- Suy tính vẫn rất chính xác. - Xác định những người đó rời đi rồi, Mạc Bảo Bối cười nói, một lưỡi dao sắc bén trong tay cắt sợi dây trói.

Đây là đám người Viên Bân mang theo lúc trà trộn vào, giơ tay chém xuống, tất cả mọi người lấy được tự do.

- OK, bây giờ mọi người tránh ra. Mọi tìm đi tìm nguồn nước đem lại đây xối thuốc nổ. - Chuyên gia đàm phán làm động tác kéo dài, sau đó bình tĩnh cầm thiết bị trên đất lên, bắt đầu nghiên cứu.

- Không nhìn ra anh còn có bản lãnh này. - Mạc Bảo Bối thổi huýt sáo.

- Dĩ nhiên, ăn lương thực quốc gia cũng không phải đơn giản là dựa vào mở miệng như vậy. - Đối phương cười trừ, sau đó nghiêm túc bắt tay vào dùng thiết bị tinh vi trong tay.

Thông qua thiết bị trinh thám, toàn bộ cuộc đối thoại của đám người Độc Xà, bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay. Những người này không biết là, một cái thiết bị phá hủy này, ngoài có thể nổ tung nơi này, còn có thể kiểm soát quân hỏa từ xa.

Đây là một bước chuẩn bị cuối cùng, không thành công thì hy sinh. Ngộ nhỡ cuối cùng vẫn không thành công lấy quân hỏa, như vậy bọn họ tình nguyện hủy diệt số quân hỏa đó.

Mà trong đó thiết bị phá hủy chính là bước đầu tiên.

Một khi có cảnh sát kiểm tra và niêm phong chỗ này, vậy thì bọn họ sẽ làm nổ thiết bị, đây cũng có nghĩa rất nhanh sẽ có người tìm tới quân hỏa gây phiền toái.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Cầm ống nước cỡ lớn, đám người Mạc Bảo Bối thống khoái làm ướt toàn bộ túi thuốc nổ. Mùi lưu huỳnh ướt nhẹp trong nước hòa lẫn mùi bùn đất, cực kỳ sặc mũi.

- Như thế nào? Xong chưa? - Viên Bân làm xong này một ít chuyện đi tới bên cạnh chuyên gia đàm phán.

- Đợi đã nào...! - Trên trán chuyên gia đàm phán mồ hôi ra nhanh, nhưng trên mặt vẫn rất trấn định đối phó thiết bị tinh vi trong tay, tay nhanh chóng cắt dây.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây, nhìn cây kim chỉ trên đó càng ngày càng tiến tới gần thời gian đếm ngược, tim tất cả mọi người sít sao cổ họng nghẹn giọng.

Một giọt mồ hôi hột rơi xuống, âm thanh trong trẻo đến mức tất cả mọi người có thể nghe thấy rõ ràng.

—— Cắt cảnh.

"Pằng pằng!"

Nghe tiếng bắn nhau thanh từ đằng xa truyền đến, Tề Giai có hơi lo lắng, nhưng lại vô cùng kiên cường nhìn hiện trường đấu súng xuyên qua ống nhòm.

Đây là tổ chức buôn bán quân hỏa ZNV', trên người tất cả thành viên trong tổ chức đều là người có án mạng, mỗi người cũng đã bị phán xử tử hình, nhưng vượt ngục khiến bọn họ thoát khỏi phán xét số phận. Cũng bởi vì như vậy, chuyện giết người cướp của đối với bọn họ mà nói đã không tính là chuyện lớn gì.

Chẳng qua lần này bọn họ lại chọn hàng hóa sai lầm rồi, động đến quân hỏa chính trị quốc gia.

