Kế bên lớp tôi là lớp mà cô nàng xinh đẹp nhất trường theo học, mang tên Igarashi Shirono.

Hai đứa chúng tôi đã quen nhau từ thuở mẫu giáo, cứ thế mà làm bạn với nhau tới tận bây giờ. Cơ mà, phải tới tận sơ trung cô nàng mới bắt đầu nổi tiếng cơ.

Cô có một nhan sắc vượt trội hơn hẳn người thường, đồng thời cô cũng đối tốt với mọi người xung quanh, thế nên ai ai trong trường cũng yêu thích cô ấy.

Việc tỏ tình xảy ra với cô ấy như cơm bữa. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe được rằng có cả nữ sinh tỏ tình với cô ấy nữa luôn mà.

Điều đó hẳn cũng là lẽ thường, ai ai cũng nghĩ vậy, bởi vẻ ngoài cùng nội tâm của cô quá đỗi hoàn hảo mà.

Nhờ vào mối quan hệ bạn thuở nhỏ, bất ngờ thay tôi có cơ hội được nói chuyện với cô ấy.

Và theo lời của bạn tôi, thì có vẻ người cô ấy thích là tôi.

Chúng tôi từng rất chơi với nhau rất vui vẻ hồi tiểu học. Thậm chí, chúng tôi còn đi về cùng nhau.

Lên sơ trung, hay lúc chúng tôi bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, những cơ hội để chúng tôi đi chung dần trở nên ít hơn. Nói đúng hơn, cơ hội đó gần như không tồn tại ở mái trường cấp hai này. Nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có trao đổi với nhau vài lời.

Thuở đó, tôi vẫn còn thơ dại. Và tôi chẳng thể nào kiềm nén nổi sự ngượng ngùng của mình.

Shirono là một cô nàng rất xinh đẹp. Không như tôi, cô có rất nhiều người bạn xung quanh. Và cô không chỉ quen mỗi mấy đứa trung tâm lớp, mà còn cả các anh chị cùng lứa đàn em nữa.

Rất nhiều lần tôi bị đem ra so sánh với cô ấy. Mỗi khi tôi và Shirono nói chuyện xong, mọi người xung quanh sẽ lại đem tôi ra so đo với cô ấy. Lần nào cũng vậy, họ luôn nói chúng tôi như “hoa nhài cắm bãi phân trâu” vậy. Tôi chẳng bận tâm đến điều đó lắm, bởi tôi đã thừa biết trong lòng rồi.

Mà, dẫu ai có nói gì đi chăng nữa, Shirono chắc chắn vẫn sẽ mãi là tình đầu của tôi.

****

Ngày hôm nay, tôi lại tận hưởng cuộc sống đời thường của mình, một cuộc sống lặp đi lặp lại liên hồi. Một cuộc sống chẳng vui cũng chẳng buồn, ‘bình thường’ là từ ngữ phù hợp nhất miêu tả cuộc đời tôi.

Dẫu vậy, cảnh tượng hôm nay có hơi khác so với thường ngày đôi chút. Trước mặt tôi, xuất hiện một đám người đứng tập trung ngay gần cổng trường.

Thường thì vẫn có người đứng trước cổng, nhưng chẳng thể nào nhiều đến số lượng này được đâu. Nhưng rồi, tôi chợt nhớ ra lời giáo viên chủ nhiệm nói hôm qua.

“À, dường như chúng ta sắp có buổi kiểm tra trang phục thì phải?” [note52306]

Nhưng tôi chẳng ngờ rằng chúng tôi sẽ phải làm việc này ngoài trời - và ắt hẳn đại đa số học sinh trong trường cũng sẽ nghĩ như vậy.

Đứng trong đám đông kia cũng có cả giám thị và các giáo viên chủ nhiệm, cũng như các thành viên từ hội học sinh và ủy ban kỉ luật nữa.

Họ là những người chuyên tìm kiếm những học sinh không mặc đồng phục để thuyết giáo, rồi chỉnh đốn lại hành vi những học sinh kia theo luật trường. Và không chỉ mỗi cách ăn mặc đâu, mà cả mấy đứa nhuộm tóc cũng bị nhuộm tóc nữa. Hah, thật là áp lực mà.

“Này, cậu kia!”

Tôi bị tiếp cận bởi ai đó, và dường như là bởi một cô nàng thì phải.

Tôi thử lơ cô ấy đi mà chạy, nhưng cổ ngay lập tức nắm lấy tay áo tôi để tôi không chạy thoát.

“Màu tóc anh giai đây là lạ nhỉ?”

