Cổ nhân từng nói, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Thế nên tôi cần phải tìm hiểu về Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian trước cái đã.

Thực ra, cái tên “Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian” chỉ là biệt danh được cộng đồng dùng để khinh miệt gã.

Gã vốn dĩ không có tên chính thức.

Tuy nhiên, tới chính nhà phát triển tựa game cũng gọi hắn thế, nên cũng gần nửa là chính thức rồi.

Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian theo đúng nghĩa đen là một gã trung niên ngừng thời gian để phịch nữ chính.

Tất nhiên, do Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian ngừng thời gian trước khi bắt đầu hiếp các nữ chính, nên không chỉ nhân vật chính, mà kể cả các nữ chính cũng không thể nhận thức được sự tồn tại của gã.

Lý do tại sao lão lại trở nên cực kỳ thù địch như vậy là do hắn chỉ xuất hiện ở trong Good ending.

Ví dụ như một trong số các Good ending của game này là lễ kết hôn giữa nhân vật chính và nữ chính.

Chính xác, gã này sẽ hiếp nữ chính vừa chỉ mới kết hôn sau khi trải qua vô vàn chông gai, cay đắng ngọt bùi!

[Cô dâu này xinh quá! Ông chú cũng thích lắm!]

[Lần đầu tiên ta được bắn vào trong cái âm đạo mới toanh chưa sử dụng như này đó!]

[Ông chú giờ sẽ ngầu lòi biến mất đây. Ta không thích hàng dùng rồi đâu]

Nếu hắn ta chỉ xuất hiện trong Bad ending, tôi còn có thể hiểu được.

Thế quái nào hắn lại bỗng dưng xuất hiện trong Good ending mà chả có cảnh báo trước nào như thế chứ?

Đã thế nhà phát triển còn thích thêm dầu vào lửa.

[Cuộc sống không thuận buồm xuôi gió như trong game đâu. Chúng tôi muốn truyền đạt tới mọi người thông điệp này]

[Tại sao mọi người lại tức giận vậy? Đắm chìm vào các nhân vật ảo như vậy không tốt đâu.]

Nghe có khác gì troll không?

Đó là bài đăng trực tiếp trên trang SNS chính thức của game này.

Và như một hệ quả, cộng đồng bùng nổ.

Người người nhà nhà đòi hoàn tiền, cơn bão 1 sao, đủ các thể loại trên đời.

Com game này bị đánh bom toàn diện luôn.

Nhưng như thế thì còn có nghĩa lý gì?

Những người chơi con game này đều đã bị tổn thương cả rồi.

Kể cả có được báo trước, thì họ vẫn sẽ chửi cho đám làm game kia một trận mà thôi.

Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian đột nhiên chẳng biết từ đâu chui ra hiếp dâm nữ chính nghe chẳng thấy có lý chỗ nào.

Nhưng nhà phát triển game cũng nói có lý.

Vấn đề nghiêm trọng nhất là giờ tôi đã hóa thành Ông chú Dừng thời gian đó.

Một gã đeo kính, trên người chi chít toàn là mụn, và cực kỳ béo phì.

Mẹ nó chứ, tôi muốn tự sát lắm rồi.

Đụ má.

Nhưng tôi không thể tự sát được.

Tôi cần phải trở về thế giới cũ.

Vậy nên điều đầu tiên tôi, một kẻ chuyển sinh, làm không gì khác ngoài tập luyện.

“Hộc…hộc…!”

Bối cảnh trong game này vô cùng u tối, không giống một con game người lớn tẹo nào.

Tất nhiên, tôi có năng lực dừng thời gian, nên tôi có thể dám chắc bản thân không thể chết.

Nhưng thế thì làm sao tôi thỏa mãn được.

Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian là một nhân vật phụ thuộc vào năng lực điển hình.

Nói theo cách khác, dù có một năng lực bá đạo như thế, hắn sống hết sức thảm hại.

Vậy nên tôi tập trung vào các khả năng của bản thân trước.

Và thành thực mà nói, lý do lớn nhất là do tôi không thích cái vẻ ngoài này một chút nào..

Cánh bụng phình to, cặp má chảy xệ ở mức độ béo phì khiến tôi muốn dùng kiếm chém sạch đống mỡ thừa này ngay.

“Vung kiếm mạnh nữa lên!”

“Rõ!!!”

Cũng may, trong trại tị nạn tôi đang cư trú, ai ai cũng có thể được học dùng kiếm.

