Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào một buổi tối tại công viên ven biển đằng sau sau tòa chung cư của chúng tôi.
Đó là một nơi rất dễ chịu và là công viên ưa thích của tôi. Đó cũng là buổi tối cuối cùng tôi sống ở đây.
Cô đứng đó trong bộ đồ thể thao và khẽ ngâm nga một mình.
Meiko Miyake, một người bạn cùng lớp cấp ba của tôi.
Chúng tôi không thực sự thân thiết, thậm chí chưa từng chào hỏi. Chúng tôi chỉ trao đổi vài lời xã giao thôi.
“. . .Hả? Cậu sống ở cùng một khu chung cư đúng không. Nếu vào giờ này mà cậu vẫn đang ở đây thì chắc chắn là đúng rồi nhỉ. Này, tớ đang chán, nói chuyện với tớ đi.”
Đó là những lời Miyake đã nói khi chúng tôi gặp nhau. Tôi không nhớ rõ lắm những gì chúng tôi đã nói trong lúc đó.
Vì đã một năm trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò –
Tôi, Rintarou Kuzunoha, đã bị Miyake bỏ rơi.
Không, chính xác hơn thì, chúng tôi còn chưa bao giờ thực sự hẹn hò.
Ngày hôm đó cũng như bao ngày khác. Khoảng thời gian trước khi tiết chủ nhiệm bắt đầu. Tôi đi bộ cùng Miyake đến trường, một cuộc sống học đường bình thường.
Tôi cứ tưởng mọi thứ sẽ tiếp tục như thế này mãi mãi.
Ngay khi Miyake vừa ngồi xuống, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nở ra một nụ cười kỳ lạ.
Và rồi —
“Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày chúng ta bắt đầu hẹn hò nhỉ? Vì vậy, em phải thành thật nói điều này, toàn bộ việc này chỉ là một trò đùa mà thôi. Một lời tỏ tình giả, cặp đôi giả, anh hiểu không? Em thậm chí không thích anh, nó chỉ là một phần của trò chơi trừng phạt, nên em không thể làm khác được, anh biết đấy, kiểu trò chơi mà những học sinh thường hay làm và mọi thứ ấy?”
“Trò. . . đùa?”
Lớp học bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. “Đùa đấy à?”, “Nghiêm túc hả?”, “Không thể nào, chắc chắn là họ đang hẹn hò, đúng không?”, “Nhưng Miyake lại đi làm những điều như thế á. . . “, “A, Kuzunoha thật xui xẻo. . .”, “Wao, thằng thất bại đó bị đá rồi! Đáng đời mày.” “Meiko, như vậy có hơi quá đáng quá không?”, “Chờ đã, ai là người đã nghĩ ra cái trò trừng phạt đó vậy?”, “Này, đó có phải là một phần trò của chúng ta không đấy? Nhưng mà. . .”
Miyake nhìn xung quanh, dập tắt ngọn lửa vừa bùng lên với vẻ mặt lạnh lùng.
“Được rồi, được rồi, đủ rồi đấy. Đó chỉ là một trò chơi khăm thôi, nên hãy cười lên! Nghe này, tôi chưa bao giờ thích cậu ta hay bất cứ thứ gì gần như thế cả. Tôi ở bên cậu chỉ bởi vì bị trừng phạt thôi. . . không, ngay từ đầu chúng ta đã chưa từng bên nhau rồi! Một kẻ u ám như cậu nên thấy biết ơn vì đã được đi chơi với một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như tôi suốt cả năm trời đấy! A, mồ, khó chịu thật đấy, tôi phải đi vệ sinh đây.”
Miyake đứng dậy, từ lời của cô ấy, có lẽ trò đùa đó là có thật. Cho dù việc đó là về chính tôi nhưng tôi cảm thấy dường như nó đang xảy ra với người khác.
Cô ấy là cô gái đầu tiên mà tôi thích, trước đó tôi còn không biết yêu là thế nào.
Khi tôi nhìn bóng lưng của Miyake vội vã rời đi, những kỷ niệm ùa về như dòng lũ tràn ngập trong tâm trí.
Chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần ở công viên ấy, tán gẫu về những chuyện tầm phào.
Vào ngày chúng tôi cùng nhau ngắm pháo hoa trong công viên —
“Uh, ừm, t…tớ muốn đi chơi với cậu. . .k- không, đừng bận tâm.”