Những người này trước giờ đều ngạo mạn, lần này mặc dù biết rõ mình chọc tới người không nên dây vào, nhưng cũng không muốn trả lại. Cho dù trả, bọn họ cũng chết, thay vì như thế, chẳng thà đấu một trận với vận mệnh, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Giờ phút này tay Ross cầm Submachine Gun M12S, đây là do công ty danh tiếng lẫy lừng Beretta của Ý chế tạo. Cây súng này được công nhận là Submachine Gun tốt nhất trên thế giới. Nó do 84 linh kiện tạo thành, mặt ngoài nòng súng và rãnh nòng súng mạ thép crôm. Kết cấu trong Submachine Gun M12S, thiết kế trên nguyên tắc trong vách hộp có cái rãnh sâu đứng dọc theo, có thể chứa đựng vật, kết cấu súng có thể dùng trong điều kiện hoàn cảnh khốc liệt (như bảo cát, khói mù, mưa tuyết) vẫn có thể bình thường vận hành.

Một đặc điểm trọng yếu của Submachine Gun là lượng đạn rất nhiều (40/80), độ chính xác khá cao, uy lực đạn lớn hơn, lực đàn hồi nhỏ hơn, xạ tốc cao, tốc độ mang súng di chuyển và đổi băng đạn tốt, khiến cho người ta cảm giác không thể tin được chính là loại súng tiểu liên lực đạn xuyên thấu thế nhưng có thể so sánh với súng trường.

Vừa nhanh chóng đi tới, vừa bắn thật nhanh, kỹ thuật bắn của Ross có lẽ đã đến tiêu chuẩn tay súng thiện xạ.

Nhóm người tổ trọng án đi theo Ross xông về phía trước, cách đó không xa còn có súng bắn tỉa hỗ trọ Ross lên trước.

Hiện tại, nhóm Ross đã vây đám người buôn lậu súng ống đạn dược lại rồi, nhưng mà mức độ quân hỏa của đối phương dày đặc vượt xa trên người Ross, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào đột phá tuyến phòng vệ của bọn họ.

Hai người Tề Giai và Hàn Kì cũng không có chứng nhận sử dụng súng, cho nên chỉ có thể cầm ống nhóm ở phía xa quan sát.

Ngón tay Hàn Kì gõ thật nhanh trên máy tính, tận lực quấy nhiễu tín hiệu đối phương, tránh khỏi bọn họ bắn vũ khí điện tử khổng lồ.

Mặc dù như thế, số lượng quân hỏa trong tay đối phương bây giờ quá lớn, một khi thời gian kéo càng lâu, đối với người của Ross lại càng bất lợi.

- Ross, vây đánh từ bên trái, hiện tại do toàn lực súng bắn tỉa xung phong ở phía trước, chỉ cần tranh thủ được 3 phút, em tin tưởng anh có thể đánh bất ngờ thành công. Tin tưởng em, nơi đó là chỗ yếu nhất của đối phương. - Tề Giai trầm tư liên tục, cuối cùng vẫn nói ý tưởng của mình ra.

Thời điểm mới bắt đầu, Tề Giai cũng đã phát hiện ở bên trái đối phương là một nhược điểm chí mạng, bởi vì bên trái kế bên một hồ nước, cho nên người phụ trách bảo vệ ít, nếu như từ nơi đó đánh bất ngờ nhất định càng thêm dễ dàng.

Nhưng Tề Giai vẫn quan sát tỉ mỉ người của đối phương, khi Tề Giai lật xem tài liệu, những người phụ trách phòng thủ đều không am hiểu sử dụng vũ khí nóng, mà sử dụng vũ khí lạnh. Cộng thêm Tề Giai quan sát độ xạ kích chính xác của Ross, cô mới dám nói cái ý tưởng này.

Lcus này, Ross cũng không biết bên trái đến tột cùng có những người này. Chuyến đi này, có lẽ là thắng lợi, nhưng nếu như Tề Giai phán đoán sai lầm mà nói rất có thể, Ross sẽ một đi không trở lại, mà cuộc chiến dịch cũng làm mất đi nhân vật chủ chốt nhất.

- Em xác định? - Ross thông qua tai nghe hỏi. Nếu như hôm nay là chuyện riêng, anh có thể không nói hai lời lập tức xông ra, nhưng hôm nay anh đại biểu cho quốc gia, dưới tay anh còn dẫn dắt bao nhiêu thuộc hạ nữa. Hơn nữa, dù sao Tề Giai chỉ là một sinh viên, trường hợp thế này vẫn là lần đầu tiên cô đụng phải, cho nên Ross không thể không có câu hỏi này.

