“Thưa ngài. Em biết rằng em nhìn hơi béo với một khuôn mặt như này, nhưng em sẽ cố hết sức để ngài cảm thấy thoải mái mà. Em hứa là sẽ luôn làm ngài hạnh phúc mà. Em sẽ không bao giờ cãi lại ngài đâu. Và nếu như ngài muốn em giảm cân, em sẽ cố gắng hết sức để ngài thấy quyết tâm của em.”
“Cô Helmina. Ta không cần cô làm ta thấy thư giãn hay hạnh phúc, cho nên ta chẳng cần cô cố gắng làm chi. Cô cũng chẳng cần phải giấu diếm cảm xúc của mình. Cô cười khi cô muốn cười, giận dữ khi cô cảm thấy giận dữ là được. Ta chẳng quan tâm rằng cô ốm yếu hay mập mạp. Ta chỉ không có chút hứng thú nào với cô.”
Tôi đã nhận ra lý do mà James dẫn tôi tới đây, chiếc thuyền mà chúng tôi đang theo đuôi là chiếc thuyền của công tước và tiểu thư Helmina. Công tước bắt buộc phải chọn một trong ba quý cô trong vòng ba tháng, nhưng mà đi hẹn vào ngày hôm sau bữa dạ hội thì đúng là hơi nhanh thật đấy. Nói gì đi nữa, có vẻ như công tước không hề biết rằng phụ nữ có thể trở nên kiên định đến như nào, cho nên họ vẫn sẽ nài nỉ ngay cả khi bọn họ có bị từ chối đi chăng nữa.
“Nhưng thưa ngài, em xin ngài đừng nói như vậy. Helmina sẽ khóc và nước mắt sẽ trào ra đấy.” Tiểu thư Helmina thút thít một hồi, nhìn thấy cô ấy như thế, tôi cảm thấy khó chịu.
Có ổn không nếu như chúng tôi cứ nghe lén như thế này? Tôi nhìn sang phía James, nhưng anh chỉ đặt một ngón tay lên môi để bảo tôi im lặng.
“Có khóc lóc thì cô cũng chẳng sẽ thay đổi được suy nghĩ của ta đâu” Công tước Magnaria nói một cách lạnh lùng, “Ta không hề thích cô và ta chắc chắn rằng ta sẽ chẳng bao giờ thích cô được.”
Ôi chao… gắt thật đấy! Nhưng tôi đoán rằng anh ta gắt như vậy còn đỡ hơn là để cho cô ta kì vọng quá nhiều.
“Nhưng em… em hôm nay có nghe về một thú vui tao nhã của công tước, và em đã ăn mặc như thế để làm ngài hài lòng đây. Ít nhất thì ngài nhìn em có được không? Em sẽ làm bất cứ thứ gì vì ngài, thưa công tước. Đây là bằng chứng cho lòng quyết tâm của em, cho nên xin ngài đừng có lơ em đi mà!”
Tôi rất muốn thấy cái váy mà cô đang mặc, cho nên tôi lén nhìn từ phần lanh của cái ô, nhưng tấm lưng của công tước đã che cô mất. Đột nhiên, công tước khuỵu xuống và ngã nhào xuống thuyền. Mái chèo anh ta đang cầm rơi xuống hồ và trôi đi mất.
“Công tước Magnaria!” Tôi cứ thế mà hét lên, quên rằng tôi đang phải nghe lén. Tôi thả cây dù xuống, cho Helmina nhận thấy sự hiện diện của hai người chúng tôi. Mặt cô ấy nhìn rất là đỏ luôn đấy. James chèo thuyền tới gần hơn và tôi ngay lập tức leo lên thuyền để kiểm tra tình trạng của tên công tước. Hắn thì xanh mét và hai mắt hắn thì lờ đờ. Mặt của hắn thì nhợt nhạt, và người hắn thì run lên như thể hắn đang thở gấp vậy.
“Henry,” tôi gọi tên hắn. Hắn ta tập trung về phía tôi tôi, “Ngón tay và ngón chân ngài có bị tê không.”
Hắn điên cuồng gật đầu. Tôi đã đọc về việc này, hội chứng thở gấp.
“Henry,” tôi gọi tên hắn ta, “Nhìn tôi này. Thở đều theo tôi nhé, được không? Ổn mà, ổn mà.” Tôi hít vào và thở ra những hơi thật sâu và dẫn hắn ta làm theo hướng dẫn của tôi. Không lâu sau. vẻ mặt của hắn trở về như cũ và hắn dần dần hồi phục.
“Có vẻ như ngài ấy đã hồi phục phần nào rồi. Nhưng để chắc chắn hơn thì, một bác sĩ nên xem xét thể trạng của ngài ấy. James này, anh có thể mang ngài công tước vào bờ được không? Tiểu thư Helmina và tôi sẽ ngồi đây chờ anh tới và chèo chúng tôi về.”
Tất cả chúng tôi phối hợp cùng nhau, và đã mang được ngài công tước sang con thuyền thứ hai. Một khi việc đó đã xong, tôi ngồi đối diện tiểu thư Helmina. Trước khi anh chèo thuyền đi, James nắm lấy tay tôi với ánh mắt lấp lánh,
“Đừng lo, ta sẽ quay trở lại sớm thôi. Nàng hãy ở lại đây chờ với tiểu thư Helmina nhé.” Anh ta nói thế.
“Chúng tôi sẽ ổn mà. Thời tiết thì rất là đẹp và chúng tôi sẽ không tài nào đi lạc được ngay cả khi gió có thổi chúng tôi đi nữa, cho nên tôi mong rằng anh sẽ chăm lo cho công tước.”
Sau khi James rời đi cùng với công tước, tôi định đùa vui với tiểu thư Helmina, người với khuôn mặt đỏ chót đó nhưng cô bắt đầu rống lên khóc.
