EDIT + BETA: FANG QING

Ngô Chí lại bị nhặt về, bệnh nặng một trận. Cảnh tượng quen thuộc biết chừng nào, cách đây rất lâu, khi cậu nhiễm phải virus, Diệp Thanh Linh cũng nhặt cậu về, quá khứ trào phúng lặp lại một lần nữa. Điểm khác biệt duy nhất là Ngô Chí tỉnh lại trong trạng thái minh mẫn, song thân thể lại hết sức yếu ớt, Diệp Thanh Linh vẫn chăm cậu tỉ mỉ như chăm em bé.

Tỉnh rồi, thì phải đối mặt với hiện thực.

Lần đầu tiên mở mắt, cả hai đang trên đường về, Ngô Chí nhận ra mình như một thằng nhóc được Diệp Thanh Linh cõng trên lưng, cơn đau buốt óc dần giảm bớt, trước mắt sót lại sự tàn khốc.

Ngô Chí vùi đầu vào hõm vai Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh hờ hững di chuyển, sức nặng sau lưng chẳng ảnh hưởng gì đến y, ngay cả nhịp thở của y cũng không đổi khác. Y bước thật đều, trông như thể dù giây tiếp theo thế giới này bị hủy diệt, y vẫn sẽ thờ ơ như thế, hễ mỗi lần hô hấp, hai người lại càng dán chặt vào nhau. Cánh tay Ngô Chí thõng trên vai Diệp Thanh Linh khẽ lắc lư, giọng nói khàn khàn của cậu cũng run theo.

“Diệp Thanh Linh…”

“Ừa”

“Anh là người biến dị à.”

“Ừa.”

“Anh rất mạnh nhỉ.”

“Ừa.”

“Anh biết rõ tình hình bên ngoài.”

“Ừa.”

“…Anh có thể xua đuổi tụi nó, cũng có thể ra ngoài, thậm chí còn có thể đưa em ra ngoài.”

Diệp Thanh Linh chẳng chút do dự, đáp: “Ừa.”

Ngô Chí nghe thấy lời thừa nhận thẳng thắng ấy, môi run lên, cậu thầm thì thật khẽ, với chất giọng trầm khàn và mỏi mệt.

“Diệp Thanh Linh, Anh…sao anh lại gạt em…”

“Ngô Chí, anh chưa từng gạt em.” Diệp Thanh Linh trông về phía trước, chỉ thấy được mái tóc đen như mực và vành tai trắng trẻo tinh tế của y: “Anh vĩnh viễn sẽ không gạt em.”

“Được thôi, vậy không dùng từ gạt nữa, đổi thành giấu đi.” Ngô Chí ngẩng đầu, cười mỉa mai: “Ngô Chí à Ngô Chí, thật sự quá “vô tri” ha…”

Diệp Thanh Linh nhếch môi: “Phải, là do anh giấu em.”

“…Anh…sao anh không nói với em…?” Ngô Chí mềm giọng, cái cơ thể hỏng bét này của cậu muốn tức giận cũng khó: “Em căn bản không quan tâm anh mẹ nó là quái vật hay xác sống! Nếu anh không muốn nói, thì em cũng chẳng hỏi! Nhưng, nhưng ít nhất anh không nên giấu diếm hết thảy mọi chuyện như thế….Nuôi em như một thằng ngu…”

Diệp Thanh Linh dừng bước, trước mặt y là một mặt kính đầy bụi, mông lung phản chiếu hai bóng người chồng lên nhau.

“Như thế không tốt ư.” Diệp Thanh Linh khẽ cúi đầu, hỏi vặn lại: “Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ cho em cuộc sống an ổn nhất, anh sẽ cố hết sức để thỏa mãn mọi yêu cầu của em, em chỉ cần an tâm ở “nhà”, tiếp tục sống không buồn không lo. Như thế thật tốt.”

Ngô Chí nghe thế trợn tròn mắt, thảng thốt nhìn vẻ mặt hiển nhiên của người nọ: “Anh coi em là thứ gì, đồ dùng lệ thuộc vào anh? Hay là thú cưng?”

