Khác với lúc trước, khi mà hắn ta vẫn còn đắm chìm trong dục vọng, tên công tước ôm lấy đầu mình và nói ra những thứ như thế với một giọng trầm đầy căm ghét. Ngay cả khi trước đó chúng tôi đang tận hưởng những phút giây nóng bỏng cùng nhau mà… Tôi không thể nào hiểu được lý do tại sao mà hắn ta lại thay đổi đột ngột đến thế và hoàn toàn chối bỏ tôi.
Cứ như tôi vừa mới rớt thẳng xuống chín tầng địa ngục từ trên thiên đàng vậy.
“Ngài tệ thật đấy! Tại sao ngài lại đột ngột nói những thứ như thế?! Liệu đó có phải là do tôi không muốn ngài đụng chạm tôi hay sao. Nếu như ngài ghét tôi đến thế thì xin hãy để tôi yên đi. Tôi cũng rất là ghét ngài nữa!”
Tôi chỉnh lại váy của mình, đứng dậy và hậm hực mà đi ra khỏi nơi đó. Không có bất kỳ giải thích nào cho thứ hành vi bất thường đó hết. Chân của tôi vẫn còn đang run rẩy vì giận dữ đây.
Đây là lần đầu tiên mà tôi lại phải chịu xấu hổ như này.
Công tước Magnaria đúng là tên đàn ông tệ nhất thế giới!
Tôi lườm công tước Magnaria một cách kịch liệt và nói, “Tôi đã trả xong món nợ của mình rồi, cho nên ngài không cần quan tâm tới nó nữa đâu!” Và nhanh chóng quay gót lại, chạy đi mà không hề quay đầu lại.
Tôi không nhìn nơi mà tôi đang hướng tới. Tôi đi qua những cặp tình nhân trong công viên, và đi vào khu vườn đầy hoa hồng. Bởi vì tôi phải chạy khi mang giày cao gót, chân tôi đã bắt đầu thấy đau, nên tôi kiếm một cái ghế bành gần đó để nghỉ ngơi chốc lát.
Trái ngược hoàn toàn với một ngày nắng ấm như này, tâm trạng của tôi hiện giờ tối đen cả lên. Tôi có thể nghe tiếng chim ríu rít quanh tôi, cho tôi biết rằng mùa hè năm nay sẽ tới sớm hơn mọi khi, và còn có cả những mùi hương ngọt ngào của hoa hồng nữa. Tôi nhìn nhiều loại hoa hồng quanh tôi và trong lúc đó tâm trạng của tôi cũng đã bình thường trở lại.
Được rồi, hãy bình tĩnh và suy nghĩ về những gì vừa mới xảy ra một cách hợp lý thì nào. Tên công tước van nài tôi lén gặp mặt hắn ta với ý định tổn thương tôi ngay từ lúc đầu. Hắn ta chắc chắn đã nghĩ rằng không có một người phụ nữ nào có thể chống cự lại được sức hấp dẫn của hắn, cho nên hắn ta có thể nhấc bổng tôi lên và thả tôi ngay xuống địa ngục như này được. Chỉ có loại đàn ông tệ hại nhất mới dám vui đùa rồi sau đó tổn thương tôi chỉ vì tôi là một người phụ nữ, vì hắn ta kinh tởm tôi.
Và cái gan để hỏi quyền được chạm vào ngực của một người phụ nữ chưa kết hôn nữa chứ, vớ vẩn hết sức! Một tội như thế đáng bị tử hình. Nếu như hắn ta không có van nài tôi với ánh mắt nhìn như thể hắn sắp chết thì tôi đã không cho phép hắn rồi.
Hắn ta cứ kết hôn với Isabel hay Muriel và sống một cuộc đời lầm lỡ là được!
Tôi quyền rủa công tước theo tất cả những cách mà tôi biết tới.
Tuy vậy, tôi vẫn muốn quên hết tất cả mọi thứ vừa xảy ra, nhưng tôi rất là hối hận vì tôi đã gặp rắc rối với tên công tước hơn bất cứ việc gì khác. Tôi đứng dậy từ chỗ mình đang ngồi để cố không có tiếp tục nghĩ về nó.
