"Ôi chao..."

Keiichi buông một tiếng thở nhẹ rồi ngừng những việc anh đang làm.

Tại một góc của ngôi đền, Tiếng động cơ phát ra lúc to, lúc nhỏ... âm thanh rền rĩ không đều ấy cứ thế liên tục. Cậu đã để động cơ chiếc BMW, bên hông được gắn với thùng xe phụ của mình chạy hơn ba tiếng đồng hồ. Bây giờ, động cơ đã ngừng, để lại vài tiếng lụp bụp nhỏ rồi im lặng.

Keiichi từ từ đứng thẳng dậy— cậu hoàn toàn bị cuốn hút vào công việc của mình nên đã cúi khom mình trong nhiều giờ.

"Ôi trời."

Anh thở dài một hơi.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng bởi những cơn gió mát từ hướng đông, khiến những chiếc lá màu vàng hình quạt của cây bạch quả nhảy múa trong gió.

"Đáng lẽ mình không nên vặn nó quá..."

Anh chậm rãi đứng dậy rồi bắt đầu bước đi nặng nề khiến cho những chiếc lá khô rơi trên mặt đất kêu xào xạc dưới chân.

Đó là một buổi chiều nắng ấm tại Tariki Hongan. Sau khi nhìn quanh khuôn viên một lượt, Keiichi đẩy mạnh cánh cửa trượt của tòa nhà chính, khiến nó răng rắc mở ra.

Ánh sáng mặt trời tràn vào bên trong tòa nhà tối tăm.

Khi đã vào đến lối vào, như thể trái ngược với sự mạnh mẽ mà anh đã dùng để mở cửa thay vào đó anh thở dài thật sâu.

“Giờ thì mình gây họa thật rồi," anh khẽ thốt lên.

Vươn tay ra sau, Keiichi lặng lẽ kéo cửa đóng lại và ngồi bệt xuống bậc thềm. Một cách mệt mỏi, anh lau mồ hôi trên trán bằng tay áo chỉ mới xắn đến khuỷu tay, rồi nhìn xuống nắm tay phải vẫn còn đang siết chặt của mình.

"Tránh ra, Keiichi!"

Giật mình, Keiichi nhảy dựng lên và quay phắt lại.

"Ô-ôi! Skuld!"

Em ấy xuất hiện từ đâu vậy? Trái ngược hẳn với vẻ bối rối của Keiichi, Skuld đứng trước mặt cậu với một chiếc giỏ mua sắm trong tay cùng với nụ cười tươi tắn

"Đừng ngồi ở giữa lối vào như thế. Nếu muốn nghỉ ngơi, ít nhất hãy vào trong đi đã."

Anh không tài nào cãi lại được.

"Ồ, ừ, xin lỗi... em định đi mua sắm à?"

"Ump! Số mới của tạp chí Dobon sẽ phát hành trong hôm nay dó!"

Dobon là một tạp chí manga mà Skuld luôn đọc đều đặn mỗi tháng, nên cô ấy luôn trong trạng thái rất vui vẻ vào ngày mà tạp chí lên kệ.

Keiichi dùng tay trái che vật mà mình đang cầm rồi cố gắng giấu nó sau lưng một cách kín đáo nhất có thể.

"À," anh nói một cách vui vẻ, cố gắng để hòa vào nụ cười rạng rỡ của Skuld, "vậy chúc em đi mua sắm vui vẻ nhé!"

Anh bắt đầu rút lui nhanh chóng nhưng không may con người thường dễ bị lộ nhất khi họ cố gắng che giấu điều gì đó.

Không ngạc nhiên khi Skuld nhận ra ngay.

"Chờ đã, Keiichi... Anh đang giấu gì đó trong tay, có đúng không?"

"!!"

Đúng ngay chỗ hiểm. Keiichi đứng đơ ra.

"Trước đó anh tỏ ra hoảng loạn và bối rối, rồi lại làm ra vẻ hết sức bình tĩnh... chắc chắn có chuyện gì đó rồi!".

Skuld đưa tay sử dụng phép thuật Tiết Lộ Vật, lần thi triển đầu tiên của cô đã không thành công. Mặc dù Keiichi đang chán nản, song phản xạ của cậu vẫn còn bén lắm.

"Tức ghê á!"

Cô thử lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Nhưng mỗi lần như thế, tay cô chỉ vùng vẫy một cách bất lực trong không khí.

"Argh!" Skuld trừng mắt nhìn sàn nhà. Những đám mây giận dữ đáng ngại bắt đầu tụ lại, tâm trạng vui vẻ trước đó của cô đã biến mất hoàn toàn.

"... Thật trẻ con..."

"Hả?" Keiichi không thể hiểu rõ những gì Skuld đang lẩm bẩm. Nhưng từ đôi vai run rẩy và nắm đấm siết chặt của cô, rõ ràng sự khó chịu của cô đang nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ.

"S-S-Skuld?" Keiichi lắp bắp sợ hãi. Cơn giận dữ của Skuld tiếp tục leo thang không ngừng.

"Anh đang đối xử với em… như một đứa trẻ… đúng không?!"

"Cái gì…?"

Lần này, lời cô nói rõ ràng nhưng điều cô nói ra lại khiến anh bất ngờ.

"Anh đang coi thường em vì nghĩ em chỉ là một đứa trẻ, đúng không!"

"Hả? Không... Anh chưa bao giờ..."

Sự cáo buộc bất ngờ và cơn giận dữ không được kiểm soát khiến Keiichi bối rối. Nhưng với kim đồng hồ đo cơn giận của cô đã chạm vào vùng đỏ, Skuld không còn ở trạng thái lắng nghe lý lẽ.

