không bị bắt phải làm mấy thứ như nở nụ cười này nọ đâu”, và chỉ tôi cách vượt qua mọi chuyện mà không cần phải cười.
Khi tôi nói rằng mình đã gặp Hilda, cô ấy chỉ thốt lên “Ồ”.
“Xin lỗi nhé, không phải vậy đâu. Hilda là hầu gái trưởng thay thế.”
“Thay thế?”
“Ừ, hầu gái trưởng đang trong kỳ nghỉ…...Aa, vừa đúng lúc. Cô ấy ở đằng kia á.”
Người đàn ông mà tôi đang nhìn chằm chằm đứng lại và nói chuyện với ai đó. Họ nhìn và chỉ vào một số giấy tờ, kiểm tra và ghi chú lại thứ gì đó, sau đó chuyển sang tờ giấy tiếp theo và lặp lại.
Anh ta chú ý tới tôi trước. Anh nói gì đó với người phụ nữ đứng trước mặt, người đang quay lưng lại với chúng tôi. Cô ấy gấp giấy tờ lại rồi quay mặt về phía này. Người phụ nữ tầm giữa tuổi ba mươi ấy mở miệng nói “Aa” sau khi thấy chúng tôi.
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Dahlia. Cô ấy là Shirley Hince nhỉ. Tôi đã nghe mọi chuyện rồi.”
Người phụ nữ đưa tay ra và mỉm cười nhẹ với đôi má có chút tàn nhang.
.
“Caron……”
“Ế?”
.
Caron, người đã trang điểm hơi dày một chút vì để tâm tới những đốm tàn nhang của mình.
Caron, người tuy có hơi hậu đậu vụng về nhưng lại có một đôi mắt màu chà vô cùng duyên dáng.
Caron, người đã khóc vì dù đã có người mình yêu, nhưng cha mẹ cô lại không tha thứ cho điều đó và ép buộc cô với một người hôn phu.
Caron, người đã cúi đầu suốt và luôn lời cầu chúc cho người yêu của mình giữ sức khỏe mãi cho tới khi hình bóng đó khuất dạng lúc chia tay.
Caron, người con gái độc nhất của cặp vợ chồng người làm mũ.
Là hầu gái của tôi, Caron.
.
.
Thấy Caron nghiêng đầu nhìn khi tôi vô thức lẩm bẩm, tôi vội cúi đầu. Người đàn ông cũng đang có vẻ mặt ngờ vực giống vậy kia là một quản gia tạm thời. Phải, tôi đã nhớ lại.
Những người hầu đã bị thay đổi liên tục nhiều lần. Tại kiếp này, tôi được nghe rằng họ đã bị mắng mỏ chỉ trích và sa thải chỉ bởi những điều vụn vặt.
Tôi không nhớ được tên của những người hầu mới như Kaid. Mà ngay cả hầu hết những người làm lâu dài tôi cũng không nhớ. Tôi đã nghĩ rằng bọn họ sẽ lại bị thay thế trong nháy mắt mà thôi.
Nó hẳn rất đáng sợ. Tôi hẳn rất kinh khủng.
Tôi đã nghĩ như vậy sau khi nghe về sự khủng khiếp của căn biệt thự trong cuộc sống thứ hai này.
Họ đã phải chăm chỉ cố gắng làm việc trong nỗi sợ hãi rằng chỉ cần một sai lầm cũng có thể khiến họ không chỉ bị mất đi công việc mà còn bị cướp đi nhà cửa, gia đình một cách vô lý.
Mấy người hầu gái dù ở bất cứ đâu cũng tỏa ra bầu không khí tối tăm và nhạt nhòa, giữa những con người đó, Caron, người hầu gái có độ tuổi sêm sêm tôi lại luôn nở một nụ cười tràn đầy năng lượng. Mặc dù cậu ta đường nét thì gầy gòm, trông lại không đáng tin cậy, nhưng tôi ước mình có thể nhìn thấy cô ấy được hạnh phúc bên cậu thanh niên họa sĩ hiền lành kia.