Ở trường, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn —
“Nè, chúng ta đang hẹn hò đúng không, chúng ta nên đến trường cùng nhau! A, đừng có đi lên trước tớ! Mà nhân tiện, cậu luôn luôn mua bánh mỳ cho bữa trưa đúng không? Hôm nay tớ đã làm bento cho cậu đấy.”
Chúng tôi đi chơi, hẹn hò
“Ugh, cậu uể oải quá đấy!! Cậu phải cười nhiều vào. Cậu u ám quá! Cậu đang ở bên tớ đấy, cậu nên ăn mặc đẹp hơn chứ! Gì cơ, không có quần áo nào á? Được rồi, chúng mình cùng đi mua sắm nào. . .Hẹn hò? À . . .à ừ, đúng là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng mình!”
Những ngày đó tươi sáng làm sao, nó như báu vật đối với tôi —
“Hic, hic, bộ phim đó thật tuyệt vời. . .Hả? Anh không hiểu sao em lại khóc á? Anh ngốc quá! Đúng, đó là bộ phim kinh dị, nhưng anh không thấy được sự lãng mạn trong những thời khắc nguy hiểm đấy hả?! Sao cũng được, chúng ta đi cafe tăng hai đi.”
Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi —
“Ughhh, em thật là một đứa ngốc mà. Mà anh thực sự giỏi đấy chứ? Em ghét những bài kiểm tra. . . Nè, ngừng học một lúc và chơi game với em đi. . . Ừ, chúng ta sẽ vào chung một đại học . . .Đúng vậy, được rồi! Em sẽ cố gắng hết sức và cho anh biết em có thể làm được gì!”
Tuổi trẻ xám xịt của tôi bắt đầu bừng sáng những sắc màu.
Bóng lưng của Miyake biến mất khỏi lớp học.
Những kỷ niệm vụt tắt. Tâm trí tôi chuyển hướng. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào gọi là cảm thấy tồi tệ.
Trái tim tôi rối bời. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc đó là lỗi của tôi.
Vậy nên, tôi chỉ cần đổ mọi tội lỗi lên bản thân và quên đi rằng mình đã từng yêu cô ấy. Thời gian sẽ chữa lành cho tôi.
Bob, anh bạn ngồi bên cạnh, nói:”cậu sẽ sớm có một cô bạn gái dễ thương thôi! Ý tôi là, những gì Miyake làm thật là kinh khủng.”
Bạn gái tiếp theo ư. . .
Tất cả những gì tôi có thể làm là gật đầu.
****
Thời gian trôi qua, để lại những cảm xúc phía sau.
Miyake không ổn trong lớp học. Cô ấy trở nên thô lỗ, như là một con người hoàn toàn khác vậy, và bạn bè dần rời xa cô.
Giờ cô ấy chỉ thỉnh thoảng đến trường thôi.
Vì không còn là bạn trai của Miyake nữa, tôi đã có những người bạn mới.
“Này, này, Kuzunoha-kun, lúc nào đó chúng ta cùng đi karaoke nhé!” “Kuzunoha, cậu nên tham gia đội điền kinh. Cậu mà tham gia thì tớ sẽ rất vui đấy!” “Kuzunoha-san có muốn ăn trưa cùng mình không? Quản gia Sebas của mình đã chuẩn bị cả bữa trà chiều nữa đó.”
Nanjo-san, lớp trưởng, Izumo-san, đội trưởng đội điền kinh, và Christine Yamada, cô gái tự giới thiệu mình là một quý tộc.
Nhiều người bắt đầu bắt chuyện với tôi nữa.
Thế nhưng trái tim tôi vẫn thấy trống rỗng, cứ như có một khoảng trống lớn bên trong tôi vậy
Khi Miyake nói rằng tất cả chỉ là một trò đùa, có ấy đang cười. . .nhưng có gì đó không ổn. Với tôi, giống như là cô ấy đang khóc vậy.
Đó là lý do tại sao —
“Xin lỗi, mình bận việc khác mất rồi, để lần sau nhé.”
Dù cho Miyake có ghét tôi.
Dù cho tôi không phải bạn trai cô ấy nữa.
Kể cả khi chúng tôi không thể ở bên nhau nữa.
Buổi tối hôm ấy tại công viên cạnh biển, gặp gỡ Miyake đã thực sự cứu rỗi tôi.
