EDIT + BETA: FANG QING
Belem buồn chán chọt chọt viên ngọc dưới đất, nơi này là một trong những chi nhánh của hiệp hội y bác sĩ, ba bé đã cầm giấy kiểm tra sức khỏe của bé vào trong rồi, chẳng biết lúc nào mới ra.
Viên ngọc được ánh nắng rọi vào, tỏa ra vệt sáng như lưu ly, Belem thoáng sơ ý, viên ngọc liền lăn lục cục ra xa. Bé hốt hoảng bò dậy, chạy theo viên ngọc.
Cuối cùng viên ngọc sắc lưu ly lăn đùng vào bánh xe rồi dội ngược về, Belem ngập ngừng bước đến, trước mặt bé là một anh thanh niên tóc đen ngồi trên xe lăn. Thanh niên ấy đương chìm vào giấc ngủ, nom mệt mỏi vô cùng, cứ như thể sẽ không tỉnh lại nữa. Belem chợt nghĩ, anh trai tóc đen trông như sắp tan biến cùng ánh mặt trời vậy.
Không biết do viên ngọc đụng vào, hay là do tiếng bước chân của Belem, thanh niên tóc đen khẽ nhíu mày, nếp gấp giữa chân mày càng lúc càng sâu, nhíu đến mức bé như cảm nhận được sự chịu đựng và đau khổ của người ấy. Một lát sau, đôi mày của thanh niên dần giãn ra, đáy mắt đen láy mơ mơ hồ hồ, dần tỉnh táo lại. Người ấy ngồi trên xe lăn, ngắm nghía cô bé đang ngượng nghịu đứng đó, vẻ mặt dịu dàng.
“Chào em…em tên gì?”
Thanh niên trên xe lăn trông rất trẻ tuổi và hào hoa, song giọng nói của anh ta, dáng vẻ của anh ta, và cả những động tác tay chân nữa, đều lộ ra sự già nua cằn cỗi. Belem hiểu chứ, nhưng em không biết cách biểu đạt cảm giác quái dị này, trông anh ấy giống như, một lão già khoác trên mình vẻ ngoài của một thanh niên vậy. Có lẽ do ánh nhìn quá đỗi dịu dàng của anh ta, cô bé khe khẽ đáp:
“Em tên là Belem Auguste.” bé ngẩng đầu: “Anh thì sao?”
Khi nghe được họ của cô nhóc ấy, thanh niên trên xe lăng thoáng ngẩn người, đờ đẫn ngắm khuôn mặt tròn trịa của Belem, quên cả trả lời. Belem hơi giận, bé chu môi nhõng nhẽo.
“Nói cho Belem biết đi mà anh.”
“Anh…” thanh niên tóc đen chợt tỉnh mộng, nghẹn hồi lâu rồi đáp: “Tên là Ngô Chí…” với chất giọng ngập ngừng, sau đó dịu dàng hỏi: “Nhóc Belem, em có biết Misha Auguste không?”
“Misha…bà nội em ư?” Belem trợn tròn mắt: “Anh quen bà nội Misha của Belem sao? Belem thích bà nội lắm, mặc dù bà không thấy đường, nhưng bà sẽ ôm Belem vào lòng, kể chuyện cho em nghe.”
“Bà nội….à…” Ngô Chí ngồi trên xe lăn khe khẽ mỉm cười, người phụ nữ duy nhất cậu quen biết trong mạt thế, vậy mà đã làm bà nội rồi, còn người bằng tuổi cô là cậu đây, vẫn đang khoác trên mình lớp da trẻ trung…sao mà xúc động thế không biết, Ngô Chí chìm trong mơ màng, đã qua lâu như vậy rồi sao? Cậu đánh cắp được nhiều thời gian đến thế rồi à?
“Nhóc Belem, em rất thích nghe kể chuyện hả?”
“Đúng vậy á, anh ơi, Belem thích ơi là thích luôn đó.”
“Vậy để anh….” Ngô Chí chớp mắt nhìn Belem: “Kể cho Belem nghe 1 câu chuyện nhé?”
Cô bé mừng rỡ xáp đến, ngã đầu trên tay vịn xe lăn, vẻ mặt mong chờ. Ngô Chí híp mắt, trông như đang phân vân không biết nên bắt đầu từ đâu, nét cười dịu dàng đọng lại trên khóe môi cậu, mang theo sự xa cách lạnh lùng:
“Nhóc Belem, em biết thế nào là ‘chết’ không?”