Trại tị nạn là một nơi trú ẩn tạm thời được những con người đã mất quê hương trong chiến tranh dựng lên.

Tuy nhiên, binh lính hiện đang chiến đấu ngoài tiền tuyến, nên không thể bảo vệ trại tị nạn được.

Do đó, như một biện pháp tạm thời, các lính nghỉ hưu tập trung đàn ông lại, rèn luyện quân đội cho họ.

Tất nhiên, cũng chỉ là các kiếm kỹ cơ bản mà thôi.

Nhưng đối với tôi, một kẻ còn chẳng có tí kiến thức nào về kiếm, lại trông giống như cơn mưa giữa sa mạc.

Và qua những bài rèn luyện, tôi cũng bắt đầu giảm cân.

Lý do Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian béo tới vậy rất đươn giản.

Là bởi hắn đi ăn trộm thực phẩm của người khác bằng năng lực dừng thời gian của mình.

Hắn còn viết trong nhật ký cơ mà.

“Giờ thì nực cười là không đủ nữa, hắn đỉnh quá trời rồi.”

Gã có một kỹ năng bá đạo như dừng thời gian mà vẫn đi làm một tên ăn cắp vặt như thế.

Hơn nữa, tôi thành tâm tỏ lòng tôn kính cái gã chuyên đi ăn ắp đồ người ta phải đánh đổi cả mạng sống để có được này.

Trong nhật ký hắn có viết, khi người khác nhờ hắn giúp đỡ, hắn sẽ chuồn ngay bằng năng lực ngừng thời gian.

Vậy nên, hắn không chỉ ăn cắp tài sản của người khác do sợ thế giới bên ngoài, mà hắn còn không chịu làm việc, chỉ biết ăn chơi ngủ nghỉ.

Tới mức độ này thì hạn chế không phải là vấn đề nữa, mà đúng hơn, trời sinh Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian vốn đã rác rưởi rồi.

Nhưng tôi mà lại trở thành rác rưởi giống gã à?

“Có nên chết quách đi cho rồi không?”

“Chú không được chết!!”

“Ôi trời, nhóc làm ta giật mình đấy.”

Tôi cũng chỉ biết ngồi im chịu trận, nhận thức về thực tại ảm đạm này sau buổi rèn luyện.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng hét bên cạnh, khiến tôi có chút giật mình.

Tôi ngoảnh đầu, có một cậu nhóc tóc đỏ buộc thành đuôi ngựa.

Tôi có cảm giác từng gặp cậu nhóc này ở đâu rồi.

Suy ngẫm một hồi, tôi bỏ qua dòng suy nghĩ đó.

Người kia là phụ nữ, không phải đàn ông.

Đứa nhóc trước mặt tôi trông kiểu gì cũng giống một đứa con trai.

Cậu nhóc tóc đỏ quấn một đống giẻ rách trên người.

Và vì không được tắm, toàn thân cậu nhóc rất bẩn thỉu.

Cậu nhóc đưa cho tôi cái bát nhóc đang cầm.

Tôi nghiên đầu.

“Bát gì đây?”

“Cháu cho chú cái này, đừng chết nhé!”

“.......”

Trong cái bát đó có thức ăn.

Nhưng rõ ràng không phải dành cho con người.

Bánh mì mốc và rau hỏng trộn lẫn với rác.

Trông thế nào thứ này cũng có thể tiễn tôi xuống hoàng tuyền sau khi bỏ vào bụng.

Nhưng đây không phải đùa.

Cậu nhóc đang muốn giúp tôi hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.

Bởi vì tình cảnh hiện tại hiện tại, kể cả có là đống bầy nhầy này, cũng phải vui vẻ mà ăn.

Tất nhiên, khả năng cao cơ thể sẽ gặp vấn đề sau khi ăn chúng.

Nhưng không ăn thì chết đói mất.

Hơn nữa, cậu nhóc này lại cho tôi thức ăn.

Thật là một tên nhóc tốt bụng.

“Giờ cho ta cái này thì nhóc ăn gì?”

“Cháu không sao hết! Cháu tìm được nữa mà!”

“Đúng là một đứa trẻ tốt bụng. Ông chú này cảm động lắm.”

Mẹ nó, cái kiểu nói chuyện này gớm chết được, thật đấy.

Cái kiểu ăn nói độc đáo của Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian vẫn còn đó, và nó đang tra tấn tôi.