Không giống như những người chỉ luôn nhìn tôi giữ khoảng cách, Caron rạng rỡ, dịu dàng lo lắng cho tôi, chỉ dạy và kể tôi nghe nhiều chuyện.
Tôi đã nghĩ, cô ấy giống như một người bạn. Tôi không kiểm chứng điều này nhưng có lẽ đối với cô ấy, đây là chỉ là một sợi dây liên kết với công việc. Cho dù vậy, tôi yêu cô ấy.
.
Caron đã trở lại sao.
Sau đó, tôi lại cảm thấy cảm giác déjà vu. Không phải chỉ là do sự hiện diện của những người tôi có ký ức trước đây.
Dù mọi người đều đã già đi mười lăm năm, nhưng vẫn còn sót lại đó bóng hình qua vẻ ngoài của họ. Bọn họ đều là những người đã từng bị đuổi việc khi trước. Tất nhiên phần lớn những người trong dinh thự đều là người tôi không biết, nhưng có lẽ cũng có những người hầu ở nơi khác, chỉ là tôi không để ý.
.
.
“Carolina, người quen sao?”
“Không…...Xin lỗi nhé, tôi, đã từng gặp em ở đâu sao?”
Người đàn ông đó không mặc trang phục quản gia. Nói cách khác, có lẽ hiện tại anh ta không phải quản gia. Nhưng trên tay anh ta đang cầm một xấp tài liệu, có lẽ anh ta đang làm việc và giúp đỡ cho Kaid, cho lãnh chúa theo một cách khác.
Tôi có hơi mệt vì lịch làm việc dày đặc, nhưng ánh mắt mọi người thì khác.
Caron có vẻ khá điềm tĩnh, nhưng mọi người thì lại tràn đầy sức sống và nhiệt huyết trong ánh mắt. Họ dường như trở thành một người khác, không còn phải run rẩy sợ sệt và thu mình lại vì nỗi sợ trước những lời mắng mỏ khiển trách bởi những suy nghĩ bớt chợt của bà và mẹ tôi trong dinh thự nữa.
Aa, trong thời đại tốt đẹp này, nơi này cũng đã trở thành một nơi thật tốt.
.
Một căn biệt thự màu phấn trông như thể một tòa lâu đài.
Và một tòa nhà hình hộp trông như một tòa thành kiên cố có một không hai.
.
Kể cả vậy thì nó vẫn tốt hơn thiên đường của chúng tôi. Thiên đường của chúng tôi là ác mộng của Raius.
Tôi nghĩ như vậy, chỉ cần nhìn vào gương mặt của những người làm việc tại nơi này. Nó đã trở thành một nơi mà mọi người được sống như một con người đúng nghĩa.
.
.
“......Vì chị trông hơi giống một người mà tôi biết. Xin thứ lỗi.”
“Ôi trời, vậy sao? Fufu, quả là mối duyên kì lạ nhỉ. Tôi ấy nhé, cũng đã từng có một người từng gọi tôi là Caron đó.”
Ừ, tôi đã gọi như vậy.
Vì nụ cười của cậu rất đáng yêu, nên tôi đã gọi cậu bằng một biệt danh thật đáng yêu như tiếng chuông vậy.
“Ừm…...Tôi được nghe rằng chị đang nghỉ ngơi, cơ thể chị sao rồi ạ?”
“À, không, không phải vậy đâu. Vì có chút chuyện với gia đình nhà chồng nên tôi đã xin nghỉ phép. Cảm ơn em, mọi chuyện đều ổn cả.”
“Chuyện gia đình, nhà chồng ạ?”
“Ừm, anh ấy đang đi đây đó khắp nơi với tư cách là một họa sĩ, vậy nên việc liên lạc với anh ấy rất chậm trễ. Quả là một con người phiền phức nhỉ. …….Aa, dù sao thì, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi được ai đó gọi là Caron. Thật ghen tị với người quen của em quá đi. Tôi cũng, rất thích âm thanh đó.”
Caron hơi nheo mắt đầy hoài niệm. Cô ấy trang điểm nhạt hơn lúc trước, nhưng nó rất hợp với cô ấy.
