Khi giật mình bừng tỉnh, điều đầu tiên mà não bộ tôi ghi nhận được là giai điệu trầm buồn của bài phát thanh sáu giờ chiều đang chạm vào màng nhĩ. Thế rồi, ngay khi nốt nhạc ngân dài cuối cùng của bản Greensleeves ngưng bặt, tất cả những rối ren lộn xộn đều đồng loạt ùa về tâm trí tôi như một liều adrenaline.

Cái quái gì vừa xảy ra với tôi vậy?

Trước đây tôi chưa từng ngất xỉu bao giờ, nhưng triệu chứng thì có vẻ giống thế thật - mọi luồng suy nghĩ bỗng dưng tắt ngóm không hề có một tiếng báo trước, kế đến tôi thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác, ngơ ngác không hiểu vì sao lại tới được đây. Cụ thể là tôi không còn đứng bên dưới cây anh đào cổ thụ ở công viên bỏ hoang nữa - tôi lại đang ở bên bờ biển, ngồi quay lưng ra ngoài khơi xa trên thành đê chắn sóng. Trước mặt tôi là chú cảnh sát tuần tra của đảo đang đứng giữ xe đạp, cúi xuống nhìn tôi lo lắng.

“Này cu, có thấy sao không đấy?” chú dò hỏi. “Nói gì đi chứ.”

“…Là chú cảnh sát đấy à?” tôi lắp bắp mơ màng.

“Ừ, đ-đúng rồi? Vẫn ở đây mà… có đi đâu đâu,” chú đùa, nhưng tiếng cười do dự cho biết chú cũng đang khó hiểu y như tôi. Việc chú dừng xe để nói chuyện thì không có gì khó hiểu cả. Khó hiểu ở chỗ là vì sao tôi lại có mặt tại đây và chú đã đứng trước mặt tôi từ khi nào.

“Ờ, vậy thì… cháu giúp gì được cho chú?” tôi cố tỏ ra vô tư.

“Là sao? Đang nói chuyện phiếm thôi mà.”

“Thế ạ?… Từ bao giờ hả chú?”

“…Có chắc là thấy ổn không đấy cu? Nói chuyện chắc phải được… năm phút rồi đấy. Tự nhiên bị trúng gió hay gì à?”

Năm phút? Tôi chắc chắn không ngồi đây nói chuyện với chú ấy lâu đến thế… ít nhất thì tôi nhớ vậy mà. Tôi nhìn lại một lần xung quanh để xác nhận điều mà tôi vốn đã biết: chỗ này khác với chỗ tôi có mặt gần nhất. Đây là đê Sodeshima, không phải là công viên bỏ hoang với những cây anh đào. Lạ cái là, bầu trời vẫn nguyên một màu cam sẫm - nên tôi không thể xỉu lâu cỡ đó. Tôi mò mẫm xung quanh tìm điện thoại để kiểm tra thời gian, đúng ra nó phải ở túi quần bên phải nhưng lại không thấy đâu. Hốt hoảng, tôi cố nhớ xem hay là quên ở nhà để rồi chợt muộn màng nhận ra là đang cầm sẵn nó bên tay trái. Thở phào, tôi vừa định bấm phím bật màn hình thì một câu hỏi khác hiện lên trong đầu: Nếu tôi xỉu ra đấy thì làm sao lấy điện thoại ra khỏi túi được?

Và đó không phải là thứ duy nhất vô lý - áo quần tôi mặc bây giờ khác hoàn toàn so với ban nãy. Tôi nhớ rõ ràng mình đã tròng cái áo hoodie lên người sáng nay, nhưng giờ lại đang mặc một cái áo len cổ tròn thông thường. Cái áo đích thực là của tôi, nhưng tôi không nhớ thay ra khi nào. Hay lại có chuyện tôi vẫn mặc cái áo cổ tròn này từ đầu đến giờ và chẳng qua sáng nay lại nhớ nhầm với cái áo hoodie mà mình yêu thích? Không phải chứ. Còn chẳng giống màu nữa là.

“Nghe gì không! Đừng có lại im re như thế,” chú lại gọi khi thấy tôi ngẩn ra. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên.

“Xin lỗi chú. Cháu đang thắc mắc làm sao cháu lại mặc bộ này với cả bây giờ là mấy giờ… kiểu vậy.”