“Mình giờ đang ở một công viên mà mình sẽ không bao giờ có dịp đi tới nếu James không có cố hết sức. Mình phải tận hưởng nó và tạo nên thật nhiều kỉ niệm đẹp ở thủ đô mới được.” Tôi tự nói thế với bản thân. Tôi hít lấy bầu không khí trong lành ở nơi đây. Tôi bắt đầu đi dạo tới lối ra của công viên, trầm trồ trước những bông hoa hồng và rất nhiều loại hoa đầy màu sắc khác trong lúc tôi băng qua chúng.
Tôi không muốn quay lại cabin, bởi vì khả năng cao rằng tôi sẽ gặp lại công tước ở đó, cho nên tôi ra cổng để tìm xe ngựa. Sớm muộn gì thì James chắc hẳn sẽ tới để đi tìm tôi, cho nên ở trong xe ngựa là lựa chọn tuyệt vời nhất
Như dự đoán, mười lăm phút sau khi tôi trở về xe ngựa, James trở về. Tôi nhìn đằng sau anh ta để chắc rằng công tước không có ở phía sau và thở dài một cách nhẹ nhõm. Tôi không muốn nhìn cái bản mặt của tên đàn ông đó hết. Sau khi James đảm bảo rằng tôi đã ổn, James bĩu môi một cách khó chịu. Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy anh ta với một vẻ mặt như này, cho nên tôi hơi bất ngờ một tí.
“Julia này, nàng không biết rằng ta đã lo lắng cho nàng tới mức nào đâu nhỉ? Nàng đột nhiên chạy đi mất và Henry cũng không hề trở lại ngay nữa. Và khi mà ngài ấy trở lại, ngài ấy rất là bực bội luôn đấy. Nàng đã làm cái quái gì vậy?”
Tôi không thể nói được, tôi thực sự không thể nói được. Làm một việc như thế với công tước, tôi không thể nói thế được cho dù miệng tôi có bị xé toạc ra đi nữa. Nhưng tôi đã làm một việc rất có lỗi với James.
Tôi thể hiện sự ăn năn của mình và xin lỗi anh ta, “Tôi xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, Hoàng tử James ạ. Tôi rất là hối hận về những hành vi vừa rồi của mình.”
James ngồi đối diện tôi và bảo người đánh xe nhanh chóng khởi hành, quay đầu lại và nói bằng tông giọng thường thấy của mình,
“Nàng không cần phải lo lắng đến thế đâu. Ta chỉ lo lắng cho nàng mà thôi. Ta chỉ mong rằng nàng đừng có lịch sự và lễ phép như thế. Ta muốn nói chuyện thân mật với nàng như lúc chúng ta xử lý cơn động kinh của Henry vậy. Và hôm nay nàng đã làm cái gì cần ta thứ lỗi cho nàng nhỉ?”
Nhưng thực sự là nó có ổn không vậy. Ngay cả khi anh ta bảo tôi nói chuyện thoải mái hơn, anh ta là một hoàng tử đấy. Lúc đó là một tình huống nguy cấp cơ, nhưng giờ khi chúng tôi đã bình tĩnh lại rồi, nó là một rào cản quá là khó khăn luôn đó.
“Tôi sẽ tìm cách xử lý nó…” tôi trả lời một cách mông lung. James đặt một ngón tay dưới cằm của tôi, và xoay mặt tôi lại để tôi có thể nhìn thấy anh ta.
“Julia này, sau đó thì có việc gì xảy ra với Henry hay không? Nàng biết rằng ta biết Henry kể từ lúc ta mới chỉ có bảy tuổi thôi đấy, và ta chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy với một vẻ mặt như thế. Ta nghĩ rằng nàng có liên quan tới việc này.” Anh ta nói thế trong lúc nhìn thẳng vào mắt của tôi, với ánh mắt sắc bén như dao găm của anh ta vậy. Như thường lệ, nụ cười của anh ta rất là hiền lành nhưng tôi có thể thấy rằng anh ta đang cố đọc lấy phản ứng của của tôi. Tôi để mặt mình bình thường hết mức và trả lời,
“Thì, không có gì hết đâu. Công tước có vẻ như đã ghét tôi từ trước. Hắn ta nói rằng tôi nên biến khỏi mắt hắn… rằng hắn ta không bao giờ muốn thấy mặt của tôi nữa. Cho nên tôi cũng chẳng bao giờ muốn gặp hắn nữa. Hoàng tử James này, giờ thì ta có thể ngưng làm người tình của nhau nữa được không?”
