Lời đồn chỉ là để giải trí, nhưng nếu như có người toan tính vào, thì sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, cho nên trong khi nhóm người ở trong Liễn vương phủ đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng không cam lòng để mình bị lạc hậu, bát quái không ngừng, bàn tán khắp nơi.

Đầu tiên, từng nghe nói Liễn vương phái người san bằng thanh lâu, cản trở hành động khai trai ( Ý là đêm đầu tiên ý ạ) của A Đấu là vì hắn thuộc sở hữu của Liễn vương, mỗi ngày đều có kịch bản mới thay thế kịch bản cũ. Lời đồn này từ lúc vô tình mà tạo thành hoàn toàn biến thành do nàng ở sau lưng thao túng. Bởi vì điều quan trọng nhất của quải phu đại pháp đó là: Tiêu diệt những tình địch tiềm tàng, bóp chết toàn bộ cơ hội cưới người khác của người trong lòng! Về phần hiệu quả như thế nào, có thể từ việc mỗi ngày mỗ khờ nam kể với nàng hôm đó đám nữ tử xem hắn là ôn dịch, thậm chí trưởng bối của các cô nương thấy hắn cũng vội tránh thì có thể biết. Đối với việc này, Địch Vũ Liễn thực hài lòng!

Tiếp đó, trong yến hội truyền ra một lời đồn , thực ra Liễn vương là nữ tử. Lời đồn đại truyền tới tai dân chúng thì đủ loại kịch bản, còn truyền tới tai các đại thần và hoàng tộc thì thống nhất một kịch bản. Có người nghe nói người nhà Mạc thị năm đó bị lưu đày nơi sơn cốc nói nữ nhi bị lưu đày ở lãnh cung năm đó sinh là một công chúa, còn kể lại chuyện tình xảy ra năm đó của Địch Vũ Liễn như thật, nhất là người trước khi bị hoàng thượng tự tay giết chết nói ra câu nói kia, lại có giải thích cho rằng theo như lời Ngưng Hương năm đó: “Hắn không phải hoàng tử.” cũng không phải có ý tứ là thập lục hoàng tử không phải là con của hoàng thượng, mà là “Hắn” thực ra là “nàng” ( trong tiếng trung nam và nữ đều đọc là “tha” chỉ có điều viết khác nhau), hẳn là Ngưng Hương muốn nói “ Nàng không phải là hoàng tử”. Vì vậy, Địch Vũ Liễn không thể không bội phục quân địch lại có thể thông minh đến vậy. Nghĩ đến việc người phe bên kia có thể tra ra được toàn bộ chuyện xảy ra năm đó ở lãnh cung, tái hiện lại tình cảnh lúc đó, tiến đến việc tìm ra điểm đáng ngờ, đoán được chân tướng, càng làm cho nàng bội phục là đối phương không lỗ mãng dùng lợi thế đang nắm trong tay, ngược lại tránh ở chỗ tối. Phát tán lời đồn đại, khiến cho phụ hoàng hoài nghi. Tuy nói cho tới giờ nàng vẫn chưa nhìn ra được phụ hoàng đối với lời đồn nghĩ như thế nào, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi cho nàng, điều này khiến nàng không thể không đồng thời vừa dụ chồng, còn phải tiêu phí tinh lực đối phó với việc bị kẻ địch bắn lén.

Nhưng mà hoàn hảo, những lúc như thế này, năng lực xuất chúng của thuộc hạ cũng bộc lộ ra. Bên trái có Ảnh Lam sử dụng thuật dịch dung, nàng có thể ở trước mặt đám triều thần và các hoàng tử lộ ra “ yết hầu”, tiếp theo từ chỗ ngự y mà hoàng thượng sắp xếp truyền ra tin tức, thị thiếp của Liễn vương có thai, vì thế, nàng tỏ vẻ vui mừng tổ chức yến hội. Nghe nói trong bữa tiệc đó, tuy rằng vẻ mặt Liễn vương đại nhân vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn thể hiện ra bản năng háo sắc của nam nhân, mỹ nữ vờn quanh, trái ôm phải ấp, không chút nào để ý đến đang ở trước mặt các vị hoàng huynh, sủng hạnh và tiểu mỹ nhân, nghe nói động tác phóng đãng khiến đám hoàng tử mười ngày nửa tháng không gặp mặt nữ nhân. Đương nhiên, lúc đấy Liễn vương và mỗ khờ nam đang trải qua khoảng thời gian ấm áp của hai người. Tóm lại, những người đó không muốn tin tưởng đó là sự thật, nhìn chằm chằm vào hạ thân của Liễn vương, ánh mắt của đám hoàng tử giống như có thể nhìn xuyên qua, lúc này sau khi Liễn vương làm một số hành động, rốt cục khiến cho lời đồn đại tự biến mất, các hoàng tử liên quan đều tức hộc máu.