“Thôi thì… cu ạ, chú sẽ không can dự vào chuyện trang phục, nhưng giờ giấc thì ít nhất cũng phải biết chứ hả. Thử nghĩ xem: tiếng loa phát thanh sáu giờ vừa mới cất lên đấy thôi còn gì?”

“Hở? Ồ, đúng rồi nhỉ… Phải đó. Chắc cháu không để ý…”

Điều này chỉ khiến cho đầu tôi nảy sinh thêm nhiều câu hỏi, song tạm thời tôi sẽ gác chúng lại và nhét điện thoại trở vào túi quần để chú khỏi nghĩ tôi không tin. Mà chú ấy nói có lý, đúng là tôi đã nghe tiếng loa phát thanh sáu giờ chiều trong lúc ngồi ở đây - nhưng khi ở công viên bỏ hoang tôi cũng vừa nghe thấy xong. Không thể có chuyện ấy, trừ phi bằng cách thần kỳ nào đó tôi đã dịch chuyển tức thời tới đây… Khoan, kể cả thế, chú ấy khẳng định rằng tôi đã ngồi đây nói chuyện với chú từ ít nhất là 5 giờ 55. Thế là thế quái nào? Có vắt óc mãi tôi vẫn không thể nghĩ ra được lý giải hợp lý cho chuyện này.

“Nghe này,” chú cảnh sát cất lời, “nếu thấy không ổn, chú sẵn sàng chở về nhà cho. Hoặc cần thì đưa đến trạm y tế để kiểm tra.”

”Thôi… chú không cần phải làm thế đâu… Cháu tự đi bộ về được. Cảm ơn chú.”

”Chắc không? Thôi được rồi… Chú bảo này, mấy ngày vừa rồi đúng là khó khăn, nhưng đừng nghĩ ngợi nhiều quá hén? Chuyện đó không phải lỗi của mày, cái gì làm được thì mình đã làm rồi. Còn chú phải đi bây giờ, hẹn gặp mày sau.”

“Hở, gì cơ…?” Tôi ú ớ trong lúc ổng ngồi lên yên và đặt một chân lên bàn đạp.

“À, còn một cái nữa,” ổng ngoái lại, “Không được hẹn hò đêm khuya nữa đâu đấy nhé? Chú biết mấy đứa còn trẻ, nhưng mà vẫn phải kiềm chế một tí.”

Dứt lời, chú đạp xe đi mất. Tôi ngồi đơ ra một hồi dài cố nghĩ xem câu “hẹn hò đêm khuya” của chú có nghĩa gì, và sao mấy ngày vừa qua lại “khó khăn”, nhưng thực sự tôi chẳng hiểu chú ấy nói về cái gì. Nhưng mà có vẻ như chú thành thật lo lắng cho tôi, nên trông tôi hẳn phải đang ở tình trạng ngắc ngoải lắm. Cũng không phải không có cơ sở - đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy hoang mang và rối trí đến thế này. Càng cố nghĩ cho thông thì lại càng thấy hoa cả mắt. Kiểu như tôi đang là mục tiêu của một trò đùa rất là quái gở vậy.

Ý nghĩ đó chợt khiến tôi khựng lại. Thế nếu đây đúng là một trò đùa thì sao? Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư mà. Có thể ai đó đã đoán ra rằng sau hai năm cuối cùng tôi cũng chọn kỳ nghỉ xuân năm nay để quay về và đã lôi kéo được cả hòn đảo cùng tham gia vào một kế hoạch vô cùng phức tạp để khiến cho tôi cảm thấy như bị điên ý… Không, chẳng có lý nào. Tôi rũ bỏ cái thuyết âm mưu ấy ra khỏi đầu. Không cố nghĩ nữa - nổ não mất. Hơn nữa, trời sắp tối rồi. Đã đến giờ tôi phải về.

Lúc tôi về được đến nhà, mặt trời đã chìm hẳn xuống dưới đường chân trời, bên ngoài hầu như không còn chút ánh sáng nào nữa. Khi mở cửa trước, tôi bắt gặp ngay Eri đang đi ra từ phòng khách trong bộ đồng phục, và chúng tôi nhìn nhau. Phải đến lúc ấy tôi mới nhớ ra mình với nó vừa mới cãi nhau, lòng tôi bỗng chùng xuống. Tôi không rõ là nên vờ như không có gì xảy ra hay nên rộng lượng mà nói ra lời xin lỗi trước. Song rốt cục, con bé mới là người phá vỡ sự im lặng trước khi tôi thậm chí có thể đưa ra nổi quyết định của mình.