Diệp Thanh Linh hơi nghiêng đầu, con ngươi đen láy chăm chú nhìn Ngô Chí, đáy mắt trong veo chẳng chút bụi trần.

“Đúng thế, anh đang nuôi nhốt em.”

Đầu Ngô Chí rỗng tuếch, cuộc đời cậu như một trò hề: Đáng lẽ nên chú ý từ sớm mới phải? Tất cả mỏi chuyện. Thật ra ngay từ đầu cậu đã biết, trong mạt thế hỗn loạn này, Ngô Chí có thể sống thoải mái và dễ chịu như vậy, đều nhờ Diệp Thanh Linh. Nếu không có y, Ngô Chí không là gì cả, một con xác sống cấp thấp cũng có thể giết cậu…Không không không, chẳng phiền đến xác sống làm gì, chỉ cần hết đồ ăn, người tên Ngô Chí này chắc chắn không sống nổi 1 tuần.

Ngô Chí cúi đầu. Trong tiếng nói yếu ớt trỗi dậy vô vàn mệt mỏi.

“Diệp Thanh Linh, anh tính nuôi nhốt em cả đời à.”

“…Ừa.”

“Anh…thật đáng sợ.”

“Ngô Chí.” vẫn chất giọng bình thản ấy, nghe cứ như không bi không hỉ, song ẩn chứa trong từng câu từng chữ là thứ tình cảm sâu lắng nhất trên đời.

“Em có thể sợ anh, cũng có thể ghét anh.”

“Nhưng không được rời xa anh.”

Cánh tay đơn bạc của Diệp Thanh Linh vây trọn lấy Ngô Chí, cứ thế trói cậu lại, cố chấp độc chiếm tất thảy, cả một kẽ hở cũng không tha, không bao giờ để người y thích có cơ hội bỏ trốn nữa.

“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí.”

___Em sẽ không biết được, có một người thích em đến nỗi, sắp phát điên rồi.

“Anh chỉ muốn, em hoàn toàn, thuộc về anh.”

Đó chính là thứ tình cảm mà Diệp Thanh Linh dành cho Ngô Chí, yêu cậu, điên cuồng, độc chiếm, tham lam và ích kỷ.

Ngô Chí cắn chặt khớp hàm, ngay từ lúc mở ra cánh cửa bluebeard, cậu đã hiểu rõ thứ tình cảm sâu sắc đến tuyệt vọng ấy. Thứ tình cảm khiến cậu đau nhói lòng, Ngô Chí biết, đối diện với tương lai đầy tuyệt vọng của hai người họ, cậu chỉ có thể đưa ra một lựa chọn.

“Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí chôn đầu vào hõm vai y, không dám ngắm nhìn người con trai làm trái tim cậu đau đớn nữa: “Tha cho em đi.”

“…Ngô Chí, anh thích em.”

“Anh đã hứa sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em, vậy yêu cầu duy nhất của em chính là, anh để em đi đi. Anh buông tha cho em, được không?”

“Rất thích rất thích rất thích em, thích em đến sắp chết rồi.”

“…”

“…Đừng giết chết anh, được không, Ngô Chí….”

“…Em sẽ không bao giờ thích anh như anh thích em.”

Diệp Thanh Linh bật cười, đáy mắt rực sáng: “Ngô Chí, như thế chứng minh một điều, ít nhất em vẫn thích anh.”

“…”

Ngô Chí dữ tợn cắn vào vai Diệp Thanh Linh, cậu nghẹn ngào.

“Đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn! Tại sao không chịu thả em đi, tại sao tại sao tại sao…”

Nước mắt đọng trên vai Diệp Thanh Linh.

“Tại sao anh lại thích em đến thế….tại sao tại sao tại sao tại sao! Tại sao em cũng thích anh cơ chứ…Mẹ nó…tại sao anh….tại sao anh lại là quái vật….tại sao lại là anh chứ…Mẹ nó ông đây không muốn chết trước mặt anh!!!”