Chậm rãi, cô ngẩng đầu lên. "Được thôi! Nếu anh đã như vậy… em sẽ mách Belldandy!"

"Gì cơ?"

"Em sẽ mách chị Belldandy về chuyện này!"

"Belldandy thì có liên quan gì đến chuyện này?" Vì lý do nào đó, việc Skuld đột ngột nhắc đến chị gái của cô không chỉ khiến Keiichi ngạc nhiên mà còn hoàn toàn khiến anh cảm thấy khó hiểu.

Nhưng khi Skuld đã quyết tâm đạt được ý mình, thí lý lẽ và tư duy sẽ bay qua cửa sổ. Lần này, chiến thuật của cô là sử dụng Belldandy yêu quý của Keiichi làm đòn bẩy để khiến Keiichi phải nhượng bộ.

"Chị Belldandyyyy… Chị Belldandyyy… Keiichi đang giấu—" Skuld bắt đầu hét lên hướng về phía các phòng sau, giọng cô đầy đắc thắng. Tình hình bắt đầu trở nên ngoài tầm kiểm soát.

"Được rồi, được rồi! Thực ra chuyện này không quan trọng đến vậy!"

Miễn cưỡng, Keiichi từ từ đưa tay phải từ phía sau lưng ra.

"Vậy mới phải!" Một nụ cười hài lòng lan rộng trên khuôn mặt Skuld, bao gồm sự thỏa mãn vì đã thắng và sự phấn khích khi khám phá ra điều mà cô đang tìm kiếm.

"Anh e rằng em sẽ thất vọng thôi," Keiichi lẩm bẩm khi thấy ánh mắt tò mò sáng rực của Skuld.

"...một chiếc tua vít?"

Skuld nhíu mày trước công cụ không thú vị trong tay Keiichi. Rõ ràng từ phản ứng của cô rằng đây không phải là điều cô đang mong đợi. Keiichi thở dài. Đúng như anh đã nghĩ.

"Anh đã cố nói với em rồi..."

"Vậy tại sao anh không chịu cho em xem? Anh trông đáng ngờ quá— em còn tưởng đó là thứ gì quan trọng chứ!" Sự quan tâm của cô hoàn toàn tan biến, Skuld nhặt lại giỏ mua sắm mà cô đã vứt xuống đất.

Khuôn mặt Keiichi hơi tối lại vì sự thờ ơ đột ngột của cô.

"Nó quan trọng. Ít nhất là với Anh... Thực ra, chiếc tua vít này khá đặc biệt... Anh luôn cố gắng chăm sóc nó thật tốt. Nhưng vừa rồi, anh sử dụng nó và vặn hơi quá mạnh tay..."

"Ồ?"

Skuld cầm lấy chiếc tua vít đầu Philips đặc biệt từ tay Keiichi và xem xét kỹ lưỡng. Một góc nhỏ đã bị mất từ đầu hình dấu cộng của nó.

"Em thấy nó vẫn còn dùng được mà."

Vết khuyết quá nhỏ đến mức khó mà nhận thấy nếu không xem xét kỹ. Nhưng mô-men xoắn của tua vít Phillips phụ thuộc vào việc đầu của nó vừa khít với rãnh của ốc vít. Dù chỉ một mảnh nhỏ bị sứt cũng sẽ làm thay đổi cảm giác của dụng cụ một cách đáng kể, và sẽ làm giảm hiệu quả của nó khi thực hiện các công việc cần sự tỉ mỉ.

"Nếu nó thực sự làm anh phiền lòng, em sẽ mua cho anh một cái mới khi đi mua sắm. Cỡ số 3 đúng không? Trong lúc em chưa về, anh có thể mượn một cái của em," Skuld đề nghị thoải mái.

Keiichi giật lại chiếc tua vít. "Không, Skuld..."

"Tại sao không? Giờ nó khó sử dụng rồi mà, đúng không?"

"Đó không phải vấn đề..."

Khi Keiichi nhìn chiếc tua vít với ánh mắt yêu thương, khuôn mặt Skuld hiện rõ sự thất vọng. Cô đã cố gắng tốt bụng, nhưng Keiichi lại từ chối?

"Vậy thì vấn đề là gì?"

"Chỉ là..." Keiichi cắn môi. "Em nhớ khi anh nói với em rằng những vết xước là một phần của lịch sử con người không? Điều đó cũng áp dụng cho mọi thứ chúng ta sử dụng, bao gồm cả công cụ. Dù khi chúng bị sứt, hay tệ hơn là bị hỏng... khi em đã sử dụng một thứ gì đó trong thời gian dài, trải qua cả những thời điểm tốt đẹp và khó khăn, điều đó làm cho thứ đó trở thành độc nhất vô nhị. Và khiến cho nó không gì có thể thay thế. Đó chính là cảm giác của anh bây giờ."

Skuld lắng nghe những gì Keiichi nói, nhưng cuối cùng cô vẫn không bị thuyết phục.

"Vâng, nhưng... nó là một công cụ. Và khả năng sử dụng là trên hết, đúng không?" Cô đung đưa giỏ mua sắm và nhảy vào đôi giày của mình. "Ôi trời, thật lãng phí thời gian! Em đi mua Dobon đây!" Cơn giận của cô đâu rồi? Skuld nhảy nhót dưới ánh nắng buổi chiều giờ thì niềm vui của cô đã trở lại.

"Anh cho rằng điều đó cũng có lý..." Keiichi cười mỉa mai từ trong tòa nhà khi nhìn Skuld biến mất vào khoảng xa.

"Nhưng anh vẫn thích cái cũ này hơn" Cậu mỉm cười khẳng định rồi siết chặt lấy chiếc tua vít Phillips.