“Anh về muộn thế. Vào đi nhanh lên,” nó giục.

”Ờ… ừ, đợi tí,” tôi đáp.

Cách cư xử của nó đặc biệt bình thường; giọng con bé không mảy may chút giận dữ nào cả. Trước giờ tôi vẫn tưởng nó là kiểu người thù dai, nhưng chắc tôi đã xem nhẹ nó quá rồi. Xin lỗi thì vẫn cứ phải xin lỗi - đó dường như là việc phải làm, đặc biệt là khi tôi lớn tuổi hơn. Tôi cởi giày ra và bước vào hành lang, kéo Eri lại trước khi nó đi vào nhà vệ sinh.

“Eri… anh bảo.”

“Gì ạ?”

“Nghe này, anh xin lỗi về những thứ mà anh nói ban nãy. Như thế thật là trẻ con.”

“Hở? Anh nói cái gì thế?”

“Thì cái vụ anh với mày cãi nhau rồi anh bỏ ra khỏi nhà ấy?”

Nó nheo mắt nhìn tôi đầy ngờ vực trong một thoáng, rồi “Ààà” lên một tiếng như thể tôi vừa nhắc lại cho nó về một câu kiến thức không liên quan mà nó đã gạt ra khỏi đầu từ lâu.

“À, không có gì,” nó bảo. “Em quên rồi. Hơn nữa, bản thân em cũng đã nói ra mấy câu không phải.”

Câu trả lời này khiến cho tôi mắt tròn mắt dẹt. Con bé này là cái đứa mà đừng mơ đến chuyện nghe nó nói xin lỗi hay nhượng bộ nửa phân, cho dù có nổi điên với nó cỡ nào. Việc này là thứ rõ nhất khiến cho tôi chợt nhận ra hai năm qua nó đã người lớn hơn đến mức nào. Trong lúc tôi thầm ngưỡng mộ sự trưởng thành mới mẻ của nó, Eri bỗng tỏ ra sốt ruột và đổi chủ đề.

“Này… thế anh không đi chuẩn bị đi à?” nó hỏi.

“À, ờ nhỉ. Anh đi chuẩn bị ngay đây… mà, chuẩn bị cho cái gì thế?”

“...Chờ đã. Anh không quên tối hôm nay là lễ viếng đấy chứ?”

“Viếng? Viếng ai? Ai chết thế?”

Ngay khi vừa dứt lời, nó liền nheo mắt nhìn tôi thêm phát nữa. Có điều lần này không còn là ánh mắt nghi ngờ nữa mà chuyển thành trách móc.

“Ka-na-e. Đừng có mà đùa nữa.”

Tôi quyết định làm lơ cái giọng lấc cấc đấy của nó lần này và trả lời thật lòng nhất có thể.

“Không, anh thật sự không biết… Không phải là người nào mà anh thân chứ hả?” tôi hỏi.

Eri ngần ngừ một thoáng, rồi trả lời bằng một giọng khẽ khàng:

“...Là anh Akito. Hoshina Akito. Sao mà anh có thể quên được chứ?”

Não tôi tốn phải đến mấy giây mới ghép được cái tên “Akito” với hai tiếng “đã chết”. Sau đó, nó bật ngay sang chế độ chối bỏ.

“Kh-khoan khoan khoan. Mày giỡn đấy hả? Tao vừa trông thấy ảnh dưới bến phà hôm nay cơ mà.”

“Hở?”

“Chờ đã, tao biết chuyện gì đang xảy ra rồi nhé. Tất cả chỉ là một trò đùa cá tháng tư vô cùng công phu thôi đúng không? Có khiếu hài hước đấy. Nhưng mà đùa về chuyện người chết thì không vui tí nào. Bớt bớt lại đi nhé.”

“...Kanae, anh cứ nói cái gì vậy?”