- Bắt đầu từ phát súng đầu tiên của anh em đã chú ý tới. Một lần mười một phát, tần số xạ kích tất cả phát súng đều khống chế trong mỗi 0. 5 giây, tỉ lệ chính xác 100%. Lấy gấp ba lần tần số bắn đạn bảy lần, toàn bộ rơi xuống cùng một điểm. Phát sinh tỷ lệ thành công 100%, hơn nữa với tần số xạ kích 4 tới 5 phát giáp kẻ địch, với cái nhìn của em với hạng tần số xạ kích thần tốc này, tối thiểu 0.8 trở lên trúng mục tiêu. - Tề Giai không nói cái khác, chỉ dùng số liệu khách quan nhất cô quan sát được để diễn tả phán đoáng của cô về năng lực xạ kích của Ross.

Vốn là lo lắng Tề Giai dù sao chỉ có đầu óc thông minh, nhưng kinh nghiệm tác chiến trên thực tế không ổn. Nhưng sau khi Tề Giai nói ra số liệu chuẩn xác như thế, Ross không nói hai lời lập tức làm mấy ra dấu tay trong không trung.

Súng bắn tỉa che chắn, một người dùng Submachine Gun khác tiếp tục đi tới, ba người tổ trọng án rút súng lục cùng tiến lên với Ross.

- Súng bắn tỉa và Submachine Gun toàn lực tác chiến hỏa lực, bất kẻ giá nào. - Ross nói.

Bất kể giá nào, nói đúng là không cần làm cho mức độ tỉ lệ chính xác mục tiêu lớn nhấn, cái anh muốn là âm thanh trúng đích càng lúc càng mãnh liệt, có hiệu quả nhắm trúng đích hay không không còn là quan trọng nhất nữa.

Tề Giai nhìn Ross, trong lòng một mực đánh trống. Mặc dù cô đã có 100% khẳng định, nhưng người liều mạng trên tiền tuyến không phải là cô, mà là người đàn ông của chỉ em tốt. Nếu như có gì ngoài ý muốn, đời này Tề Giai cũng không thể đối mặt với Mạc Bảo Bối nữa.

- Yên tâm, không phải là em tin tưởng thực lực của Ross sao? – Đầu ngón tay Hàn Kì cũng không rời khỏi bàn phím, nhưng vẫn ngẩng đầu dùng một ánh mắt khẳng định khích lệ Tề Giai.

- Cảm ơn anh. - Tề Giai cười nói, đây đã là thành quả cô nỗ lực mấy ngày qua rồi, đây chính là điều cô có thể giúp được.

Tề Giai nhìn không trung, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

Ross cầm Submachine Gun nhanh chóng tiến vào từ bên trái.

Khói thuốc súng tràn ngập.

"Pằng pằng! Pằng pằng pằng pằng!

Lúc nhóm người Mạc Bảo Bối và Viên Bân chạy tới, hiện trường đấu súng đã không cách nào nhìn thấy thông qua ống nhòm.

Mạc Bảo Bối cực kỳ lo âu không chút nghĩ ngợi đoạt lấy súng lục của một thành viên tổ trọng án xông về phía trước.

- Cô không có chứng nhận sử dụng súng không thể tự tiện nổ súng. – Viên cảnh sát trước tiên kêu lên, nhưng súng lục đã bị Mạc Bảo Bối cầm đi.

Là một cảnh viên bị người khác đoạt súng lục, đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu như bị biết cũng sẽ bị xử lý, cho nên nữ cảnh sát đó vô cùng lo lắng. Nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Viên Bân và Tề Giai kéo Mạc Bảo Bối thật chặt, ai ngờ sức lực Mạc Bảo Bối lúc này vô cùng to lớn, hoàn toàn không bắt được. Hàn Kì dùng một tay vác Mạc Bảo Bối lên đi vào trong xe bọc thép của họ.

- Buông tay! - Tề Giai tách ngón tay Mạc Bảo Bối ra muốn lấy súng lục trả lại cho nữ cảnh sát kia.

- Tớ muốn đi tìm Ross. - Mạc Bảo Bối cố chấp không chịu buông tay.

