Hai năm sau.

Mặc dù bố Tiến chèn ép nhưng Việt Vũ vẫn phất lên như diều gặp gió đúng kiểu có số làm vua thì đời vùi dập thế nào cũng không thể nào làm tướng được.

Vì thế hiện tại anh và cậu mình có quyền quản lý ngang nhau, chỉ còn chờ một cuộc họp đại hội cổ đông để quyết định xem ai là người chiến thắng nữa là chấm dứt.

Đang nghĩ miên man, bên tai cô vang lên giọng nói hiếu kỳ của bạn mình:

- Thư này, cậu thật sự sinh thiếu tháng nên mới hay ốm vặt à?

Hà Nhiên cũng sinh thiếu tháng nhưng sức khỏe cô rất tốt, bố mẹ nói với cô tuy trẻ con mới sinh khá yếu nhưng chỉ cần chăm sóc tốt vẫn có thể khỏe mạnh như bình thường, thế nên ngày bé cô bạn cũng hay ốm vặt nhưng từ năm sáu tuổi trở đi là khỏe như trâu, cả ngày không làm gì toàn đi phá làng phá xóm.

Đan Thư thì ngược lại, càng lớn bệnh càng nặng, yếu còn hơn nhành cỏ non trước gió, Hà Nhiên từng rất sợ cô bạn không sống nổi đến tuổi trưởng thành.

- Ừ, chắc là vậy.

Đan Thư cũng chẳng biết lý do, nhưng hiện tại chỉ có lý do này là hợp lý nhất.

Hai người đang nói câu được câu không thì bác sĩ gọi vào lấy kết quả, Hà Nhiên xung phong đi lấy cho cô.

Cô ấy đi được một lúc, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi xuống bên cạnh cô, mới đầu Đan Thư không chú ý đến bà ấy cho lắm, nhưng thấy bà ấy có vẻ lóng ngóng nên cô giúp bà ấy xếp số khám bệnh rồi lại dẫn bà ấy đến phòng khám.

Lúc này cô mới biết bà ấy đến kiểm tra xương khớp, nghe nói thời trẻ cổ tay bà ấy bị xà nhà đ è xuống, xương cổ tay bị vỡ phải phẫu thuật nhiều lần mới giữ được nhưng vẫn để lại di chứng, trái gió trở trời là lại đau nhức không thôi.

Đan Thư nhìn vết sẹo bỏng trên cổ tay bà ấy, trong lòng bỗng có cảm giác bất an khó tả, cô đang định hỏi thêm thì Hà Nhiên gọi cô về nên cô chỉ có thể chào tạm biệt bà ta để trở về trước.

- Cậu vừa chạy đi đâu đấy?

Đan Thư thành thật kể cho cô bạn nghe chuyện vừa rồi, Hà Nhiên cũng không hỏi thêm nữa mà dắt cô về luôn.

Thấy cô bạn không lấy giấy khám sức khoẻ cho mình, cô bèn chủ động đòi lấy, Hà Nhiên vội lắc đầu:

- Kết quả như mọi khi thì có gì mà xem, thôi mình đi ăn đi cậu, tớ đói quá.

Hà Nhiên không dám nói cho Đan Thư biết kết quả sức khoẻ của cô ngày càng yếu, bác sĩ nói các cơ quan nội tạng của cô đều bị suy kiệt, nhiều nhất cô chỉ còn sống được thêm hai, ba năm nữa thôi.

Cô cũng chẳng biết lý do vì sao lại như thế nhưng cô và chú Tiến đều đang đi tìm các bác sĩ giỏi nhất để tìm cách chữa cho bạn mình.

- Vậy cũng được.

Đan Thư không nghi ngờ gì, vui vẻ cùng bạn mình đi ăn.

Hai người vừa rời đi, một bản báo cáo cũng được gửi đến chỗ Việt Vũ.

- Tình hình sức khoẻ của cô ấy đã kém đến mức này sao? Không tra ra được nguyên nhân gây bệnh à?

Thấy trợ lý không trả lời, anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm:

- Có chuyện gì?

Trợ lý ấp úng rất lâu mới nói hết những gì mình biết cho anh nghe.

Buổi chiều hôm đó Việt Vũ lập tức đến tìm Huỳnh Việt Tiến.

Mới gặp mặt anh đã ném sấp tài liệu lên mặt bàn, sắc mặt lạnh như có thể kết được băng.

- Tôi cho rằng ông bỏ mặc tôi vì tôi không phải con ruột của ông, nhưng không ngờ ngay cả Đan Thư là con ruột của mình ông cũng có thể máu lạnh như thế.

