Khá lâu sau khi sự việc ở khu nghỉ dưỡng đó diễn ra.
Hiện giờ tôi đã là một học sinh cuối cấp, và đang trong giai đoạn chuẩn bị cho kì thi đầu vào đại học cam go sắp diễn ra. Còn Karen cũng đã là một học sinh năm hai, và hiện tại là chủ nhiệm của CLB. Nói là CLB cho oai, chứ thực ra đó giờ cũng chưa có ai gia nhập thêm vào cả, rốt cuộc thì giờ đây chỉ còn mỗi em ấy ở đó.
“Anh có đang bận học không vậy, Senpai?”
“Nào từ từ thôi, Karen. Không phải em đang làm tờ báo tường cho CLB sao?”
“Vâng, em vẫn đang làm nó. Quan trọng hơn là, em đã viết về “lần đầu” giữa em và anh ở trên đó á!”
“Thiếu gì chủ đề đâu, sao em phải viết về lúc đó chứ? Trời ạ…”
“Thì bởi vì, với em đó là khoảnh khắc đặc biệt nhất đó. Anh không thấy vậy ư, Senpai?”
“Không..không phải vậy…. Ừ, với anh nó rất, rất đặc biệt…”
“Fufu, phải vậy chứ. Nhân tiện thì, không có phần nào trên tờ báo đó, viết về “chuyện đó” giữa hai ta đâu.”
“Em tính doạ chết anh luôn ấy à… Thực sự anh đã nghĩ là em viết nó lên đây đấy.”
“Chỉ là, thấy vẻ mặt bất ngờ đó của anh làm em cứ muốn trêu anh hoài thôi… Phải rồi, kiểm tra hết xong xuôi, hai đứa mình lại đi đâu đó tiếp đi! “
“Được thôi, không vấn đề gì.”
Kể từ sau những gì xảy ra ở khu nghỉ dưỡng đó, Mai không còn xuất hiện trước mặt bọn tôi nữa. Có một vài tin đồn rằng cô ta vẫn đang điều trị ở bệnh viện, nhưng ngoại hình của cô ta lại bị phá huỷ tàn nhẫn một cách bí ẩn.[note56505]
Còn về Natsuki, thì dù đã ra viện được một thời gian, nhưng tâm lí cậu ta vẫn bị sang chấn nặng nề vì mất đi “của quý” của mình, nên cậu ta đã quyết định bỏ học ngang luôn, trở thành hikikomori suốt ngày ngồi lì trong phòng của mình. Nói chung là, ác giả ác báo thôi, tôi cũng chả thấy tiếc rẻ gì cho cậu ta cả.
“Anh đang nghĩ lại về mọi chuyện đấy à?”
“Ừ thì, cũng đúng. Dù sao thì, anh vẫn luôn sợ rằng một ngày nào đó em sẽ bị họ bắt đi mất.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng mà, nếu em có bị bắt đi thật, liệu anh có chờ em đến khi em tự do không?”[note56506]
“Tất nhiên là có rồi. Cuộc đời này anh đã quyết sẽ chỉ gắn bó với em mà thôi, Karen.”
“Em chỉ đợi câu này của anh thôi đó. Gyuu~ Để em ôm anh một cái nào ~”
“Uwahhh?”
Bị em ấy ôm đột ngột, nhưng tôi cũng đã quen mấy kiểu bất ngờ này rồi, nên tôi quyết định cũng ôm chặt lại em ấy. Cảm giác giờ đây xung quanh cứ như đang ở nhà vậy, chứ không phải ở trường.
Ôm chặt em ấy như này, tôi càng nhận ra, giờ đây mình đã không thể nào sống thiếu em ấy nữa rồi.
“Sau này học đại học, không được phản bội em đâu đó.”
“Anh chỉ hứng thú với mình Karen thôi, không có người con gái nào khác chiếm được vị trí đó đâu.”
“Cũng đúng nhỉ. Nếu mà ngược lại, em mà có phản bội anh, chắc có lẽ em sẽ để anh hành hạ như nào cũng được đó?”
“Nghe đáng sợ quá đi….”
“Nhưng mà, em tin rằng Senpai sẽ không bao giờ phải làm thế với em đâu. Chúng ta, mãi về sau sẽ luôn hạnh phúc như này nhé, được không anh?”
“Chắc chắn là được rồi…”
Và rồi hai đứa ôm chầm lấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết. Nụ hôn cùng với những lời thề vĩnh cửu sẽ không bao giờ xa rời nhau.