….. Không đời nào mình có thể làm được chuyện này. 

Tôi tự hoài nghi lại chính cái ý tưởng mình vừa mới nghĩ ra. Cho dù lúc đưa ra quyết định này tôi đã rất nghiêm túc.

Rút lui thì lại càng không thể, bởi vì làm vậy thì khác nào chịu thua chính con người cũ của mình.

Bầu trời đang dần chuyển sang màu của tháng Hai.

Và tôi đang ở đây, luẩn quẩn qua lại trước cửa hiệu thuốc hết cả một buổi chiều như một đứa trẻ lạc. Tôi đã biết mình cần phải mua gì rồi cơ mà!

Ah~ Thiệt tình~! Mày đúng là cái đồ cố chấp mà Sakakibara Marika! Ở lớp thì hòa đồng vui vẻ chẳng sợ gì, vậy mà nãy giờ lại cứ đứng phân vân ở đây mãi nửa giờ đồng hồ lo lắng đủ chuyện không đâu.

Đúng vậy, công sức mình đi xa đến tận đây không lẽ lại công cốc? Coi nào, mày phải sẵn sàng cho việc này từ lâu rồi chứ!

Tôi mím chặt đôi môi đang ẩn sau lớp khẩu trang và kéo chiếc nón kết màu xám xuống ngang mặt, với bộ dáng khả nghi đó, tôi sải từng bước tiến đến cửa hàng đang nằm gọn trong góc phố.

Gian hàng “đặc biệt” đó được đặt ở cạnh bên gian sản phẩm điều dưỡng và thực phẩm bổ sung.

Tôi lại cau mày, mặc dù đã nghiên cứu trước ở nhà rồi. Nhưng tại sao họ cứ phải đặt chúng ở một nơi tách biệt hoàn toàn so với mấy gian hàng còn lại vậy chứ? Vậy là chiêu trò giả bộ nghiên cứu mấy sản phẩm khác để câu thời giờ lựa chọn đã đi tong.

Ở trước mặt tôi đang là hàng lô lốc những chiếc hộp hình chữ nhật có kích thước to bằng hộp viết chì. Đúng vậy, tôi đang ở gian hàng “tránh thai”...

Nhưng tất nhiên là…! Tôi không hề có ý định làm những chuyện đó với bất cứ thằng con trai nào cả, tất cả những chuyện này là vì Aya mà thôi.

.

Mọi chuyện xảy ra tầm một tuần trước. Khi tôi đang thong thả đọc cuốn tạp chí thời trang ưa thích của mình trong lớp học.

Ngồi chung với tôi có hai người bạn, Mitsumine Yume và Matsukawa Chisaki, và cả bọn hiện đang chụm đầu lại để đọc một chuyên mục về “Kiến thức yêu đương cho nữ sinh cao trung”.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như không dưng tự nhiên lại có ai thốt lên “À, mà nhân tiện đây…” và chủ đề đột nhiên lái qua những chiếc bao cao su. Cho dù là giữa con gái với nhau thì thi thoảng một vài trong số họ cũng quyết định sử dụng bao cao su trong lúc quan hệ, nhưng với mục đích khác là để tránh làm tổn thương niêm mạc ở vùng kín!

Và rồi đột nhiên trong đầu tôi lóe lên “À, thì ra là vậy!”

Mặc dù tôi rất vui khi Aya đối xử nhẹ nhàng với tôi trong lúc quan hệ, nhưng mà cậu ta vẫn không dám đi xa hơn thế, chẳng phải là vì không có bao cao su hay sao?!

Thế thì để tớ đi mua cho cậu!

Khi tôi có ý định nào đó thì tôi sẽ đứng lên làm ngay lập tức! Con người của tôi là nói được làm được ngay như vậy mà!

Chuyện nó đã xảy ra như thế, nên là bây giờ mặc dù tôi đang đứng ở đây nhưng mỗi tế bào trong tôi đều đang la hét lên với khát vọng được bỏ trốn khỏi nơi này. Tôi gom hết can đảm quan sát thật kỹ càng một loạt từng chiếc hộp để trên giá.

Con số tròn trịa như 0.2 hoặc 0.3 được in trên bao bìa là độ mỏng nhỉ, và càng mỏng thì càng tốt…. Tôi cũng có đọc qua đâu đó là cũng nên lựa loại có gel.