Cô vừa nói, vừa chỉ tay lên đầu tôi.

“Ừ-ừ thì nó màu nâu….”

“Thể chẳng phải anh giai đây đang nhuộm tóc sao? Cà vạt màu xanh dương à, tức anh là senpai em nhỉ? Anh không thấy xấu hổ sao?”

“Eh, không, không, tóc anh …..”

“Senpai đây có lời bào chữa nào không?”

Tôi khá bất ngờ khi cô nhóc này tự nhiên tiếp cận tôi. Nhỏ đúng ít tuổi hơn tôi thật, vậy mà nhỏ dám quẳng tôi cả đống câu hỏi bằng vẻ đe dọa thế này. Đã thế, nhỏ lại còn đứng sát tôi mới chịu cơ chứ.

Có lẽ bởi âm lượng trong lời nói của nhỏ quá lớn, mọi người chung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt vào độc hai người chúng tôi thôi. Họ quay quanh nhìn một cô gái cao trung không cao lắm đầy vẻ dễ thương, cùng chiếc thẻ “ủy ban kỉ luật” gắn trên người đang bám sát tầm gần một cậu chàng vẻ ngoài nhút nhát, chẳng thể làm gì hơn để thoát khỏi tình huống này cả.

Dẫu vậy, tôi không muốn bị coi thường bởi một con nhãi ranh đâu.

Được rồi! Để anh mày cho mày thấy lá át chủ bài của anh mày nhé!

“Không, ừm….”

“Sao nào? Anh giai kiếm ra cớ gì chưa?”

“Màu tóc đó là tự nhiên mà bé.”

“Hả?”

“Đó là màu tóc tự nhiên của anh. Sinh ra là anh đã có màu này rồi…”

Rồi, giờ thì bé sẽ làm gì đây?

“Đừng có mà giở mấy lời gian dối đó trước mặt tôi!”

“Không, anh không nói dối đâu! Hãy tin anh đi mà!”

“Đủ rồi! Tôi sẽ báo cáo anh với bên giám thị!”

Nhiệm vụ: Thất bại.

Cô nhỏ chắc chắn không phải loại người sẽ dễ dàng thoái lui với mấy lý lẽ kiểu này rồi. Chẳng lẽ nào lời đồn về sự nghiêm túc của thành viên bên ủy ban kỉ luật là thật ư? Họ quả là một lũ khó nhai mà. Mà, đó thực sự là màu tóc tự nhiên của tôi đây. Nếu cả cớ đó còn không được chấp nhận, thì đây trở thành vấn đề của sắc tố rồi.

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện của tụi tôi, những thành viên khác của ủy ban kỉ luật cùng thành viên thuộc hội học sinh cũng vây lại quanh tôi.

Giờ tôi phải bớt hành động khả nghi lại. Tôi phải giải quyết vấn đề này thật nhanh chóng tôi. Cô nhỏ đang bĩu môi giận dữ trước mặt tôi đây chắc chắn sẽ gọi giáo viên, và cô chắc chắn sẽ chẳng đời nào tin một cái cớ như màu tóc tự nhiên đâu. Chuyện này nằm ngoài khả năng xử lý của tôi rồi.

Ai đó, làm ơn giúp tôi với. Ai cũng được, mau mau giúp tôi đi mà!

Tinh thần tôi như đã quyết buông xuôi vậy, nên mấy lời thiếu sức sống kiểu thế mới bật ra khỏi suy nghĩ tôi. Nhưng tôi chẳng thể phủ nhận đó là điều tôi thực sự muốn, nếu không muốn nói là hằng mong mỏi ngay khoảnh khắc này.

Rồi đột nhiên, một khuôn mặt mà tôi hằng quen thuộc chợt chắn giữa tụi tôi và cất lời:

“Rồi, stop stop stop lại! Saki-chan, việc em nghiêm chỉnh làm việc của mình nghiêm túc như vậy là tốt, nhưng chẳng phải anh chàng kia đã nói đó là màu tóc tự nhiên của anh ta rồi sao? Sao em không tha cho anh ta đi nhỉ?”

“N-Nhưng, Igarashi-senpai này! Đó cũng có thể là lời nói dối lắm chứ….!”

“Chị thì không nghĩ vậy đâu. Trông nè!”

Ể? Chờ chút?! Ow, ow, ow, ow, ow!!

Đừng kéo tóc tới thế chứ! Bỏ tay ra coi, Shirono!

“Coi nè, chẳng phải mái tóc anh ta nâu rõ ràng rồi sao?”

“D-Dạ. Rõ ràng là vậy.”