Có vẻ như Công tước không hề nghĩ tới việc xoá bỏ danh hiệu của gia đình hay dòng dõi của gia đình tôi hết cả, nếu không thì tôi phải trả giá rất đắt đấy. Vì việc làm người tình của Đệ tam hoàng tử của vương quốc Bassetere là một việc quá mức với tôi mà.
“Nhưng đó sẽ là một vấn đề đấy Julia, bởi vì ta rất là yêu nàng mà. Ta không muốn nàng rời xa ta, nàng chính là người phụ nữ định mệnh của đời ta.” Anh ta nói thế một cách nhiệt tình nhưng tôi không hề bị lay động. Tôi sẽ không bị cám dỗ bởi những thứ như thế đâu.
“…Xin ngài hãy ngừng việc diễn lại đi, James-sama. Có thể ngài thích tôi nhưng nó chỉ ngừng ở mức thích mà thôi. Tôi nghĩ rằng người mà ngài thực sự thích chính là Công tước Magnaria cơ. Giữa tôi và hắn ta chẳng có gì hết cả cho nên chúng ta có thể ngừng trò diễn kịch này lại rồi đó.”
“Nàng đã xem thường tình cảm của ta quá rồi đấy, Julia. Nhưng nàng biết thứ gì đáng cười không, nàng rất am hiểu con người, nhưng nàng lại không biết gì khi nó có liên quan tới mình hết cả. Đúng vậy, ta rất thích xem những gì xảy ra giữa nàng và Henry. Nàng có biết vẻ mặt của ngài ấy vào ngày hôm nay khi ngài ấy nhận ra rằng nàng đang ở trong công viên gần ngài ấy hay không?”
“Hắn ta có một vẻ mặt đáng hận phải không? Hắn ta đúng là tệ nhất, tôi còn nghe được rằng hắn ta còn thích những trò S&M nữa đó! Hắn ta căm ghét phụ nữ, cho nên ngài ấy đã biến cái nỗi căm ghét của mình thành một sở thích biến thái, một cái sở thích mà hắn ta có thể cảm thấy hạnh phúc khi nghe được những tiếng gào thét và khóc than của những người phụ nữ.”
James ôm bụng mình và cười ra thành tiếng.
Tôi nhớ lại những lời mà tôi vừa nói ra, và không thể nào thấy được phần nào buồn cười cả.
“Ồ Julia, nàng buồn cười thật đấy.” Anh ta nói thế trong lúc cười. “ Ta đúng là thích nàng thật đấy. Nàng rất là thú vị luôn. Nàng là người phụ nữ đầu tiên không hề đổ trước những sức hấp dẫn của James đấy.”
Anh ta tiếp tục cười lớn như thế cho tới khi xe ngựa tới biệt thự nhà Bourbon. Thấy khó chịu, tôi tự mình xuống xe ngựa trong giận dữ mà không hề chờ hoàng tử James giúp đỡ.
Tôi quay người lại và nói một cách ngắn gọn nhưng không kém phần lịch sự, “Tôi đã có một khoảng thời gian rất là tuyệt vời, thưa hoàng tử James. Cảm ơn ngài vì đã mang tôi tới công viên vào ngày hôm nay, nó là một trải nghiệm rất là thú vị. Nhưng những thứ sang trọng như thế thì ngài không cần phải phung phí nó lên một người rẻ mạt như tôi đâu, nên ngài không cần phải tiếp tục mời tôi nữa đâu. Công tước hình như không có hứng thú nào với việc phá huỷ gia đình của tôi nữa. Thế nên chúng ta không cần phải gặp nhau nữa đâu. Tôi mong rằng ngài có thể tìm thấy được hạnh phúc của đời mình.”
Không cần nghe câu trả lời của James, tôi đi vào trong nhà. James sẽ không còn tới mà gặp tôi nữa. Tôi vẫn còn rất là giận dữ về hành vi hôm nay của công tước. Chỉ có những người xấu tính nhất mới dụ dỗ ai đó bằng những lời mật ngọt, đâm, rồi thả bọn họ đi mà thôi.
“Mình không bao giờ muốn gặp hắn ta nữa!” Tôi gầm lên trong lúc tôi bước chân về phòng mình.
Tôi vẫn chưa hề nhận ra rằng sau khi nói thế, tôi sẽ gặp lại công tước và mối quan hệ giữa hai người chúng tôi sẽ thay đổi hoàn toàn. Tôi đúng là chẳng biết gì cả.
-------------------
Lần cuối mình update bộ này là khi nào nhỉ?