Cô ấy xui xẻo tám đời mới đầu thai trúng cặp bố mẹ như mấy người.

Bị anh liên tục công kích nhưng Huỳnh Việt Tiến lại chẳng phản bác câu nào, chỉ có thể yếu ớt giải thích:

- Bố vẫn luôn tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho con bé, nhưng bố cũng chẳng biết vì sao bệnh của con bé ngày càng trở nặng.

- Ông thật sự không biết lý do thật à?

Việt Vũ siết chặt cốc nước mới có thể khống chế được cơn kích động trong người.

Nguyên nhân lớn nhất khiến sức khoẻ của Đan Thư bị tổn hại là do trong thời gian Lương Hương Quỳnh mang thai cô thường xuyên nhịn ăn hoặc ăn đồ ăn không lành mạnh, sau khi sinh ra cô phải sống trong lồ ng ấp thêm một thời gian mới có thể sống được nhưng đường hô hấp có vấn đề, phải cực kỳ cẩn thận.

Nhưng Huỳnh Việt Tiến hoàn toàn không để tâm, cô bị bệnh cũng không đoái hoài, đến năm cô ba tuổi ông mới bắt đầu quan tâm cô hơn, nhưng phần lớn thời gian ông vẫn bỏ mặc cô ở chỗ Lương Hương Quỳnh, mặc kệ bà ta làm hại cô.

Đan Thư thành ra như vậy đều do hai người này cả.

Bây giờ cô sắp chết rồi, cô gái anh yêu nhất sắp rời khỏi anh vì sự vô tâm của đấng sinh thành.

Huỳnh Việt Tiến cúi gằm mặt, nước mắt rơi từng giọt xuống mu bàn tay đang siết chặt lại của mình.

Ông là người làm bố thất bại nhất, ông không bảo vệ được con gái mình.

Bây giờ nếu có thể ông bằng lòng đổi mạng mình cho cô.

Việt Vũ nhìn ông chằm chằm, cốc nước trong tay cũng bị anh bóp vỡ.

Từng mảnh thủy tinh ghim vào lòng bàn tay anh cũng chẳng đau bằng tim anh lúc này.

Anh cứ nghĩ chỉ cần để cô vượt qua sinh nhật năm hai mươi tuổi là cô sẽ được bình an nhưng hóa ra không phải.

Anh chẳng thay đổi được cái gì cả.

Mang theo bàn tay rướm máu rời khỏi quán cà phê, anh cứ đi như vậy tới khi dừng trước cửa một căn hộ.

Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn hắt ra khỏi cửa sổ rồi cứ duy trì tư thế đó tới tận khi có người gọi anh:

- Việt Vũ?

Đan Thư mới mua đồ về, mới đầu cô còn tưởng mình nhìn nhầm cơ, đang tính hỏi anh sao lại đến đây thì bị giật mình bởi bàn tay vẫn đang chảy máu của anh.

Bên chân anh còn đọng một vũng máu nhỏ, không biết anh đã đứng đây từ lúc nào nữa.

Cô gần như vứt túi đồ trên tay đi rồi chạy đến cẩn thận cầm tay anh lên xem xét, giọng nói run rẩy vì sợ:

- Trời ơi, tay anh bị làm sao vậy?

Việt Vũ vội giấu ra sau lưng mình, lúng túng giải thích:

- Anh không sao.

Em đừng sợ.

- Không sao gì mà không sao.

Anh mau vào nhà để em xem nào.

Nói rồi cô kéo anh vào trong, khi thấy mấy mảnh thủy tinh còn ghim trong lòng bàn tay anh, cô vừa sợ vừa giận, trong lúc không khống chế được cô mắng anh một câu:

- Anh là trẻ con lên ba à? Sao bị thương mà không biết tìm bác sĩ thế?

- Anh xin lỗi.

Anh đã cúi đầu nhận lỗi, Đan Thư hít sâu mấy hơi kiềm chế sự tức giận trong lòng rồi lấy hộp dụng cụ y tế ra bắt đầu sơ cứu cho anh.

Cầm máu cho anh xong, cô kéo anh đến phòng khám gần đó gắp mảnh thủy tinh ra băng bó lại cẩn thận, xong xuôi lại dắt anh trở về.

Đan Thư đi phía trước, Việt Vũ lẽo đẽo bước theo sau cô như trẻ con lẽo đẽo theo sau mẹ mình.

- Haiz...

Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng thở dài thật nhẹ, sau đó Đan Thư quay lại nhìn anh mới phát hiện ra anh đang nhìn mình, cô có hơi giật mình nhưng vẫn hỏi anh:

- Anh cãi nhau với Linh Chi hả?