“Tóm lại, đây rõ ràng là màu tóc tự nhiên còn gì!”

Cô vui vẻ đập hai tay mình lại, đồng thời nở một nụ cười rạng rỡ trên vẻ mặt mình.

Mọi người, ai ai cũng đưa mắt liếc nhìn cô ấy, bất kể là nam hay nữ.

“N-Nhưng tại sao Igarashi-senpai lại tới cản và thuyết phục em rằng vị senpai này không hề nói dối vậy?”

“Chà, thì, bởi - ….”

Chị không nghĩ anh ấy nói dối, Shirono đáp lại đơn giản như vậy. Nhưng liệu có đơn giản vậy không?

Shirono chẳng thể tìm ra lời bào chữa nào phù hợp.

“Hẳn mắt chị phải tinh tường lắm!”

“Ư-Ừ, đúng vậy! Đôi mắt chị có khả năng nhìn xa hơn bình thường đấy!”

“Ra vậy.”

Nhỏ đồng ý với giải thích như vậy luôn? Tôi chưa bao giờ bị mấy câu nói đùa sặc mùi gian trá đấy dắt mũi đấy bao giờ trong đời đâu. Mà, sao cũng được.

Bước chân tôi di chuyển một cách vồn vã về phía trường.

[Gyuu]

Cơ thể tôi lại bị nắm lại lần nữa.

Lần này là sao nữa đây? Chẳng lẽ mình lại vi phạm gì nữa rồi ư, tôi nghĩ thầm.

Hửm?

“S-Sao vậy, Shirono?”

“Buu…”

Đúng vậy, người đang giữ tôi lại chính là Shirono.

Và ánh mắt cổ nhìn tôi như con thú hoang vậy. Đáng sợ quá. Thứ sinh vật gì vừa đáng sợ vừa dễ thương thế này? Vậy ra, “kowakawaii” là đây sao? [note52307]

Cô gái ấy nhìn xuống cơ thể tôi một lượt, và mắt cổ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước.

“S-Sao vậy? Mình làm gì sai rồi sao?”

“Cậu…”

“Hả?”

Cô ngoảnh đi. Chẳng lẽ điều đó lại khó nói tới vậy sao?

Lần này, ánh mắt cô ấy đã chuyển về bình thường, và má cổ trở nên hơi ửng đỏ.

“Chà, này… Takkun….”

Cô gọi tôi bằng tên riêng mà cô thường gọi. Tôi tự hỏi liệu cô có nhận ra chúng tôi đang bị cả đống người bao quanh không.

“Ừ, tớ dây?”

“Sao cậu lại dám nói chuyện với một ả đàn bà khác hả?”

Đáng sợ quá. Shirono đáng sợ quá. Thực sự, thực sự rất đáng sợ luôn ấy.

Mà cô nói “ả đàn bà” hả? Ít nhất cũng dùng từ ‘đàn em’ hay gì đi chứ. Nói vậy ít ra ai cũng sẽ biết cậu đang ghen rồi. Dáng vẻ Igarashi Shirono xinh đẹp nhất trường với tính cách ôn hòa bay biến đi đâu mất rồi?

Tôi tự hỏi liệu học sinh trong trường sẽ nghĩ gì nếu họ phát hiện ra cô gái vừa hỏi tôi hơi hướng yandere. Mà với tôi, bạn trai nhỏ, thì tôi chẳng bận tâm việc này cho lắm, nhưng nếu để lộ chuyện này ra ngoài thì sẽ lớn chuyện cho xem.

Cô tiếp tục cất lời, với mối bận tâm duy nhất nằm ở cuộc hội thoại ban nãy với tôi mà lơ đi những người khác.

“Tử hình.”

“Chẳng lẽ tội trạng tớ lại lớn đến vậy sao?”

“Chẳng lẽ? Chẳng phải đó là vấn đề vô cùng, vô cùng lớn với hai ta hay sao? Đó là quyết định tớ đưa ra, sau khi cân nhắc tới rủi ro là mối quan hệ hai đứa mình từ trên đà hôn nhân mà rơi xuống mức tan vỡ đó.”

“Ư-Ừ..”

“Sau giờ học, tớ sẽ hôn cậu tới chết ngộp, hôn cậu đến khi nào tớ thỏa mãn thì thôi. Đợi em tới khi em xong việc hội học sinh đã nhé, darling.”

Phụ nữ, quả là một sinh vật đáng sợ.

Và sau giờ học hôm đó, chúng tôi cứ thế tình tứ mà cháo lưỡi liên tục và liên tọi.