Lúc lên núi, tổng cộng là bốn người, trở về cũng chỉ còn lại hai người.

Đường Tiếu vội vã trở lại nơi ở của bọn họ, thì thấy Lý Bác Hào và Lý Phân sắc mặt khó coi đi qua đi lại trong nhà gỗ không lớn, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy bọn Đường Tiếu về thì chợt thở phào.

Lý Bác Hào: “Các cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi! Ơ, sao thiếu hai người.”

“Lạc nhau trên núi,” Đường Tiếu giải thích một câu ngắn gọn, không nói với họ sự quỷ dị trên núi, thấy vẻ mặt ngưng trọng của họ, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Các anh không phải nói muốn đi điều tra phong tục dân gian ở nơi này à, giờ đã kết thúc rồi?”

“Thôn này lại không lớn, nửa giờ đã có thể dạo xong rồi, chúng tôi đã đi xem miếu Thái Tuế đó,” Lý Bác Hào sắc mặt nghiêm túc: “Cảm giác… nơi này có hơi không tốt lắm, không chỉ về tín ngưỡng này, còn có người nơi này… Lý Phân đào ra một đoạn xương cốt của con người ở phía sau miếu Thái Tuế.”

Đường Tiếu cả kinh, theo bản năng nhìn sang Lý Phân sắc mặt tái nhợt, người sau vội vàng gật đầu, thần sắc sợ tới mức sắp khóc: “Chúng tôi suýt nữa bị người địa phương bắt gặp, tôi kịp thời chôn xương cốt trở về, không biết bọn họ có thể chú ý đến không nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!”

Tín ngưỡng kì lạ, thôn núi khép kín, hoàn cảnh chỉ có người quen, còn có sự kỳ lạ trên núi hôm nay và xương người được phát hiện.

Một loạt ngoài ý muốn này va vào nhau, cho dù là kiểu học giả không tin quỷ thần như Đường Tiếu cũng hơi rợn tóc gáy: “Ừ, quả thật vẫn nên đi thôi, tín hiệu ở đây không tốt, thật sự xảy ra việc gì ngay cả thông tin cũng không truyền ra được, chờ một vị vệ sĩ khác trở về chúng ta lên đường ngay.”

“Anh ta thật sự đi lạc trên núi à? Các cậu không phải đi theo chú Thành hả?” Lý Bác Hào thắc mắc hỏi, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía người đàn ông da ngăm phía sau Đường Tiếu, vẻ mặt thường thường hiện lên một nét hoang mang.

Hửm, vệ sĩ này, là trông như vậy à?

Rõ ràng là gương mặt mới thấy qua lúc sáng, không biết như thế nào, cho Lý Bác Hào một cảm giác xa lạ mà đáng sợ, đôi mắt rõ ràng là nhìn thẳng hắn, trong đầu lại trước sau không nhớ rõ hắn trông như thế nào, chỉ biết làn da đen hơn người thường, tóc lại là trắng bạc.

Như, nghĩ gì ấy nhỉ?

Đường Tiếu do dự một lát, vẫn nói cho bọn họ việc lạ xảy ra khi lên núi hôm nay, đặc biệt là đi một hồi rồi không thấy chú Thành đâu.

Lý Bác Hào lại thu hồi sự chú ý khỏi vệ sĩ phía sau Đường Tiếu, nghe vậy sắc mặt ngưng trọng: “Đây… có thể cũng là bẫy không? Không nói gạt cậu, hôm nay lúc tôi vào trong miếu điều tra, nghe thấy thôn dân khác nói đến ngọn núi đó, tà môn thật sự, nghe nói là nơi ở của thần Thái Tuế, bọn họ bình thường đều sẽ không cố ý đi lên ngọn núi đó, cũng không dám đi.”

“Juntes,” Hắn nói, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm Đường Tiếu, nhẹ giọng nói: “Gọi tôi Juntes là được.”

“Được, Juntes.” Tên này sao trung không trung, tây không tây?

Đường Tiếu phỉ nhổ ở trong lòng, mặt ngoài không hiển lộ nửa phần, có thể là canh gừng có hiệu quả, thân thể vốn hơi lạnh bắt đầu nóng lên, đặc biệt là gần bụng nhỏ, ấm áp, ngay lập tức gợi lên cơn buồn ngủ của Đường Tiếu.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vừa thu thập hàng mẫu lại còn lăn xuống vách núi, trên người còn có hơi nhức mỏi, vì thế đêm nay Đường Tiếu liền lên giường sớm.

Không có tín hiệu, điện thoại không dùng được, còn phải quý trọng lượng pin, mọi người ăn ý chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, vẫn phân chia giống với ngày hôm qua, chẳng qua trong phòng Đường Tiếu thiếu một người, vốn dĩ muốn gọi Lý Bác Hào lên giường ngủ, dư ra một góc, nhưng người sau ngủ trên mặt đất cũng rất tự tại bèn từ chối.

Lúc sau, anh ta vô số lần thấy may mắn vì quyết định của mình.

Những người khác trong phòng hít thở chậm lại, Lý Bác Hào lại ngủ không yên, mọi chuyện hôm nay hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu anh ta, từ điều tra, đến cuộc nói chuyện với thôn dân, em gái phát hiện xương trắng, từng việc từng việc này đều như thể báo động trước điều gì đó với anh ta, lại không hiểu sao khiến người cảm thấy quen thuộc.

Ngày mai nói gì cũng phải thuyết phục Đường Tiếu bọn họ rời đi!

Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, cuối cùng hiện ra quyết định này, Lý Bác Hào trở mình, đang chuẩn bị ấp ủ buồn ngủ, cảnh tượng trong lúc vô tình liếc đến, lại khiến anh ta khiếp sợ trợn trừng mắt.

Chàng trai trên giường hít thở đều đều, nhắm chặt mắt, mày lại khẽ nhíu, như thể rơi vào cơn ác mộng nào đó không thể tránh thoát.

Chàng trai nặng nề chìm vào giấc mộng không biết rằng, có một người đang chống người, gần như nằm sấp trên người cậu, vân da phần lưng phập phồng, giống như một ngọn núi tĩnh lặng liên miên.

Nửa đêm một đường tia chớp xẹt qua, ánh sáng chiếu sáng trong phòng một thoáng, cảnh tượng ánh vào mi mắt khiến nhịp thở của Lý Bác Hào không kiềm được nặng nề hơn, đồng tử co lại thành đầu kim.

Nửa người dưới của người đàn ông không biết khi nào đã thoát khỏi hình thái con người, khiến Lý Bác Hào nhớ đến cái cây đột ngột mọc lên từ mặt đất, rễ phía dưới đan xen nhau, những cái rễ đó bám chặt vào bùn đất, cũng giống như đang bám chặt vào Đường Tiếu giờ phút này.