Mua bao nhiêu hộp nhỉ-? À không, lấy một hộp thôi chứ, tất nhiên rồi! Nếu như tôi mua hẳn ba hộp hay gì đó, thì rốt cuộc là tôi muốn làm chuyện đó bao nhiêu lần với Aya cơ chứ…. Chưa kể đến chuyện trêu chọc vụ tôi chuẩn bị sẵn một hộp bao cao su nữa, cậu ta sẽ trở thành một con ác quỷ cho mà xem.

Ban đầu tôi đã định sẽ chọn hộp nào có vẻ nổi bật nhất… nhưng mà khoan!

Aya, chắc hẳn là đã làm chuyện đó với nhiều cô gái khác rồi…

Nói cách khác, “A, cái hộp này tớ đã từng sử dụng với XX-san rồi nè”, cho dù Aya sẽ chẳng bao giờ nói câu này ra ngoài miệng, nhưng cũng đâu có gì chứng tỏ là cậu ta sẽ không nghĩ như vậy đâu.

Oa… tôi không muốn bị cậu ta nghĩ mình là một đứa phiền phức đâu… Thôi cứ chọn cái khác vậy, tôi không có ý ghen tuông hay soi mói gì đời tư của Aya, tôi chỉ đơn giản là không thích thôi, được chưa!

Đến bây giờ thì độ mỏng hay số lượng còn quan trọng gì nữa sao, tôi lập tức tóm lấy một hộp ở hàng “sản phẩm mới” không do dự. Đắt thì đắt thật đó, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Trước khi đem nó đến quầy tính tiền, tôi đã cho thêm một vài hộp yogurt và socola vào đơn hàng của mình dọc đường đi, vì tôi không có can đảm đem mỗi thứ này ra quầy.

Ngay khi đứng vào xếp hàng tính tiền, tôi đã có cảm giác như những người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào giỏ hàng của mình. Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang thì lại ngày một nóng bừng lên. Tôi sẽ nghĩ đến chuyện gì đó khác để phân tâm đi vậy… Đúng rồi, Ngày Lễ Tình Nhân! Sắp tới ngày lễ Tình Nhân rồi nhỉ, mình phải mau chuẩn bị quà cho Aya thôi!

Nghĩ đến những món quà khiến tâm trạng tôi tốt hơn hẳn. Đặc biệt là khi đó là quà dành cho Aya. Tôi nghĩ mình sẽ tặng cậu ấy vài món phụ kiện nhỏ, hay là nước hoa nhỉ. Nhưng vì hôm đó là ngày đặc biệt nên chắc chắn sẽ không thể thiếu socola rồi.

Mà Aya cũng có vẻ không thích đồ ngọt lắm. Cà phê của cậu ấy lúc nào cũng là cà phê nguyên chất, với cả lúc đi ăn ở ngoài cũng thế, Aya cũng thường gọi một chiếc tiramisu hoặc pancake thường thôi. À, tặng cậu ấy đồ tự làm cũng không tồi chứ ha?

Trong lúc tôi còn đang mải mê suy nghĩ về món quà sắp tới thì chẳng mấy chốc đã đến lượt tính tiền. Bình tĩnh nào, tỏ ra bình thường thôi… Tôi đặt chiếc hộp bao cao su và những thứ khác trong giỏ hàng ra quầy, người tính tiền là một nữ nhân viên trông có vẻ đang là sinh viên đại học đang làm bán thời gian.

Ư… cái, cái gì vậy, tại sao chị lại bỏ nó vào túi giấy chứ? Thiếu điều muốn hô hào cho tất cả mọi người biết là con bé này đang mua bao cao su hay sao!?

“Ba thứ này là 1,642 yên nhé.”

“Ư… Vâng ạ.”

“Ừm, em có thẻ thành viên không?”

“Không cần đâu ạ!”

Tôi chộp lấy tiền thừa và chiếc túi đựng đồ rồi bỏ chạy khỏi cửa hàng với chiếc nón kết vẫn còn che khuất mặt.

Không biết đã bao lâu rồi tôi mới thấy hồi hộp như thế này khi đi mua sắm nhỉ. Lần cuối chắc là cái ngày đầu tiên mà tôi tự đi mua đồ lót cho chính mình.

Ha… không biết trên thế giới này mấy đứa con trai hay con gái mà đi mua bao cao su có trải nghiệm qua cảm giác này không ta. Can đảm thiệt sự, ngưỡng mộ ghê.