Ngô Chí không muốn nhìn vào gương, ảnh phản chiếu nơi ấy là một Diệp Thanh Linh đẹp đẽ và trẻ trung như trước, chưa từng thay đổi. Thời gian như đọng lại trên người y từ giây phút mạt thế ập đến, khuôn mặt thiếu niên mãi không trưởng thành. Có lẽ đó là đặc quyền của thể biến dị, virus muốn tồn tại lâu dài trong cơ thể, nên đành ngăn chặn sự phân chia tế bào, làm quá trình trao đổi chất diễn ra chậm lại. Nói một cách đơn giản, virus đóng băng hết thảy hoạt động trong cơ thể. Diệp Thanh Linh là người biến dị, mà Ngô Chí lại là…người bình thường. Nên thời gian không đọng lại trên người cậu, Ngô Chí sẽ càng lúc càng lớn, càng ngày càng già, sau đó nghênh đón…điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Ngô Chí không biết thân thể được cải tạo của Diệp Thanh Linh có thể sống bao lâu, nhưng ít nhất sẽ lâu hơn cậu, biết đâu còn trường sanh bất tử cũng nên. Cậu không sợ chết, nhưng cậu đau lòng, vì người thích cậu đến mức không còn đường lui kia mà đau lòng…Ngô Chí không thể tưởng tượng nổi, sau khi cậu chết già rồi, Diệp Thanh Linh sẽ ra sao? Không phải cậu tự kỷ, Ngô Chí thật sự sợ hãi và bất an. Dù cậu chết đi, thì cậu vẫn mong Diệp Thanh Linh sống thật vui vẻ, quên được cậu càng tốt….Ngô Chí cuối cùng cũng hiểu ra, trước kia Ngô Viện ôm tâm trạng gì để nói với cậu ba chữ “tiếp tục sống”.

___Thế nên Ngô Chí chọn lựa rời đi, cậu vẫn luôn ôm ấp ý nghĩ ấy trong đầu, mãi đến khi Misha và Hadron xuất hiện. Ngô Chí cố tạo ra một cái CAT BOX, trước khi mở box ra, chẳng ai biết được con mèo nằm trong box còn sống hay đã chết____dựa trên lý thuyết ấy, nếu Ngô Chí biến khỏi tầm mắt Diệp Thanh Linh, thì trước khi xác thực được cậu tử vong, cũng không ai biết được Ngô Chí còn sống hay đã chết, cảm giác mơ hồ ấy sẽ bị phóng đại, thậm chí đánh bại cả thời gian____Dù thật lâu thật lâu sau đó, lâu đến mức cậu đã chết già, thì người nọ vẫn có thể giả như cậu đang sống khỏe mạnh ở một xó xỉnh nào đó trên trái đất, trong lúc miệt mài tìm kiếm sẽ dần quên đi cậu, sau đó bắt đầu cuộc sống mới.

___Đúng vậy, thời gian là viên thuốc quên lãng thần kì nhất. Ngô Chí thậm chí đã nghĩ hết mọi thứ, cậu biến mất rồi, Diệp Thanh Linh lúc đầu nhất định sẽ phẫn nộ và bi thương, sẽ lục tung tất cả để tìm cậu, nhưng rồi theo dòng chảy của thời gian, thứ tình cảm mãnh liệt ấy sẽ chậm rãi giảm đi, rồi chẳng còn nữa. Vì Diệp Thanh Linh vẫn sống, người sống phải kiên định bước tiếp, bỏ lại niềm đau.

Thế nào cũng tốt cả, chỉ cần Diệp Thanh Linh tiếp tục sống.

Đó là kết cục tốt nhất của bọn họ, ít nhất Ngô Chí cho là vậy.

Diệp Thanh Linh sít sao cõng Ngô Chí, bước từng bước thật đều, vững vàng như đang cõng cả thế giới của mình trên lưng. Ngô Chí ghé tai trên vai y, nghe Diệp Thanh Linh khe khẽ thì thầm:

“Ngô Chí, đừng lo, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”

“Ngô Chí, về nhà thôi, về nhà của chúng ta.”