Một cuộc sống trống rỗng, khi mà mọi thứ đã bị tước đi. Tôi đã quá mệt mỏi đến nỗi tôi đã sẵn sàng để kết thúc nó, nhưng rồi tôi đã tìm được lý do để sống tiếp.
“Vậy, kể cả thế — “
Tôi phải tiến lên phía trước.
____________________________________________
[Góc nhìn của Meiko Miyake]
Tôi tự hỏi mình đã không có một cuộc sống tốt đẹp không. Nhưng dù sao thì một năm qua cũng đã rất vui. Vui đến nỗi. . . tôi đã quên rằng mình sắp chết.
Khụ. . .khụ. . .Ugh, kinh khủng quá. Hãy để tôi chết luôn đi. . .
Từ lúc sinh ra tôi đã rất yếu ớt rồi. Mặc dù đã cố hết sức để sống, nhưng đến lúc bắt đầu vào Trung học, bác sĩ bảo tôi chỉ còn được thêm một năm nữa.
Có thể tôi sẽ sống lâu thêm được một chút, nhưng đó chỉ là sai số. Không có cách nào để tôi có thể tốt nghiệp.
“A, mình muốn được tốt nghiệp cùng Kuzunoha.”
Người yêu dấu, Kuzunoha yêu dấu của tôi, người bạn trai tôi luôn tự hào. Anh ấy có khuôn mặt cau có, nhưng khi cười, anh thật dễ thương và cũng thật ngầu . . .
Tôi chính là người đã chia tay với Kuzunoha tôi yêu.
“Nếu mình nói thế, mình sẽ là kẻ xấu. Anh ấy sẽ ghét mình, đúng không?”
Thật đau đớn sao khi nghĩ đến việc Kuzunoha sẽ ghét mình. . . Nhưng thành thật mà nói, tôi, người sắp chết, ngay từ đầu đã không nên hẹn hò với anh ấy.
Tôi đã quá hạnh phúc, đến nỗi gần như quên mất quãng thời gian ít ỏi còn lại của mình. . .
Tôi có thể nhìn thấy biển từ cửa sổ phòng bệnh.
Hiện tại tôi đang ở Izu, cách Tokyo rất xa.
“Như vậy, khi mình chết, sẽ không có ai thương tiếc. Ừm, mọi việc đã xong xuôi, mình có thể yên tâm chết bất cứ lúc nào được rồi.”
Nếu không nói to ra, tôi cảm thấy sức nặng của nó sẽ đè bẹp tôi.
Tôi sợ chết chứ. Nhưng hơn thế, tôi sợ nhìn thấy Kuzunoha buồn.
“Haha, mình đúng là con ngốc mà. . . Nếu đã cảm thấy như vậy, sao ngay từ đầu lại đi hẹn hò với anh ấy chứ. . .Mình thật sự rất ngu ngốc mà.”
Tôi không thể ngăn cản cảm xúc của mình. Tôi ghét phải giấu giếm sự thật. Dù biết rằng Kuzunoha sẽ buồn, nhưng tôi không biết phải làm cách nào khác.
Nhưng giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, nếu tôi chết một mình ở đây —
“Hừm? Bên ngoài kia ồn ào quá đấy! Nè, nè, ngoài đó có thể im lặng được không?! Tôi không còn nhiều thời gian nữa đâu! Trật tự đi!!”
Những tiếng bước chân vội vã và giọng nói vang vọng bên ngoài.
Và rồi cửa phòng tôi bật mở, tôi nhìn thấy khuôn mặt của nhân viên bảo vệ và bác sĩ.
“K- không được đưa người không có thẩm quyền vào phòng bệnh. . .! Thằng nhóc kia, tuân thủ quy định đi!!”
Đợi đã. . .tại sao, khuôn mặt mà tôi hằng nhung nhớ lại ở ngay đó.
Kuzunoha đang vật lộn với nhân viên bảo vệ và bác sĩ. Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy tuyệt vọng đến thế.
“Miyake!! Anh cần nói chuyện với em. . . hãy nói chuyện với anh đi —!”
Nhưng không, không, không, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra. Tôi phải làm tan nát trái tim anh ấy ở đây, khiến anh ấy căm ghét tôi, nếu không. . .Kuzunoha tốt bụng, dịu dàng sẽ bị tổn thương. Đó là tại sao —
Tôi cố tỏ vẻ khinh thường nhất có thể — nhưng . . .