Vậy là, cậu cũng thích cái tên gọi thân mật đó. Vậy thì, thật tốt quá. Thật mừng vì được nghe những lời nói rằng câu đang hạnh phúc là chân thật. Và nếu giờ đây cậu cảm thấy hạnh phúc, thì tôi cũng không thể nào vui mừng hơn.
Thật tốt khi những người ở đây không hề cảm thấy bất hạnh. Người con trai hiền lành kia hẳn đã ở bên cạnh Caron và khiến cô ấy hạnh phúc.
Tôi đã cảm thấy rất buồn tủi khi không có cậu ở bên. Nhưng, thật tốt khi đã để cậu ra đi.
Tôi thực sự rất vui, vì đã không phải để cho cậu chứng kiến cái kết đó.
.
.
Có một số người đang vây bao quanh một người đàn ông, anh ta sải từng bước chân nhanh nhẹn.
Thân người cao, mái tóc tối màu như màn đêm đen, nhìn thế giới qua đôi mắt vàng lấp lánh hơn cả mặt trời.
Tất cả chúng tôi đều đứng sát gọn vào mép hành lang, cúi đầu tỏ lòng thành ơn.
Có vẻ những người khác đều đã chào hỏi xong. Caron nháy mắt thúc giục tôi và gật đầu.
“Chào buổi sáng, thưa chủ nhân.”
“Ờ, chào buổi sáng…...Có quầng thâm dưới mắt của cô. Không ngủ được sao? Cần thay gối không?”
“Không, tôi đã ngủ rồi ạ.”
Đây thực là một thời đại tốt. Nơi này đã trở nên tốt hơn.
Người đứng trước mặt tôi, Kaid, đã làm điều đó.
.
Kaid đưa ra mệnh lệnh và tài liệu cho những người xung quanh rồi xoay vai lại.
“Carolina, mặc dù vẫn còn hơi sớm nhưng ta cần cô quay lại làm việc.”
“Vâng.”
“Nhưng kể cả vậy thì cô vẫn có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa mà không cần trở lại sớm như vậy mà. Liệu đây có phải đang ép buộc quá không?”
“Không đâu, tôi đã gây ra quá nhiều rắc rối vì đột ngột xin nghỉ rồi ạ. Từ giờ sẽ còn bận rộn hơn nữa, vậy nên tôi không thể nào tiếp tục việc có thêm thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn nữa được.”
“Mà, đúng là có bận thật. Nhưng mà, đừng cố quá sức đó. Giờ cũng đã không còn như trước nữa, nếu cứ hủy hoại bản thân thì sẽ mất cả chì lẫn chài đó.”
“Tôi không muốn nghe câu đó từ ngài đâu, chủ nhân, ngoài ra thì, ngài đang ám chỉ rằng tôi đã già rồi sao ạ?”
Kaid vội vàng lùi lại sau hai bước trong khi Caron tiến về trước một bước.
“Không, không không hiểu lầm rồi. Ta sẽ không nói một điều thô lỗ như vậy với phụ nữ.”
“Tôi xin phép nói điều này bằng tất cả lòng tôn trọng, nhưng ngài chỉ cách tôi có ba năm thôi. Nếu tôi đã có tuổi rồi thì ngài cũng vậy ạ!”
“Xin lỗi!”
Caron chỉ dịu dàng để lại cho tôi một câu “Cố gắng lên nhé” rồi nhã nhặn rời đi cùng với Dahlia. Những người đàn ông còn lại đều nhìn Kaid với vẻ bi thương, nhưng không ai cố gắng giúp anh ấy. Tất cả bọn họ đều tránh đi ánh mắt như cầu xin sự giúp đỡ của Kaid.
“......Ta chỉ muốn nói rằng giờ nơi này đã không còn thiếu người nữa vì vậy không nên quá quay cuồng với công việc như xưa nữa thôi mà.”
“………………Vâng.”
Đáp lại những lời lẩm bẩm của Kaid, họ vỗ vai anh.
.
.
Nơi này, đã trở nên, thật…...tốt.