- Cậu không có chứng nhận sử dụng súng, quốc gia không có cho cậu quyền sử dụng súng. Hơn nữa, cậu cũng sẽ không dùng, trả lại cho cảnh sát. - Giọng điệu Tề Giai không tốt nói với Mạc Bảo Bối.

Trong mắt của Tề Giai, dù chuyện gì, chỉ cần có một người hốt hoảng là đủ rồi. Lúc ấy cô hoảng loạn, nhưng còn có Ross ở đây, hiện tại Ross không có ở đây, như vậy cô nhất định phải chống một vùng trời an toàn cho Mạc Bảo Bối.

Lúc này Tề Giai đã sớm không còn hốt hoảng và khẩn trương nữa.

- Tớ sẽ, Ross sẽ dạy tớ. - Mạc Bảo Bối chết không chịu buông tay, liều mạng muốn giãy giụa chạy đi tìm Ross.

Không nhìn thấy Ross thì cô sẽ không yên tâm, loại đau khổ này sẽ không ai hiểu.

Mạc Bảo Bối cũng không có ý định giải thích, nhưng cô muốn gặp được Ross lòng cũng gấp gáp.

- Viên Bân! - Tề Giai thấy mình khuyên hoàn toàn không có hiệu quả. Cảm xúc Mạc Bảo Bối quá kích động, ai nói cũng nghe không lọt, đã như vậy, vậy cứ để cho cô ấy yên tĩnh một lát.

Hiểu ý tứ ám hiệu trong mắt Tề Giai, Viên Bân đập một quyền xuống, cơ thể Mạc Bảo Bối liền xụi lơ.

- Hiện tại chỉ có bảy người chúng ta, phải có người đi tiếp ứng bọn họ. - Hàn Kì nhìn thấy Mạc Bảo Bối đã ngất đi, tức thì đặt cô trên ghế nằm.

Nhóm người Viên Bân gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.

- Tôi và Viên Bân còn có Ngả Mễ sẽ đi, những người khác ở lại. - Hàn Kì nhìn một chút, có thể có năng lực bảo vệ mình lại có thể một mình ứng phó có chuyện xảy ra cũng chỉ có ba người bọn họ mà thôi.

Tề Giai thân không võ trang, hai người khác mặc dù là cảnh sát, nhưng một là tháo bom kiêm đàm phán, còn có một là chuyên công nghệ trinh thám, đều là làm hành chính, rõ ràng ngay cả súng cũng chưa cầm, huống chi là đi tham gia chiến đấu thế này.

- Không, anh ở lại, em đi. - Tề Giai đứng lên, nhìn Hàn Kì.

- Một khi Bảo Bối tỉnh lại, ba người chúng ta hoàn toàn không thể nào khống chế cô ấy. Lại nói phân bố địa hình khu vực so bất kìa ai em cũng rõ ràng hơn. Dù sao có bọn họ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng không nhất định sẽ gặp phải đấu súng. - Tề Giai phân tích.

Tất cả mọi người lặng lẽ phân tích lời Tề Giai nói trong lòng một cái, mặc dù Tề Giai không có năng lực tự vệ, nhưng cô nói đúng là có đạo lý.

Trước khi lên đường, Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối uể oải ngủ, cười một cái, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi. Trong tay cô nắm chính là một con dao ẩn Mạc Bảo Bối mang về cho cô lúc đi Tây Tạng năm trung học cấp hai, cô chưa bao giờ sử dụng tới.

Hi vọng, hôm nay cô cũng sẽ không có cơ hội sử dụng.

Đám người Viên Bân chui vào một chiếc xe hơi nhỏ, biến mất trong hoàng hôn, bụi đất vàng xám tung bay trên không trung.

Nhìn bóng lưng Tề Giai nhỏ yếu lại kiên cường, Hàn Kì lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, cô gái như thế, độc nhất vô nhị.

Ross mang theo ba thành viên tổ trọng án đánh bất ngờ từ phía trái thành công xong, trong vòng nửa giờ ngắn ngủn thành công cùng với các bộ đội khác trong ứng ngoài hợp, rất nhanh đã tiêu diệt một số tên buôn lậu quân hỏa.