May mắn nhất là khi đó tâm tư Vũ Văn Dật Thần đều nghĩ đến việc trời tối để gặp người trong lòng, chưa từng liên tưởng đến lời đồn, nói chính xác là, hắn căn bản không có chú ý qua là có lời đồn đó.

Liễn vương có thể phóng đãng sủng hạnh nữ tử, lại có thể phá hủy thanh danh ở bên ngoài của A Đấu, có thể nói là nam nữ không dám đến gần, cũng bởi vậy từ yến hội ở Liễn vương phủ truyền ra trong vương phủ có dấu một vị quốc sắc thiên hương, Liễn vương rất coi trọng nữ tử thần bí này, càng gợi lên tâm tư bát quái của người khác, lời đồn đại cũng tiến lên một giai đoạn mới.

Nghe đồn nàng được Liễn vương mang về từ biên cảnh, hai người trong lúc đó xưng hô huynh muội, nói cách khác vị Liễn vương khủng bố đó vậy mà lại kết bái với người khác sao? Ai cũng không tin! Vì vậy, Địch Vũ Liễn liền cho “ Tiểu Vũ” một thân phận hoàn mỹ ở trong phủ, lại không ngờ chờ đến khi truyền đến tai Vũ Văn Dật Thần, có thể nói những lời đồn đứng đắn đã qua lễ rửa tội, hoàn toàn thay đổi thành đủ loại kịch bản. Phổ biến nhất là nói Liễn vương cưỡng ép nàng ở lại phủ, tính cách nàng cương liệt, liều chết không theo, ngược lại khiến Liễn vương cảm thấy hứng thú, hiện ra thói hư tật xấu của nam nhân, thứ không chiếm được mới là tốt nhất, cho nên nảy ra trò chơi sủng ái đoạt tâm, chứng cứ là ngày đó trang sức đưa tới chỗ nàng cũng không bị hạn chế bởi địa vị. Cũng vì vậy, mặc dù Vũ Văn Dật Thần mừng thầm Liễn vương còn chưa thực hiện được ý đồ với Tiểu Vũ, nhưng hắn cũng rất tin tưởng việc người trong lòng bị Liễn vương như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể gặp phải tình cảnh bị sói ăn thịt, bởi vậy, ý tưởng được thúc đẩy, hắn thể hiện y thuật cao minh với nàng rồi sau đó là giới thiệu độc thuật cường đại, khiến cho trongkhoảng thời gian này lúc Địch Vũ Liễn trở về sẽ cầm theo một chút độc dược kì quái.

Bởi vì lời đồn đại chưa đạt được kết quả như Địch Vũ Liễn muốn, nàng cảm thấy không tốt, vừa vặn lúc ấy nhóm hoàng huynh ở sau lưng nàng không ngừng làm ra hành động, dám tung chuyện nàng là nữ tử ra ngoài, có thể đoán được là nàng thuận tiện liền mang những độc dược kì quái như ” Gà trống kêu”, “ Ếch nhảy múa” “hầu tử gãi ngứa” dùng trên người bọn họ. Tác dụng cũng như tên gọi, đoạn thời gian ấy, tình trạng của đám hoàng tử nối tiếp nhau, trở thành trò giải trí của Địch Vũ Liễn, sau khi dùng hết, rõ ràng là Vũ Văn Dật Thần chủ động cho nàng, lại biến thành nàng chủ động hỏi hắn, hơn nữa việc này càng làm cho nàng cảm thấy càng tự hào vì người trong lòng.