Nhưng mà nghĩ lại, chắc lúc đó mình phản ứng hơi thái quá, tại mỗi lần mua băng vệ sinh họ cũng bỏ chúng vào túi giấy mà… Lúc đó bồn chồn quá nên chẳng suy nghĩ được cái gì nữa hết trơn!

Kì nghỉ đông năm nay có vẻ ngắn ngủi hơn thường lệ, chẳng mấy chốc đã trôi qua gần hết.

Trong năm đã có nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng khi đón mùa Giáng Sinh năm nay, cả tôi và Aya đều rất hạnh phúc. Hơn nữa, tôi cũng đã công khai với mẹ về chuyện với cậu ấy.

Thật ra tôi đã rất sợ hãi. Bởi tôi không thể biết trước được rằng liệu mẹ sẽ nói gì, mẹ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào, và chuyện gì sẽ xảy đến với mối quan hệ giữa hai chúng tôi nữa.

Nhưng dù cho có bị bao trùm bởi hàng loạt những lo âu đang xoay vòng xung quanh, tôi vẫn quyết định nói ra sự thật, chắc là bị thôi thúc bởi cảm giác chịu trách nhiệm với Aya nhỉ, hay nói cách khác… nếu gọi đó là tình yêu thì có hơi xấu hổ, nên tôi sẽ đặt tên cho nó là sự cố chấp của bản thân mình vậy.

Và kết quả của lần công khai muốn nghẹt thở đó lại quá đỗi tươi sáng, hơn cả tôi tưởng tượng.

Không phải là tốt quá rồi sao?” Mẹ tôi nói vậy, nhưng mà ừm, con gái mẹ đã dốc hết can đảm để thổ lộ như vậy rồi, mà cái phản ứng kiểu gì thế kia…..!

Tôi dường như chết lặng vì ngạc nhiên, nhưng thế cũng tốt hơn là nói chuyện trong một bầu không khí quá nghiêm túc.

Cho dù mẹ có khóc lóc van xin đi nữa thì tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh mình cứ như vậy mà chia tay với Aya. Nhưng tôi quyết định nói ra sự thật cũng vì biết trước rằng mẹ không phải loại người như thế kia mà.

Phản ứng của mẹ khi ấy thực sự khiến tôi nhẹ nhõm hơn. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Mẹ bắt đầu thấu hiểu tôi hơn và cả những lúc hẹn hò buổi đêm của tôi nữa.

Miễn sao Aya-chan đi với con thì ổn thôi.” Như vậy đó.

Tại sao lại có cái sự cách biệt về niềm tin như thế này chứ? Cậu ta chỉ đang giả vờ là một con mèo ngoan ngoãn trước mặt mẹ mà thôi. Nếu so ra thì con vẫn còn cư xử chuẩn mực hơn cậu ta chán.

Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục bật ra những thông tin không cần thiết thì sẽ chẳng khác nào chọc vào ổ kiến lửa. Thế nên đành phải nén nhịn mà trả lời “Vâng, con cảm ơn mẹ nhiều ạ!”. Lỡ rồi, phải diễn cái vai gái ngoan này cho thật đạt mới được…

Và cũng nhờ thế mà Aya đã có cơ hội được góp mặt trong gia đình chúng tôi vào ngày lễ tất niên và Năm Mới. Cả nhà đã có một khoảng thời gian cực kì vui vẻ bên nhau.

Cậu ta lại được dịp trầm tính hơn, nguyên si câu nói đó là “Không sao đâu ạ, đừng để ý cháu làm gì… Cháu cũng rất vui vì sự xuất hiện của cháu không làm phiền cô”. Nhìn Aya cố gắng diễn cái vai ngây thơ vô tội đó trước mặt mẹ cũng giải trí phết.

Bây giờ cả hai người đang đứng trong bếp để chuẩn bị cho bữa tối, Aya vẫn đang rất nhiệt tình giúp đỡ mẹ tôi.

Cảm giác được nhìn thấy cậu ấy trong chính căn nhà của mình khiến tôi cảm thấy thật lạ lẫm, mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy, rằng Aya cuối cùng cũng đã được gia đình tôi chấp nhận.

Nhưng mà biết sao không. Tôi của bây giờ đã có thể thoải mái cho Aya đụng chạm và hôn hít mình, một người mà trước đó tôi còn chẳng nói chuyện câu nào.