Sau khi rõ ràng số người xong, Ross lập tức phát giác không đúng.

Căn cứ số liệu Tề Giai và Hàn Kì đưa cho, những người này hẳn không phải chỉ thế này, tối thiểu còn có mười người trốn.

Thế nhưng địa hình quang cảnh lại quá mức ngoằn ngoèo phức tạp. Nơi này là sa mạc dàn xung quanh Tân Cương, hơn hết cách đường lớn đoạn mấy cây số, có một ít cuộc thi việt dã đặc biệt sẽ chọn nơi này, nhưng bởi vì lúc này khí hậu nóng bức, cộng thêm gió bụi dữ dội thường đánh bất ngờ bất cứ lúc nào, cho nên mùa hạ vốn dĩ có rất ít người tới nơi này, cũng vì vậy thành nơi giao dịch.

Người của Ross chia thành hai đội, một đội khắc phục hậu quả, một đội tiếp tục truy đuổi tới.

Khi Ross đuổi theo tới sa mạc, chuyên gia công nghệ trinh thám đã nhanh chóng tìm được tín hiệu điện thoại di động Mạc Bảo Bối gửi trước đó ở trong xe bỏ lại chỗ ở những người kia. Sau khi Ross nghe được, thở phào nhẹ nhõm, tiếp là cực kỳ vui mừng. Chuyên gia trở lại xe thiết giáp, vậy đã nói rõ Mạc Bảo Bối cũng đã được cứu ra an toàn rồi.

Vì quốc gia, Ross không thể tự mình đi cứu Mạc Bảo Bối đã là áy náy và tiếc nuối lớn nhất, nếu như Mạc Bảo Bối có cái gì mà nói, anh hoàn toàn không thể tha thứ mình.

Thật may mắn! Thật may mắn!

Ross thấy may mắn trong lòng.

Nới Ross đuổi tới là ở khu vực ở giữa sa mạc Kumtag và vùng nội địa Lop Nur. Nơi này có sa mạc, bãi sông, gò đất, cát và đá. Nơi này đừng nói là chiến đấu, chỉ là lái xe đi tới tính khiêu chiến cũng là cực lớn.

Trận chiến tranh này vẫn kéo dài đến trời tối, sau đó, trời lại sáng.

Truy đuổi, bắn nhau, tác chiến hỏa lực kịch liệt.

Cả đêm tất cả mọi người đều phải chiến đấu không ngủ không nghỉ.

Đối phương đã bị đánh bại bốn người, hai người bị thương, một chiếc xe bị phá hủy, hiện tại sáu người chen chúc trên một chiếc xe jeep.

Phía Ross ba chiếc xe bị đụng lật một chiếc, bị thương năm người được Ross hạ lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chờ đợi trợ giúp, bảy người không bị thương chia thành hai xe tiếp tục đuổi theo.

Sau khi qua cả đêm chiến đấu kịch liệt, đạn hai bên cũng đã còn dư lại không nhiều lắm. Bây giờ bọn họ đang chơi chiến tranh truy đuổi, nếu không nắm chắc đánh trúng kẻ địch vậy thì tận lực không được nổ súng, nhưng theo thời gian trôi đi, khoảng cách của hai bên đã từ từ kéo ra.

Sa mạc hoang vu rộng lớn, cát mênh mông, con đường cổ xưa, địa hình phức tạp, hoàn cảnh gian nguy, khí hậu khắc nghiệt, nơi nơi khảo nghiệm tính năng xe cùng với ý chí kỹ thuật và can đảm người lái xe. Không cẩn thận mà nói, hoàn toàn không cần chờ kẻ địch tiến công mình cũng đã lật xe rồi.

Khả năng chịu tải của xe jeep đạt 600 pound, chiều dài cơ sở nhỏ hơn 75 inch, động cơ xe ở tốc độ 3~55 dặm Anh / giừo (4. 8~88 ngàn mét / giờ ) trong giới hạn ổn định còn có thể vận chuyển, tốc độ cao nhất đạt tới 50 dặm Anh / giờ, quan trọng nhất là có thể có giá để súng máy đường kính30, đây tất cả điều kiện phần cứng (hardware) làm cho xe jeep có ưu thế tốt như vậy tỏng hoàn cảnh ác liệt này.