Belem tròn xoe đôi mắt, trông em rất sợ hãi và bất an. Ngô Chí nhìn bé chằm chằm, bé đành cúi đầu trốn, vẻ mặt uể oải: “….Ba nói, bà nội Misha đã đến một thế giới khác, thế giới đó phải rất lâu rất lâu sau này Belem mới đến được….bà nội Misha của Belem biến mất rồi, không gặp được bà nữa….”
“Đúng vậy, ‘chết’ là không gặp được nữa, biến mất…” cứ như thể không nghe được giọng nói nức nở của cô bé, Ngô Chí chẳng an ủi, tiếp tục nói: “Chết rất đáng sợ nhỉ?”
“Rất đang sợ.” Belem dụi mắt, đáp.
“Chết không đáng sợ, thật đấy. Nhóc Belem có thể tưởng tượng cái chết như một buổi party long trọng, mọi người chơi đùa tới quên trời quên trăng, em chưa đến được là do không có thiệp mời. Buổi party ấy, em có sợ không?” Belem lắc đầu, Ngô Chí chậm chạp nâng tay, khập khựng xoa đầu cô bé, thoáng nghe được tiếng xương cốt rắc rắc chuyển động đâu đây: “Có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết….”
“Chúng ta cùng nhau tưởng tượng nhé, khi em lớn lên, chín chắn và xinh đẹp, rồi tiếp đó bắt đầu già đi, già hệt như bà nội Misha của em vậy, nhưng mọi thứ xung quanh em đều không thay đổi, người em yêu và người yêu em vẫn giữ mãi dáng vẻ trẻ trung, chỉ mình em thay đổi, dần già và xấu đi trước mặt họ; khi em đang nhích từng bước từng bước về phía thần chết, thì họ vẫn mãi dậm chân tại chỗ, dương mắt nhìn em ra đi, một mình em biến mất, không gặp được nữa….”
Tiếng hét của Belem cắt đứt câu chuyện của Ngô Chí, mặt cô bé trắng bệt, đợi Belem bình tĩnh lại, Ngô Chí mới nói nốt câu cuối cùng.
“…Rất đáng sợ nhỉ?”
“His….”Belem bưng mặt gật đầu, bé bị dọa rồi.
Ngô Chí bình tĩnh ngồi trên xe lăn một đỗi, mặc cho Belem bình tĩnh lại rồi cậu vẫn không nói tiếng nào, cậu trông như một cái máy cũ kỹ, chờ đợi một lần lên cót trong lớp bụi dày. Khi Belem định mở miệng hối thúc, Ngô Chí bắt đầu nói tiếp:
“Nếu như…nghĩ ngược lại thì sao? Giả như có một người vĩnh viễn không già không chết, mà mọi người xung quanh vẫn thay đổi, người đó chỉ có thể dương mắt nhìn người y yêu và người yêu y dần già nua xấu xí, bỏ người đó mà đi….em cảm thấy sao?”
Ngập ngừng hồi lâu, Belem mới đáp thật khẽ: “Nếu Belem là người nọ, Belem sẽ điên mất.”
“…đúng.” Ngô Chí quét mắt sang cửa sổ, đáy mắt cậu lấp lánh vầng sáng mơ hồ, như đang chìm đắm vào một không gian khác: “Vì thế, anh ấy phát điên.”
Khi Ngô Chí phát hiện vài nếp nhăn be bé trên đuôi mắt, khi Ngô Chí bị làm đến nhức eo, khi tóc bạc trên đầu Ngô Chi bắt đầu đếm không xuể nữa, Ngô Chí hiểu rõ, họ đã không còn nhiều thời gian, vậy nên Ngô Chí càng trân trọng cuộc sống hiện tại____song cậu vẫn hơi khó chịu, ai lại không muốn giữ mãi nét trẻ trung xinh đẹp trước mặt người mình yêu. Nhưng Ngô Chí cũng hiểu một điều, bất kể cậu biến thành dáng vẻ gì, Diệp Thanh Linh cũng chẳng bao giờ ghét bỏ cậu. Nên Ngô Chí an tâm bầu bạn với người mình yêu thương nhất, bình tĩnh chờ đợi điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Nhưng Ngô Chí quên mất một chuyện, Diệp Thanh Linh thích cậu đến mức điên cuồng bá đạo làm sao có thể buông tay: Ngô Chí là của anh, của mình anh! Dù là tử thần đi nữa, cũng không thể cướp em ấy khỏi vòng tay anh!”