Và cả… con gái hẹn hò với nhau cũng đã trở thành một điều hiển nhiên trong tâm trí của tôi, hẹn hò công khai với Aya đối với tôi cũng đã chẳng còn vướng mắc gì nữa.

Thế nên là chắc sớm hay muộn gì, hình ảnh Aya luôn túc trực trong căn nhà tôi cũng sẽ sớm trở thành một thói quen thôi. Những suy nghĩ mơ hồ đó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mặc dù tôi biết rõ nó có vài phần hơi phi lý.

Aya vẫn tiếp tục ở lại với tôi thêm vài ngày trong kì nghỉ đông.

Nhưng lần này chiếc nệm đã được di dời vào phòng tôi thay vì ở phòng khách.

Và tất nhiên, chúng tôi chẳng dám làm chuyện gì kì lạ bởi vì mẹ tôi đang ở nhà. Ý tôi là cũng không phải không có khả năng, nhưng vấn đề chính ở đây là tôi không có tâm trạng cho mấy chuyện như vậy!

Cũng đâu phải là tụi tôi chỉ biết làm chuyện đó 24/7 đâu chứ… Thế nên đó đều là những buổi hẹn hò cực kì trong sáng và lành mạnh.

Quá lắm thì, tôi cũng có lén hôn cậu ấy khi mẹ không để ý…. Nhưng tôi đã là học sinh cao trung rồi, chuyện đó hoàn toàn bình thường đó nha!

Kỳ nghỉ đông với thật nhiều bất ngờ đặc biệt đã mau chóng trôi qua, học sinh đã bắt đầu đi học lại, còn Aya và tôi thì vẫn yêu nhau thắm thiết như ngày đầu tiên.

Thế nhưng, một vấn đề mới đã mau chóng nảy sinh, bất kể hiện tại tôi đang cực kỳ hạnh phúc.

Và đó chính là… “Liệu Aya có đang bảo bọc tôi kĩ quá không?”

***

Vài ngày sau cái hôm định mệnh đó, tan học, cả hai đứa đều đang ở phòng tôi.

Dạo gần đây, tần suất Aya ở lại nhà tôi có khi còn nhiều hơn ở nhà cậu ấy.

Cũng dễ hiểu, bởi vì cả bố mẹ tôi đều đã chấp thuận rồi mà. Khoảng thời gian này cũng còn khá lâu cho tới lúc hai đứa quay lại làm việc, thế nên bây giờ bọn tôi đang ở đây, với hai cuốn vở trải dài trên mặt bàn.

Mắt tôi thì đang dõi theo từng con chữ trong vở, nhưng đầu óc tôi thì lại lang thang vẩn vơ ở một nơi nào đấy.

Nhưng biết làm sao được. Hôm nay chính là cái ngày mà tôi đã mong chờ từ rất lâu, ngày mà mẹ tôi sẽ đi làm về trễ…

Đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Bây giờ trong đầu tôi chỉ có duy nhất một vướng mắt là chọn thời khắc nào để lấy ra cái thứ hôm nọ mà thôi…

“......”

Ngay lúc tôi vừa liếc sang, bốn mắt lập tức chạm nhau.

“Có chuyện gì sao?”

“À, kh-không có gì.”

Bộ cậu ta đang me mình hả? Aya nhạy cảm với ánh nhìn của tôi đến nỗi khiến tôi không khỏi có suy nghĩ như vậy.

Fuwa Aya là một trong những học sinh top đầu của khối, bậc thầy võ thuật, phong thái đỉnh và trên hết là có một cái ngoại hình không thể chê vào đâu được.

Cô gái này hiện đang học năm hai cao trung, có nói rằng cậu ấy là kiểu con gái mà mọi người đều ước mơ trở thành cũng không ngoa.

Đến cả từng lọn tóc của Aya cũng thật mượt mà và tao nhã, khi tôi xoa đầu cậu ấy, những lọn tóc ấy nhẹ nhàng sượt qua ngón tay tôi mà không vướng mắc thứ gì. Tôi thật sự rất ghen tị.

Màu mắt xanh ngọc bích bí ấn của cậu ấy cũng tỏa sáng quá đỗi mãnh liệt đến nỗi nếu nhìn vào đó quá lâu, tôi tựa hồ mình có thể bị hút vào bên trong ấy. Len lõi trong màu lục bảo đó tôi còn thấy mơ hồ vài tia buồn bã không tên. Có lẽ đôi mắt độc nhất này là lý do trông Aya lúc nào cũng như đang buồn ngủ và chán nản.