Mà xe Ross đang lái chỉ là xe hơi bình thường, trên diện tính năng hoàn toàn không thể nào so ra mà vượt qua xe đối phương. Mặc dù là người có kinh nghiệm lái xe, tuy nhiên cũng đang từ từ kéo ra khoảng cách.

Hung hăng vỗ vào vô lăng, Ross tức đến mức chịu không được. Rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng không cách nào động chút gì vào kẻ địch, loại cảm giác đó khiến Ross nổi giận. Lúc vừa mới bắt đầu thì không thể đùng tất cả lực bắt quân địch lại, lức này khoảng cách kéo ra càng thêm khó khăn, nếu muốn nổ súng bắn vỡ bánh xe đối phương cũng không cách nào làm được. Cự ly súng lục và súng tự động xạ trình có hạn, chỉ có thể công kích cự ly ngắn, nhưng súng bắn tỉa vốn không ở đây, nhìn thấy, lại không đánh.

- Không bột đố gột nên hồ. – Sau khi Ross nổi giận, lặng lẽ nghĩ đến một câu tục ngữ dân gian Trung Quốc Mạc Bảo Bối đã từng dạy anh.

- Ross! Ross! - Vừa lúc đó, nhóm người Viên Bân xuất hiện.

Khi nhóm Tề Giai và Viên Bân tiến vào chiến trường rồi, lại phát hiện đã có người đang khắc phục hậu quả, chở số lượng quân hỏa kia về lại rồi.

Thương lượng xong, Viên Bân lập tức đổi một chiếc xe jeep đuổi theo.

Từ trong ống nhòm nhìn thấy người viện trợ Ross đã đến, Tề Giai và nữ cảnh sát Ngả Mễ xuống xe đổi cho Ross cùng với ba cảnh sát tổ trọng án khác, Ross lái xe jeep tiếp tục đuổi theo.

- Quay lại. – Độc Xà ngoan độc âm thầm hạ mệnh lệnh.

- Cái gì? Đại ca, quay lại thì chỉ có một ý nghĩa, chúng ta. . . . . . - Người lái xe bị dọa đến kêu to a a, thật vất vả mới đào thoát ra được lại muốn trở về, hắn không hiểu tại sao.

- Bọn chúng có viện trợ, đổi thành xe jeep rất nhanh là có thể đuổi kịp, còn không bằng bây giờ chúng ta xông tới liều mạng một phen với bọn chúng. – Độc Xà cùng bốn đồng bọn khác bắt đầu lấy súng tiến hành lên cò, trang bị đạn chờ việc.

- Chúng ta cũng là xe jeep mà, hơn nữa chúng ta đã bỏ rơi bọn chúng đến xa như vậy rồi. – Lá gan người lái xe hình như rất nhỏ, có chút sợ hãi rụt rè.

- Xe chúng ta đã lái một ngày một đêm rồi, chống đỡ thêm nữa cũng sẽ không chống đỡ bao lâu, mà quan tiếp viện bọn chúng lại liên tục không ngừng. – Độc Xà vừa nói vừa cầm ống nhòm lên quay về phía sau nhìn.

Xe Ross đang dần dần đuổi theo, xem ra, đối phương cũng là một cao thủ lái xe, tiếp tục thế này sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp thôi.

Nếu như không phải thiết bị bọm không nhạy mà nói, bây giờ bọn hắn cũng không cần chật vật chạy trối chết vậy.

Nhớ tới những anh em khác của hắn có thể đã bị cảnh sát bao vây hơn nữa dỡ bỏ trang bị bom, ánh mắt Độc Xà liền ác độc một phần.

- Đại ca, chúng ta thật. . . . . . á. . . . . .

"Pằng!"

Không đợi người kia nói xong, Độc Xà đã đẩy hắn ra, sau đó cho hắn nhất phát súng.

- Giữ mày là vì còn có thể lái xe, nếu cái này cũng không làm được, sống còn có công dụng gì? – Độc Xà tàn nhẫn nói, tự mình ngồi lên ghế lái, xoay một cái quay lại, thay đổi phương hướng đầu xe.