Rồi bệnh suy thận ập đến, đây là một căn bệnh khá thông thường, người ấy bảo chỉ cần phẫu thuật thay thận là ổn, Ngô Chí không để ý gật đầu. Người mổ là Diệp Thanh Linh, phòng mổ là tầng hầm trong khách sạn___Ngô Chí trước giờ không hề biết nơi này có một phòng mổ chánh quy đến vậy. Cậu vĩnh viễn không quên được ngày hôm ấy, khoảnh khắc hé mắt ra, nhìn thấy vệt sáng dao mổ loáng qua mắt kính của người nọ, lạnh lẽo vô cùng. Diệp Thanh Linh vuốt ve khuôn mặt cậu, động tác rất dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng nốt, dịu dàng đến mức khiến người ta sơ suất.
Người nọ khe khẽ nói với cậu: “Hư thì thay cái khác.”
Khi ấy Ngô Chí cũng không quan tâm lắm, mơ màng gật đầu đồng ý.
Không lâu sau đó, Ngô Chí cuối cùng cũng nhận ra câu nói hôm ấy của Diệp Thanh Linh, chân thật đến mức nào. Diệp Thanh Linh là một thằng điên, trước giờ vẫn thế, y vì Ngô Chí, sớm đã vứt đi luân thường đạo đức, thậm chí chạm tay vào…cấm kỵ. Việc y làm thật ra rất đơn giản, giống hệt câu nói dịu dàng của y hôm ấy, hư, thì thay cái khác.
“Gan anh không dùng được nữa, anh ấy thay, đường ruột của anh bị nhiễm khuẩn, anh ấy thay; đùi phải của anh bị phong thấp, anh ấy thay; đôi mắt của anh lão hóa, anh ấy thay; trái tim của anh tê liệt, anh ấy cũng thay…haha, cuối cùng xương sống của anh bị liệt, anh ấy liền cắt từng bộ phận từ cổ trở xuống của anh, thay cái khác….Không không, nói dễ hiểu hơn, anh ấy cắt đầu anh xuống, rồi gắn nó vào một thân thể mới ha ha ha…” Ngô Chí bụm miệng cười to: “Em không thể tưởng tượng nổi đâu, khi anh bị anh ấy ôm xuống một căn phòng đầy ống thủy tinh, trông thấy từng bộ phận từng bộ phận đề tên “Ngô Chí”, anh đã có cảm giác như thế nào! Anh ấy nói, mẹ nó anh ấy nói với anh thế này: “Toàn bộ đều là nhân bản của em, anh dùng nó làm tài liệu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì anh làm tiếp!”
Ngô Chí giãy giụa trên bàn mổ: “Đừng làm thế! Đậu má Diệp Thanh Linh anh dừng ngay cho ông! Anh làm thế là xúc phạm em! Anh điên rồi________”
Người nọ đứng ngược sáng, nhếch môi, lộ ra sự cố chấp đến điên cuồng: Cách nào cũng được, miễn kéo dài sự sống của em.
Cút đi…!!!!
….
Diệp Thanh Linh, anh đừng làm vậy….anh mau tỉnh táo lại cho em! Chúng ta cùng nhau đối diện với sự thật được không….
Ngô Chí, anh thích em.
Ngô Chí giãy giụa không ngừng trên bàn mổ, muốn hất văng cánh tay kia, muốn trốn khỏi sự ngọt ngào điên loạn ấy.
Ngô Chí, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Ngô Chí liều mạng lắc đầu, như sắp sụp đổ.
Không được, không được, không được… Diệp Thanh Linh, không được…!!!!
Diệp Thanh Linh không để tâm đến sự phản đối của Ngô Chí, y hốt hoảng chạm vào người y yêu thương nhất trên đời này.
Ngô Chí, đừng rời xa anh….
Chất lỏng lạnh lẽo trượt trên khuôn mặt người nọ.
Cầu xin em….đừng rời xa anh….được không….
“…Thay rồi thay đổi, đều thay cả rồi….” Ngô Chí ngồi phịch xuống xe lăn, tiếng nói rất mơ hồ, như đang tự nói với bản thân: “Có một khoảng thời gian anh không dám nhìn thằng vào những đồ vật có thể phản chiếu, em tưởng tượng nổi không? Khi em nhìn vào gương, thấy một con quái vật với cái đầu khô quắt gắn trên một thân thể cường tráng, mà con quái vật ấy chính là em? Ha ha…anh biết chứ, anh trải qua rồi mà, mẹ nó còn kích thích hơn cả vào nhà ma nữa, ông đi bị dọa tới nỗi mấy tuần liền không ngủ được ha ha ha, buồn cười không? Vì thế tên quỷ nhát gan là anh đây bèn móc mắt mình ra.”