“Công tước ghét tôi! Tôi có nghe rằng công tước có thú vui đó cho nên tôi mới ăn mặc như này.” Helmina nói vậy trong lúc tháo nút cái váy của mình ra, để lộ những sợi dây thừng đỏ hỏn đang ngấn vào cơ thể mập mạp của cô. Đúng là da cô ấy đẹp thật đấy. Những sợi dây thừng được quấn quanh ngực và vùng bụng của cô, nhìn cô ấy như thế, tôi không thể nào không thắc mắc rằng phần dây thừng đó sẽ dẫn tới đâu. Đ-Đây là thứ mà những người với khẩu vị mặn lắm mới dám dùng: Kiểu cột mai rùa hay sao!? Vậy điều này có nghĩa là tên công tước đó là một tên bạo dâm sao?!
Tôi bất ngờ nhìn Helmina, và cô càng rống to hơn nữa.
“Tôi nên làm gì đây? Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có cơ hội để gia tăng địa vị của gia đình tôi lên khỏi chức hiệu Nam tước mà! Cha sẽ la tôi mất. Gia đình chúng tôi có từ rất lâu rồi cơ, nhưng chúng tôi lại không có đủ tiền để trả phí sửa chữa nữa chứ. Tôi nên làm gì đây?!” cô tiếp tục nói những lời như vậy. Lớp trang điểm của cô đã bắt đầu lấm lem vì nước mắt và khuôn mặt phúng phính đó của cô nhìn càng tệ hơn theo từng giây từng phút trôi qua. Tôi lấy khăn tay mình ra và lau đi phần trang điểm lấm lem đó.
“Helmina, cô đừng khóc nữa. Tôi nghĩ rằng một người quan tâm với gia đình như cô là một người rất là chân thành. Có lẽ một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút, hiền lành hơn và nhẫn nhịn hơn một chút sẽ hợp với cô hơn. Công tước không phải là loại người đó. Không có ai cười dễ thương như Helmina cả, và sẽ có một người sẽ trân trọng những nét đẹp đó của cô thôi. Tôi từng có ba vị hôn phu, và ai cũng chạy đi hết đó.”
“Hể~? Ba vị hôn phu cơ à? Hơn nữa tất cả bọn họ ai cũng chạy mất hết luôn?” Helmina bất ngờ thốt lên. Cô ấy dừng khóc như thể tận thế đang tới gần và nhìn tôi với những ánh mắt đầy thương yêu. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vậy, tôi đã cố an ủi cô ấy đến thế, và cuối cùng thì tôi cũng chỉ làm bản thân mình ngốc hơn mà thôi. Nhưng nếu vậy, công tước không chỉ là một tên trai bao, hắn còn thích thứ đó nữa sao. Nếu thế thì tôi là một con khổ dâm chăng?[note13365]
Helmina gạt đi những giọt nước mắt của mình và nhìn lên về phía bầu trời trong xanh. Một con chim bay qua đỉnh đầu chúng tôi.
“Tôi sẽ rút lui ra khỏi danh sách những đối tượng kết hôn của công tước.” Cuối cùng cô cũng nói vậy, “Kiểu cột này đau quá chừng luôn, và tôi thì không thích bị đau. Cho nên tôi không thể nào kết hôn với công tước được.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào thay cho cô. Có lẽ là cô ấy cảm thấy tội lỗi khi phải đẩy công tước vào tình huống như này. Cho dù tên công tước đó không thể nào từ chối mệnh lệnh của đức vua, nếu như cả ba người phụ nữ đều từ chối hắn thì, đức vua sẽ không quan tâm tới việc này nữa. Như đã hứa, James trở về với một mái chèo khác. Anh leo lên thuyền, và khoảng cách giữa hai con thuyền thu hẹp lại. Cho dù tôi có thể chèo thuyền, tôi tự hỏi rằng có cách nào để một tiểu thư chèo thuyền một cách cao quý hay không, trong lúc tôi cố ngồi kế Helmina.
“Julia, ngồi trước mặt ta này. Con thuyền sẽ không có mất cân bằng được đâu.” James nói. Nghĩ lại thì, tôi nhìn về phía Helmina. Tuy cô rất là nhỏ con nhưng cô lại rất là nặng cân. Sẽ hợp lý hơn nếu như tôi ngồi gần James. Khi tôi đang do dự, James banh hai chân mình ra và để tôi ngồi giữa chúng. Khuôn mặt của James thì đang ở đằng sau tai tôi và hơi thở của anh ta lại đang phà vào tai và má của tôi. Có phải do ánh nắng mặt trời mà cổ tôi mới nóng lên vầy sao? Không lâu sau đó thì trong đầu ngập tràn tôi tràn mùi nước hoa của anh ta.
“Julia…” Anh đột nhiên thủ thỉ tên tôi bên tai. Tôi vô thức giật bắn mình lên.
“A!” Tai tôi đang nóng bừng như cháy lên vì xấu hổ đây. Ánh nhìn trêu chọc của Helmina đúng là thứ tồi tệ nhất đó. Tôi phải cố giữ bình tĩnh nhất có thể mới được,
“Có…có gì thế James?”
“Hô hô, nàng tuyệt vời thật đấy. Việc Henry co giật thì hệt như những gì mà nàng dự đoán, và bây giờ ngài ấy bình tĩnh lại được một phần là nhờ có nàng đấy.”
Một cơn co giật bất chợt cơ à? Tôi nhớ là mình đã đọc rằng hội chứng thở gấp là do stress mà. Tôi tự hỏi liệu tên công tước đê tiện đó đang bị stress hay sao nhỉ. Nếu thật thì nó sẽ rất là buồn cười luôn đó.