“Miyake, anh không quan tâm nếu em có ghét anh, kể cả em chỉ còn một khoảnh khắc nữa! Chẳng còn gì quan trọng nữa cả!! Anh sẽ ở bên em cho đến giây phút cuối cùng!!”
Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Tất cả những gì đã bị kìm nén bấy lâu nay sụp đổ bên trong tôi. Cảm thấy mặt mình đang nhăn lại vì nước mắt, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói chuyện với bác sĩ và nhân viên bảo vệ. . .
“Rintarou. . . chúng ta hãy nói chuyện lần cuối nhé.”
____________________________________________
Không có phép màu nào xảy ra cả.
Tuy nhiên, chúa vẫn cho tôi một chút thời gian nữa.
Tình trạng của tôi đã cải thiện rất nhiều. Dù vẫn không thể đến trường, nhưng tôi đã có thể đi bộ một chút, ít nhất là đến những nơi gần đó.
Tôi đoán có thể là do tinh thần của mình.
Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng lòng ham muốn sống có thể ảnh hưởng đến cơ thể.
“Heheh, rốt cuộc đó cũng không phải khoảnh khắc cuối cùng của chúng mình.”
“Tất nhiên là không rồi. Chúng mình đã hứa rồi mà, đúng không? Rằng sẽ tốt nghiệp cùng nhau.”
Gió lạnh ban đêm không tốt cho tôi nên chúng tôi ở công viên vào ban ngày. Một ngày giống như ngày hôm đó, tràn ngập những khoảnh khắc bình dị.
“Nhưng anh biết không, Kuzunoha, anh thực sự yêu em, đúng không?”
“Phiền thật đấy. . ., nhưng đúng vậy, có vẻ như là anh có yêu em. Nhưng em là đồ ngốc, Meiko. Em thật sự nghĩ là anh sẽ ghét em sao?”
“Ugh. . .em xin lỗi. . .”
Trong thời gian tôi nằm viện, Kuzunoha đã tìm mọi cách để tìm ra tôi
Và tôi đã quyết định sẽ đối mặt với anh ấy một cách đàng hoàng.
Tôi nhận ra rằng khiến anh ấy ghét tôi chỉ là hành động trốn chạy của chính bản thân mà thôi.
“Nhưng. . . em vẫn sẽ chết, anh biết chứ?”
“Ai rồi cũng sẽ chết một ngày nào đó. Vấn đề không phải là em sống được bao lâu, mà là ai ở bên cạnh em khi điều đó xảy ra. Anh sẽ luôn ở cạnh em cho đến giây phút cuối cùng.”
“Nếu vậy thì, em sẽ đấu tranh cho đến giây phút cuối cùng! Em sẽ đòi hỏi rất nhiều thứ ích kỷ đấy nhé?”
“Anh không bận tâm đâu. Đó mới chính là thanh xuân mà, đúng không?”
Khuôn mặt Kuzunoha sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Không hiểu sao, trông anh ấy thật ngầu!
“Hửm? Có chuyện gì thế? Em đang cười kìa.”
“K-không có gì! À . . ừm, anh có thể nắm tay em được không?”
Kuzunoha cúi xuống một chút nắm lấy tay tôi.
Một khoảng im lặng dễ chịu trôi qua giữa chúng tôi.
Và rồi không nói một lời, chúng tôi buông nhau ra, và Kuzunoha bắt đầu đẩy xe lăn của tôi.
“. . . Hứa với em, đừng buồn nhé, được không?”
“Anh hứa.”
____________________________________________
[Góc nhìn của Kuzunoha]
Và rồi thời gian trôi đi.
Tôi đang ngồi ở công viên, nhìn ra biển.
“Meiko, anh xin lỗi. . .Anh đã nói dối. Anh đã hứa là sẽ sẽ không buồn. . .Nhưng anh không thể. . ."
Meiko qua đời sau lễ tốt nghiệp, như thể cô ấy chỉ vừa ngủ thiếp đi.
Lẽ ra tôi nên chào tạm biệt cô ấy bằng một nụ cười.
Không có gì nuối tiếc cả. Nhưng lòng tôi lại rối bời.
Nhưng miễn là những ký ức và nụ cười của cô ấy vẫn ở lại với tôi, tôi sẽ không bị nỗi buồn cuốn đi.
“Meiko, cảm ơn em.”
Những lời anh nói ra này đều là những lời biết ơn.
____Hết____