Khi nữ tử thần bí được Liễn vương sủng ái xuất hiện, Vũ Văn Dật Thần được gọi là A Đấu này càng được người ta chú ý. Không bao lâu, mọi người đều đồn rằng A Đấu ghen, muốn mang hết bản lĩnh ra để làm Liễn vương vui, muốn so sánh với nữ tử thần bí, xem ai được Liễn vương yêu thích hơn. Bằng chứng của tin đồn này là sau khi mang vải vóc trân quý vào trong xong, A Đấu mỗi ngày ở trong phủ cũng thêm một bộ đồ màu tím mới.

Đồn rằng “ A Đấu tân trang bản thân, dùng sức đấu với nữ tử thần bí” những lời này truyền đến tai Vũ Văn Dật Thần, thiếu chút nữa làm hắn không hít thở được, thật muốn đi ra ngoài hét lên ‘ Cái đấy rõ ràng là Tiểu Vũ của hắn đưa có cái gì không được hả? Đương nhiên, lời này hắn chỉ có thể thầm hò hét trong lòng, âm thầm oán giận gần đây vì sao bọn thị vệ lại cẩn thận mà không làm hư quần áo của hắn đi chứ, tuy rằng có thể vì vậy mà được mặc đồ mới do người trong lòng mang đến, nhưng quá mức thường xuyên sẽ khiến cho nhóm thúc thúc và phụ thân hắn chú ý. Cuối cùng đầu sỏ đắc tội Địch Vũ Liễn chột dạ phải thu liễm, nhưng lại không muốn buông tha việc muốn hắn cảm nhận sự ôn nhu săn sóc của nàng dành cho hắn, cho nên hạ lệnh cho bọn thủ hạ làm rách một lỗ nhỏ trên quần áo của Vũ Văn Dật Thần, để nàng có thể vì người trong lòng học khâu lại, cái này cũng là một loại lạc thú.

Lời đồn đại bát quái khiến cuộc sống của dân chúng trở nên dễ chịu hơn, mà trong lúc này, trong triều còn xảy ra vài chuyện lớn.

Chưa hết năm, thám tử truyền đến một tin tức, khiến không khí trong triều trở nên mười phần khẩn trương. Vợ chồng Hắc Kì vương mất tích ở Hắc Nhai lại xuất hiện , đúng là mang theo cái khiến người ta lo ngại, lấy nữ vi tôn, truyền thừa nữ đế, xuất hiện tin tức muốn làm đám hỏi với ngoại quốc là Đông Huyền quốc và Hắc Nhai quốc. Nghe đồn hai nước có ước định bí mật, cho nên có đại quân ở bên ngoài biên cảnh Hắc Nhai quốc. Vốn định hủy bỏ việc săn bắn vào ngày mười lăm tháng sau, Vũ Văn Hạo Kì dẫn đại quân đi đóng giữ ở biên cảnh, phòng ngừa đối phương rục rịch tiến sát từng bước. Nhưng mà việc này sợ bóng sợ gió một hồi, ở Hắc Nhai quốc lại diễn ra nội loạn, uy hiếp dưới tình huống đó mà được giải trừ.

Đến mười lăm tháng giêng, Địch Vũ Liễn thực hiện hứa hẹn, dựa vào chứng cứ xác thực, giải người vu oan Liễu gia ra, vì Liễu gia sử lại thành công án oan. Tuy Liễu Thành Tâm chưa vào triều nhận lại chức, nhưng tam nhi tử Liễu Tĩnh Minh của hắn--- cũng chính là Lễ bộ thị lang tiền nhiệm--- có thể thăng lên lễ bộ thượng thư, những người trong liễu thị ban đầu nhậm chức trong triều cũng có thể phục hồi chức vụ. Điều này không hề nghi ngờ là một đả kích rất lớn đối với phe đối địch với Địch Vũ Liễn, càng đừng nói đến phe thái tử đang ngã ngựa. Khiến cho lúc hoàng thượng hạ chỉ phế thái tử, thánh chỉ tuyên bố thái tử bị nhốt ban ra, mọi người đều mơ hồ, mà nhóm hoàng tử bỗng có loại cảm giác đại thế đã mất, vĩnh viễn cũng không đấu lại được Địch Vũ Liễn.