Chưa bao giờ tôi từng thấy sắc mặt nó u ám hơn vậy. Con bé nhìn tôi như thể nó đang nghĩ rằng tôi bị chấn thương sọ não. Điều nó nói tiếp theo suýt thì khiến cho chính tôi cũng tính đến khả năng ấy:

“Hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư nữa đâu Kanae, mồng 5 rồi. Anh Akito mất được bốn ngày rồi. Em không biết anh đang cố chấp hay gì, nhưng anh cần phải tỉnh táo lại đi. Giờ thì anh tránh ra có được không? Em phải chỉnh lại tóc một tí.”

Eri ném cho tôi một cái liếc ngang trong lúc chen qua tôi để vào nhà vệ sinh. Tôi đứng đực ra giữa hành lang, không biết phải tin cái gì nữa.

Akito chết thật rồi sao? Không chỉ thế, anh ấy đã chết được bốn hôm…? Nếu như thế thì, tôi đã trông thấy ai lúc tới đây hồi chiều? Một người giống mặt? Hay hồn ma của ảnh? Chả có nhẽ. Chợt tôi sực nhớ Eri còn nói thêm một điều nữa - đấy là hôm nay phải là ngày mồng 5. Được rồi, tôi biết trong lúc nghỉ xuân tâm hồn có thể quên bẵng đi ngày tháng một tí, nhưng chắc chắn không có chuyện tôi tính sai đến bốn ngày. Tôi rút điện thoại ra với hy vọng chứng minh là mình đúng. Sau khi bấm nút, màn hình tuyên bố hôm nay là ngày 5 tháng 4, hệt như lời Eri nói.

“...Không thể nào.”

Tôi chạy vào phòng khách, kiểm tra bất cứ thứ gì đang hiện ngày hôm nay - ti vi, báo, đồng hồ điện tử - nhưng thứ nào thứ nấy đều chỉ cùng một ngày: mồng 5 tháng 4. Song tôi vẫn nhất quyết không tin. Nhất định là có gì đó sai sai. Kể cả có chơi khăm tinh vi đến đâu thì cũng không thể kỹ đến mức này được. Tôi chạy ra khỏi phòng khách và đi tìm bà nội. Tôi mở cánh cửa trượt dẫn sang phòng trà kiểu cổ và thấy bà đang tìm đồ trong ngăn tủ.

“Bà ơi, cháu hỏi cái này được không?”

“Ô, Kanae đấy à!” bà thốt lên, quay lại nhìn tôi. “Bà không biết cháu về rồi. Vừa đúng lúc, bà đang nghĩ cháu có thể mặc bộ này để đi viếng…”

“Bà, hôm nay là mồng mấy?” tôi cắt ngang.

“Ô hay. Sao tự nhiên lại hỏi?”

“Bà nói cho cháu đi.”

“Để xem nào… Hôm nay là thứ năm, vậy thì chắc là mồng 5.”

“Thật ấy ạ? Bà chắc chắn một trăm phần trăm chứ ạ?”

“Nếu mà ta chưa bị lẫn đến mức ấy, thì đúng thế đó bây. Nếu bây muốn ta sẽ thề trước nấm mồ của ông nội bây luôn.”

Được rồi, tôi biết là bà sẽ không bao giờ lấy ông nội ra để đùa giỡn, vậy thì hôm nay đích thị là ngày 5 tháng 4, không nghi ngờ gì nữa. Tôi không tìm thêm được bằng chứng rõ ràng nào khác, cả em gái và bà nội tôi đều có vẻ rất chắc chắn như vậy. Có khi tôi mới là đứa bị điên cũng nên.

“Cái quái gì đang xảy ra với mình thế nhỉ…?” tôi lầm bầm.

Cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ quanh tôi. Đầu tiên là tôi ngất xỉu rồi thức dậy ở một nơi hoàn toàn khác, sau đó biết tin anh Akito qua đời, tiếp đến tôi lại được thông báo rằng mình bị nhầm hẳn mấy ngày…? Đây càng ngày càng không giống một trò đùa tinh vi mà giống như một cơn ác mộng quái quỷ hơn. Trong lúc tôi đứng đó vò đầu bứt tai, bà tôi lấy ra khỏi ngăn kéo một bộ quần áo đen và đưa nó cho tôi.

“Đây, cháu thay ra bộ này.”