Tuy nhiên, có một đặc quyền của Fuwa Aya mà tôi thấy bất công nhất, đó chính là cậu ta có thể vừa trông quyến rũ, xinh đẹp đến câm nín, vừa đồng thời trông đáng yêu hệt như một con mèo đang lười biếng phơi bụng dưới nắng vậy.

Nói cho cùng thì cũng nhờ cái khuôn mặt hoàn hảo không góc chết đó nên cho dù Aya có làm gì đi nữa thì người đời vẫn cứ là có một ấn tượng cực tốt về cậu ta (hay còn gọi là hiệu ứng hào quang)

Với chiều cao hoàn hảo là 163cm, Aya có thể dễ dàng ứng tuyển vào bất cứ công ty người mẫu nào mà cậu ta thích. Nhưng dù sao thì, cái vẻ làm bartender quán bar đó của Aya cũng rất ngầu, nên chắc là làm nghề nào cũng hợp nhỉ.

Tại vì đó là Fuwa Aya mà lại.

Và cứ như thế, ở trường thì khuôn mặt cậu ta cứ đơ đơ một kiểu, rồi còn có cái bầu không khí xung quanh như “Cảm xúc à? Con người có thật sự cần thứ đó không?” nữa chứ. Nhưng mà, cũng không phải lúc nào Aya cũng như vậy. Điển hình như một vài lần nào đấy tôi đã chứng kiến Aya có những gợn sóng cảm xúc cực kì phong phú trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta.

Và đa số nguyên nhân của những lần đó đều liên quan đến tôi, vậy nên dưới tư cách là bạn gái của cậu ấy, tôi đang cực kì tự hào về bản thân vì có khả năng đặc biệt như vậy.

Tính đến bây giờ cũng đã được gần nửa năm kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Và tôi nghĩ cũng đã đến lúc hai đứa tiến thêm một bước nữa rồi.

“Nè, Aya”

“Hm?”

Aya hiện vẫn còn đang mặc đồng phục do cậu ấy đến thẳng đây khi vừa tan trường, trái ngược hoàn toàn với tôi, đã thay sang một chiếc áo sweater và vớ len ấm áp.

“C-Cậu có thấy lạnh không? Tớ lấy cái cardigan cho cậu nha?”

“Ừm, lạnh thật nhỉ.”

Tôi lấy từ đằng sau lưng ra một chiếc cardigan màu trắng tinh, là đồ của Aya. Bởi vì cậu ấy đã dọn đồ qua nhà tôi ở trong kì nghỉ đông, nên đồ đạc cá nhân của Aya có rải rác khắp phòng tôi thì cũng không có gì là lạ. Ngoài quần áo như thế này, cục sạc và cả đồ makeup cũng tràn lan khắp nơi.

Tôi hơi ngại ngùng dùng tay nghịch những đường cong lộ ra từ đôi chân thon thả đang duỗi thẳng của cậu ấy.

“A-Aya này…”

“Hm? Có chỗ nào không hiểu hả? Để tớ chỉ cậu nhé?”

“Không, không phải vậy…”

A, không ổn rồi.

Chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao mình lại xấu hổ chứ?!

Làm sao bây giờ, không tìm ra thời điểm thích hợp để thú nhận với cậu ấy mất rồi…

Bình tĩnh nào, tôi đã biết mình cần phải nói gì rồi mà. Cứ nói ra một cách tự nhiên thôi, không cần phải suy nghĩ gì sất. Chứ cứ cái đà này thì mãi cũng không xi nhê gì mất!

“Marika đang có điều gì khó nói với tớ à?”

Câu hỏi của Aya làm tôi giật nảy.

Aya hơi gõ đầu bút vào cằm và hướng ánh mắt về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ như một con mèo, tựa hồ có thể nhìn thấy những thứ vô hình trong không trung.

Tớ không muốn cậu làm việc ở quán bar nữa, tại vì tớ ghen với những cô gái khác’ kiểu vậy hả?”

“Không, đời nào tớ lại nói cái đó chứ. Tớ cũng thích đến quán bar mà.”

“Thế thì cậu ngoại tình với tớ rồi hả? ‘Tớ thích người khác rồi’ chẳng hạn.”

“Cậu biết chuyện đó là bất khả thi mà!”