Ngô Chí hé mắt, chăm chăm nhìn Belem, cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng bi thương.
Ngô Chí, đừng như vậy…
Cầu xin em, đừng như vậy….
Bộp….Ngô Chí ngửi được mùi máu, một vật thể trơn nhẵn hình cầu được đặt vào lòng bàn tay cậu. Người ấy giơ tay cậu lên, lòng bàn tay đối diện với hốc mắt trống rỗng của cậu, đặt vật hình cầu đó vào….thứ đó là con ngươi của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh. Ngô Chí khóc, hốc mắt đen ngòm tràn ra huyết lệ. Em mới là người phải cầu xin anh, cầu xin anh buông tha cho em, được không….
Ngô Chí, anh buông tha cho em.
Những giọt nước mắt của người nọ rơi xuống mặt Ngô Chí, Diệp Thanh Linh nâng cằm Ngô Chí, một mắt rơi lệ, một mắt đổ máu.
Nhưng ai sẽ buông tha cho anh đây….
“Ha ha, đương nhiên, hốc mắt nhanh chóng được anh ấy thay thế. Em xem, ảnh chơi đùa bản thân đến không ra hình người, về sau cũng chơi anh đến không ra hình người nốt. Anh đáng lẽ nên giận mới phải, nên chửi, nên phát điên với ảnh….nhìn ảnh làm ra chuyện tốt gì đây…..Nhưng….” Ngô Chí run rẩy thở than, dường như không làm gì được ngoài thỏa hiệp:”…Nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh ấy, mẹ nó ông đây liền đau như bị rút gân vậy, chỉ có thể từ bỏ mọi kiên trì….Thật sự quá gian xảo, anh ấy rõ ràng biết, anh ấy hiểu ông đây như vậy mà…”
Giọng Ngô Chí nhẹ dần, cậu lấy hơi, nhấc tay tạo thành tư thế bắn súng, ngón trỏ chỉ vào giữa trán Belem: “Bây giờ là thời gian hỏi đáp, nghe kỹ nhé cô bé.”
“Nếu như em cực kỳ thích một đôi tất, một ngày nọ, đôi tất ấy rách một lỗ, em sẽ làm gì? A, Vá lại. B, Vứt đi.”
“A,A…” Cô nhóc trả lời theo phản xạ.
“Tốt, em vá chiếc tất ấy lại, rồi tiếp tục sử dụng, sau đó nó vô tình rách thêm 1 lỗ nữa, em lại vá…cứ lặp đi lặp lại như vậy.” Ngô Chí cười như không cười: “Đến khi những chỗ em chắp vá đã hoàn toàn khe đi họa tiết cũ của chiếc tất, nói đúng hơn, những chỗ vá của em đã cấu thành một chiếc tất mới. Thế thì, anh hỏi em, đôi tất kia có còn là đôi tất mà em thích không?”
Belem theo phản xạ tính tính đáp là còn, nhưng bé nghĩ một hồi lại thấy không phải, đầu mi quắn riết, khuôn mặt bé trông phiền não vô cùng. Ngô Chí thấy Belem như vậy, cười xấu xa.
“Đó chính là nghịch lý Theseus, em không hiểu thì thôi….em trả lời anh thêm một câu nữa, nhớ kỹ, lần này em nhất định phải đáp được nha.” Ngô Chí nhấc tay, chỉ ngón trỏ ngay thái dương của mình, vẻ mặt như cười lại như khóc: “Cả người anh từ trên xuống dưới, chỉ có phần đầu là “thuộc về Ngô Chí”. Vậy, em nói cho anh biết, ông đây rốt cuộc có phải là ‘Ngô Chí’không…?”
Nói cho em biết đi, Diệp Thanh Linh, một “Ngô Chí” chắp vá lung tung như này, có còn là Ngô Chí không?
Belem bị vẻ mặt vặn vẹo của Ngô Chí hù dọa, bé ngước mắt nhìn người thanh niên muốn khóc những vẫn không khóc được ấy. giằng co một đỗi, Ngô Chí hạ “súng” xuống, mệt mỏi chớp mắt, cả thân thể héo hon trên chiếc xe lăn mục nát.
“Hiện thực vẫn luôn kể cho chúng ta nghe một câu chuyện, tên nó là Tàn Khốc.”
Tiếng nói của Ngô Chí rất mỏng. Mỏng đến mức kì lạ.
“Câu chuyện của anh, cũng sắp kể hết rồi…”