Chuyện không ngờ đến là lại liên lụy đến Quyết vương. Quyết vương luôn giữ thái độ trung lập lại tuyên bố việc vu hãm Liễu gia là nghe theo lời thái tử, mới tự mình rat ay. Thái tử kêu oan, đảng thái tử cực kì khó hiểu, từ khi nào mà quyết vương lại trở thành người của đảng thái tử rồi? Cũng chỉ có Địch Vũ Liễn biết việc của Liễu gia không liên quan đến thái tử, việc này nàng tra ra từ tay hòang thúc, cũng cảm thấy rất khiếp sợ.Chứng cứ đặt trước mặt quyết vương, hắn có thể giúp nàng lật đổ thái tử. Dù sao tính tình của hoàng thúc này của nàng cũng rất cổ quái, nếu có chút chuyện cổ quái xảy ra trên người hắn, ngược lại như vậy mới là bình thường. CÓ thể mượn việc này loại bỏ thái tử đáng ghét, không còn gì tốt hơn, nàng cảm thấy mừng vì được thanh nhàn, cũng sẽ không miệt mài theo tới cùng.

Vốn là người cao cao tại thượng, quyết vương nắm trong tay binh quyền từ nay biến thành một vương gia nhàn tản, bị nhốt trong phủ, về phần đến năm nào mới được thả ra, vậy thì không biết được rồi. Ngay khi mọi người cho rằng binh quyền hắn sở hữu rơi vào tay Địch Vũ Liễn, hoàng thượng lại không theo lẽ thường sắp xếp, mà lại chuyển giao binh quyền cho mười hai hoàng tử.

Địch Vũ Liễn cảm thấy thật bất ngờ, chợt kiểm điểm lại xem hành động của mình có gì không ổn hay không, hay là lời đồn mình là nữ nhân có ảnh hưởng. Phụ hoàng của nàng từ trước đến nay rất bí hiểm, khiến nàng khó nhìn thấu được, xem ra từ nay về sau nàng làm việc càng phải thêm cẩn thận.

Tuy nói trong triều thế lực của Liễn vương lớn nhất, nhưng ngôi vị thái tử vẫn để trống, các phe khác cũng chưa nghĩ dừng tay, ngược lại cố gắng tìm cơ hội cho mình, tranh đấu ngày càng ác liệt.

Vũ Văn Dật Thần không biết bởi vì mình mà bộ tộc Vũ Văn trực tiếp bị xếp vào cùng một phe với phe Liễn vương, âm mưu quỷ kế cũng không liên quan với hắn, hắn chỉ quan tâm tiến triển của hắn và người trong lòng. Hắn thấy Tiểu Vũ rất có hảo cảm với hắn, nhưng lại sợ chính mình đa tình, cho nên cứ chậm chạp không dám bày tỏ, mà Địch Vũ Liễn cũng đoán ra là hắn thích mình, nhưng mà nữ tử có chút rụt rè. Nàng vẫn thủy chung cho rằng loại chuyện này người bày tỏ đầu tiên phải là hắn. Cho nên tình cảm giữa hai người vững bước bay lên, nhưng quan hệ vẫn bất động tại chỗ, hơn nữa nhìn qua hai người đều không sốt ruột.. Cứ như vậy lại khiến thái giám Tiểu Phúc Tử vội muốn chết, hắn lôi kéo bọn Tử Địch bàn bạc với nhau, thương nghị ra phương pháp khiến Vũ Văn Dật Thần gấp gáp, chẳng lẽ là mùa xuân đến , đội thân cận bọn họ cũng động dục sao? Sao đội thị vệ mỗi ngày đều có người nói ta thương ai đó, sau đó nói ra tình ý với đối phương đều thành công vậy!?

Ngây ngốc trong bầu không khí này một hồi lâu, rất khó không chịu ảnh hưởng. Trong khoảng thời gian này hắn đều suy nghĩ làm thế nào để nói cho Địch Vũ Liễn là hắn thích nàng, nhưng mà, hắn thật vất vả mới lấy được dũng khí, chuẩn bị này đó đêm đó thổ lộ, trời lại nổi gió, còn kèm theo sấm chớp.