Tôi giật mình khi phát hiện bản thân vừa thốt ra safeword trong vô thức. Cụm từ “bất khả thi” ban đầu được bắt nguồn là một câu cửa miệng của tôi, nhưng do một vài thỏa thuận nho nhỏ với Aya, mà bây giờ nó lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Là một cụm từ ma thuật có thể được sử dụng để phá vỡ bất cứ “cuộc chơi” nào. Cơ mà cho đến tận bây giờ thì tôi vẫn chưa một lần sử dụng nó….

Hơn nữa có khi còn ngược lại, bởi vì bây giờ tôi đang chật vật tìm cách để đưa bao cao su cho cái con người cần safeword kìm hãm đó…

Cô bạn gái của tôi khẽ nở một nụ cười thật tỏa sáng mà có thể dễ dàng đánh gục bất cứ ai từ cái nhìn đầu tiên.

“Cậu nói vậy tớ mừng lắm đó.”

“Sao cậu không tự đi nhìn lại cái mặt của mình trong gương đi nhỉ.”

Aya để đầu ngón tay lên môi và cười bí hiểm.

“Bộ cậu thích tớ chỉ vì cái khuôn mặt này thôi sao?”

“Hả? Tất nhiên là không, nhưng… nhưng vẻ ngoài cũng được tính là gu mà?”

Cái tỉ lệ khuôn mặt này chắc cũng thuộc tầm top sinh viên Đại Học Tokyo rồi chứ không vừa. Nhưng nói đi cũng nói lại, là tôi không yêu Aya chỉ vì cái mã ngoài của cậu ấy. Thậm chí xung quanh tôi còn có đầy những bạn nữ xinh đẹp đó chứ, nhưng có phải đối với ai tôi cũng lộ ra cái vẻ bối rối thế này đâu.

Nói một cách khác đi, thì tôi nghĩ là mình thích “khuôn mặt của Aya”.

Biểu cảm của cậu ấy, đường nét lông mày, màu mắt ngọc lục bảo. Thêm nữa là giọng nói, mùi hương cơ thể, từng đường cong trên ngón tay của Aya đều khiến tôi mê mẩn… Cảm giác như tiêu chuẩn của tôi cứ thế mà bị cậu ta kéo xuống ấy nhỉ.

Quay lại thực tế thì, tôi đột nhiên có chút hứng thú muốn nghe thêm về chủ đề này.

“Còn cậu thì sao Aya? Cậu thấy khuôn mặt tớ như thế nào?”

Dạo gần đây tôi cũng tự hào trong việc chăm sóc bản thân mình, nên câu hỏi này là hoàn toàn hợp lý.

Bất kì cô gái đang yêu nào cũng sẽ muốn nhận được một lời khen có cánh từ người yêu mình mà đúng không? A, làm sao đây, xấu hổ quá đi mất.

Thế nhưng, Aya lại cứ dửng dưng mà trả lời như thế này.

“Marika chỉ cần tồn tại thôi cũng thấy dâm rồi.”

Lại là cái gì đây…

“Cậu biết là chúng ta đang nói về khuôn mặt mà đúng không?”

“Ừm, nhưng mà đó là thứ mà tớ không thể nào cắt nghĩa và miêu tả riêng được.”

“Cũng hợp lý, nhưng mà… hả, trông tớ dâm lắm sao? Đừng đùa chứ?”

“Fufufu”

Trong đáy mắt màu lục bảo của Aya, tôi loáng thoáng thấy một ngọn lửa lóe lên. Thôi xong rồi.

“Đầu tiên thì khuôn mặt của cậu trông rất dâm. Cái cách khuôn miệng cử động khi cậu mỉm cười này, cách lông mày câu nhíu lại khi khó chịu, những biểu cảm không phòng bị của cậu. Còn chưa kể đến cả cách cậu bộc lộ cảm xúc nữa, chỉ khuôn mặt thôi cũng đã đủ kích thích rồi.”

Con nhỏ này lại đang lảm nhảm cái gì nữa đây!?

“Không có dâm!”

“Dâm.”

Cậu ta khẳng định chắc nịch như đó là một điều hiển nhiên.