Không, giờ chuyện đó không quan trọng.

Tôi cần phải thưởng đứa trẻ này.

“Theo ta chút…Ah.”

“Dạ?”

“Không, không có gì.”

Tôi trong phút chốc quên mất.

Vẻ ngoài hiện tại của tôi trông cực kỳ khả nghi.

Tôi nhìn quanh.

Tôi thấy nhiều người cũng đang liếc nhìn tôi.

Thật bất công.

Nhưng cũng không phải là tôi không hiểu họ.

Nếu tôi là họ, tôi cũng sẽ cảnh giác trước những kẻ mang dáng vẻ giống Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian đứng trước một đứa trẻ như thế này.

Mà thôi, giờ mà đưa đứa trẻ này về nhà thì mạo hiểm quá.

Vậy thì không còn cách nào khác.

Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ dùng tài năng này sớm tới vậy.

Tôi búng tay.

Ngay khi tiếng ngón giữa và ngón trỏ của tôi va chạm vào nhau, thế giới hóa thành màu xám.

Và lập tức, mọi thứ ngừng lại.

“Đúng là một năng lực tuyệt vời.”

Thời gian của tất cả ngoại trừ tôi đã ngừng lại.

Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian còn hiếp dâm nữ chính trong trạng thái này nữa.

Can thiệp vật lý cũng khả thi.

Là một ký năng bất khả chiến bại đúng nghĩa.

Nhưng với kỹ năng này, gã lại chỉ biết đi ăn cắp vặt với hiếp dâm.

Nghĩ bản thân là một người tuyệt vời, tôi bước chân.

Trước tiên, tôi trở về nhà, mang theo chút thức ăn.

Dù gì, đống này cũng là những thứ Ông chú Phịch thủ Dừng thời gian ăn cắp được.

Trao chúng cho những người đang cần là lựa chọn tốt nhất rồi.

Với cả, chỗ tôi có khá nhiều thức ăn.

Tôi gói vài chiếc can phù hợp.

Những chiếc can ở đây có chút khác biệt so với những cái can tôi từng biết.

Trước hết, không giống những chiếc can hiện đại, những chiếc can này không bảo quản được lâu.

Nói đúng ra, chúng vãn có thể bảo quản được trong một giới hạn nhất định.

Nhưng không lâu như can hiện đại.

Vốn dĩ, theo bối cảnh game, chúng là những thứ được vội vàng sản xuất để bảo quản thức ăn lâu nhất có thể.

Tất nhiên, hương vị và dưỡng chất cũng không thể đảm bảo hoàn toàn nguyên vẹn.

Nhưng tôi có thể tự tin nói chúng tốt hơn hàng trăm, hàng ngàn lần thứ mà cậu nhóc kia phải ăn.

“Đây, ông chú tặng quà cho đứa trẻ ngoan.”

“Gì cơ!? C-chú tặng cái này cho cháu sao!?”

“Tất nhiên rồi. Một đứa trẻ ngoan xứng đáng được nhận quà mà.”

Tôi đưa cho cậu nhóc 3 can thức ăn.

Chừng này có thể giúp cậu nhóc duy trì được 3 ngày nếu tiết kiệm.

Rồi tôi lấy cái bát của cậu bé, hất đống rác rưởi chứa bên trong.

Dù có đói tới mức nào, ăn cái đống rác rưởi đó chẳng khác nào rước độc vào người.

Tất nhiên, ở trên bờ vực của đói khát, nếu không còn lựa chọn nào khác thì cũng đành phải ăn.

Nhưng tôi không có ý định để cậu nhóc này ăn những thứ như vậy.

“C-cảm ơn chú! Cảm ơn chú nhiều lắm!”

“Ông chú này giúp được cháu là vui rồi.”

“Vâng! Chú giúp cháu nhiều lắm!”

Cậu nhóc cúi đầu rối rít cảm ơn tôi.

Tôi nhẹ nhàng nhìn cậu nhóc trở về nhà.

Mục tiêu tối cao của tôi vẫn là trở về.

Bằng cách nào đó trở về thế giới cũ, và lấy lại cơ thể.

Nhưng cũng cần phải nơi lòng ra một chút.

Thế giới này đang trên bờ vực hủy diệt.

Nên đâu thể nhàn nhã mà tìm con đường trở về được?

Do đó tôi cần phải giảm cân cái đã.

Mẹ nhà nó.