“Không chỉ có cơ thể, giọng nói, đôi tai, nhân cách, mùi vị, mà còn cả tá thứ khác trên người cậu cũng dâm nốt, thế nên là Marika nên có ý thức tự bảo vệ bản thân mình hơn đi. Mặc đồ hở một chút cũng không được, tớ sẽ lo lắm. Nhân tiện đây thì tớ cũng có đề nghị là lúc ra đường cậu hãy mặc bộ đồ cosplay mấy con thú đi nhé.”

“Chỉ có mình Aya mới thấy vậy thôi!”

Sự xấu hổ đã chạm mức đến nổi tôi không kìm được mà hét toáng lên, hai tay ôm chầm lấy cả cơ thể mình. ‘Hành động đó nhìn cũng dâm phết’ Aya lập tức lên tiếng. Tớ làm sao mới vừa lòng cậu đây hả!?

“Aya, bao lâu qua cậu nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy sao…? Đúng là cầm thú mà…”

“Bây giờ cả cách cậu thở cũng rất dâm nữa đó Marika.”

Gặp ai khác ngoài tôi chắc người ta sang chấn tâm lý mất.

“Trước giờ tớ đã không hiểu cậu rồi, bây giờ thì lại càng không…”

Mặc dù thi thoảng tôi cũng suy nghĩ là “Ê mà trông mình cũng gợi cảm phết…” nhưng mà nó lại theo cái hướng dễ thương nhiều hơn.

“Nhưng mà con gái mà lại đi khen như vậy…? Từ đó đáng lý ra không nằm trong mục lời khen chứ.”

“Đó là lời khen cao cấp nhất mà tớ có thể cho cậu rồi.”

“Bớt mồm mép đi!”

Nữ sinh cao trung mà lại đi nói những lời như vậy, đúng là không ra gì mà!

Cậu ta cứ mà khen kiểu vậy thì có bao nhiêu lời khen ngợi cũng không làm tôi vui lên nổi đâu… Không, hình như mình có chút vui vui… Được rồi mình đang cực kì vui lắm! Được chưa! Bực mình quá đi mà!!

Tôi hơi cụp mắt quay mặt đi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“Aya, trước khi quen nhau cậu cũng nghĩ như vậy về tớ hả?”

“Cũng có thể nói vậy.”

Thật luôn? Bộ thế giới quan của con nhỏ này có vấn đề hả… Từ khi nào mà thích đồng nghĩa với khiêu dâm vậy!

Sau một hồi tìm hiểu về mặt tính cách lạ lùng của Aya, tôi có hơi quan ngại về tương lai của mình, nhưng mà, thời điểm này có đủ thích hợp chưa nhỉ.

“A… mà này…”

Tôi cũng duỗi chân ra và hơi dụi chúng vào đôi chân của Aya ở phía đối diện. Chiếc vớ lông mềm cùng với mặt đùi của tôi tiếp xúc với làn da của cậu ấy, tạo ra một cảm giác như tôi đang làm nũng.

“Aya nè, thật ra ấy… à… tớ…”

“Dâm quá đi”

“Biết rồi mà nói mãi thế!”

Tôi không kiềm được mà né tránh ánh mắt cứ dán vào tôi như keo của cậu ấy.

“Hôm nay mẹ tớ sẽ về trễ”

“Thế hả?”

“Ừm, vậy nên là…”

Tại vì mỗi hành động mà tôi làm đều bị Aya gắn mác là dâm này dâm nọ mãi nên bây giờ làm gì tôi cũng phải cẩn trọng gấp đôi.

“Tớ đang mặc một bộ đồ lót mới, không được đắt tiền như Aubade của cậu, nhưng tớ thấy cũng dễ thương lắm. Nguyên nhân là bởi vì…”

Tôi hơi liếc nhìn Aya.

“Nè Aya, cậu có muốn xem không?”

Aya chống tay lên bàn và đỡ lấy cằm mình, nhìn tôi bằng một vẻ mặt như của một đàn chị dày dặn kinh nghiệm đang lắng nghe những lo âu của một đàn em vừa mới ra trường.

“Có lúc nào là tớ không muốn nhìn đâu.”

******

Xin chào mừng các bạn đã quay lại dới series cua gái 100 ngày. Thiệt sự có lỗi khi bắt các bạn chờ lâu như này, nhưng mà khoan quýnh!

Chương sau sẽ có vài thứ hay ho, tụi tui sẽ xuất bản vào 2 ngày sắp tới. Hy vọng nó đủ để đền bù cho mọi người ạ :(

Cảm ơn mọi người vì đã nghị lực theo dõi!

-nghee