Bà giải thích cho tôi rằng trang phục đi viếng thích hợp cho những đứa tầm tuổi tôi là quần áo đồng phục hàng ngày. Tuy vậy, vì tôi bỏ nhà đi nên không mang đồng phục theo. Thay vào đó bà hào phóng đề nghị tôi mặc thử bộ đồng phục cũ mà ông già tôi mặc hồi ổng còn học ở trường cấp ba Sodeshima. Đó là một bộ đồng phục truyền thống, đen toàn phần, cổ đứng, và nó tình cờ vừa với tôi như in, dù tôi chẳng lấy làm thích thú gì cho cam. Khi tất cả đã thay trang phục và sẵn sàng, bà, Eri và tôi đi bộ đến nhà văn hóa Sodeshima nơi tang lễ được tổ chức. Không khí ban đêm lạnh lẽo vô cùng thích hợp để làm bộ não đang hoạt động hết công suất của tôi nguội bớt, quãng đường di chuyển cũng giúp tôi có cơ hội để cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ rời rạc trong đầu.

Vừa đi tôi vừa đúc kết được một vài kết luận lô-gíc và cuối cùng tự thuyết phục được bản thân về hai sự thật khách quan sau đây. Thứ nhất: hôm nay không phải mồng 1 mà là mồng 5 tháng 4. Tất cả, bao gồm cả hai lời chứng riêng rẽ, đều chứng minh cho điều này, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận là nó đúng. Thứ hai: tôi hoàn toàn không có trí nhớ về khoảng thời gian bốn ngày từ sáu giờ chiều ngày mồng 1 cho đến sáu giờ chiều ngày mồng 5. Nếu tính theo sự kiện thực tế thì có một khoảng trống cực kỳ lớn từ lúc tôi chạm vào hòn đá đặt trong ngôi miếu ở công viên bỏ hoang cho tới lúc tôi ngồi trên bờ đê chắn sóng nói chuyện với chú cảnh sát đảo. Lý do duy nhất để tôi biết cả hai sự kiện đều xảy ra quanh khoảnh khắc sáu giờ đúng là bởi cả hai lần, tôi đều nghe được tiếng nhạc phát thanh bên tai.

Điều này có nghĩa là trong đầu tôi đang có một khoảng thời gian dài chín mươi sáu tiếng hoàn toàn trống rỗng. Lý giải đầu tiên và có lẽ là khoa học nhất mà tôi nghĩ ra được là tôi đã bị một dạng chấn động não hay thần kinh ẩm chập mất rồi. Một ca mất trí nhớ, hoặc có thể là chứng sa sút trí tuệ khởi phát sớm. Tôi không rõ ở tuổi tôi mà bị cái chứng ấy thì hiếm tới đâu, nhưng khả năng mất trí nhớ thì có thể lắm chứ - va đầu vào đâu cái là bị ấy mà. Tôi đọc quá nhiều sách có nhân vật chính bị mất trí nhớ đến nỗi đã hơi chán với cái tình tiết này rồi, nhưng giờ phải đối diện với cái khả năng nó xảy ra với tôi trên thực tế thì thật là hãi hùng. Mới bằng này tuổi mà đã có khả năng đối diện với nguy cơ bị tổn thương nghiêm trọng về não bộ không phải là ý nghĩ hay ho cho lắm.

Cách giải thích duy nhất còn lại mà tôi nghĩ ra được là nó có liên quan gì đó đến hòn đá nằm trong ngôi miếu nhỏ bỏ hoang nọ, vì một lẽ tâm trí và cơ thể tôi như bị dịch chuyển đến một không gian và thời gian hoàn toàn khác ngay tại khoảnh khắc tôi chạm ngón tay vào đó. Không biết chừng hành động đơn giản ấy của tôi đã làm cho thần thánh hay linh hồn nào trú ngụ bên trong nổi giận và khiến tôi bị rơi vào kiểu như một lời nguyền chẳng hạn. Nghe thật là dở hơi, nhưng thà là thế còn hơn là tổn thương não bộ. Cho dù nguyên nhân nào khiến cho tôi bị mất trí nhớ đi nữa, tôi vẫn phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong bốn ngày ở giữa, và cách tốt nhất là hỏi những người xung quanh. Tôi rảo bước một đoạn về phía trước để đuổi kịp đứa em gái và bắt nhịp cùng với nó.

“Này Eri, cho anh hỏi được không?”

“…Anh muốn gì?”

“Hỏi hơi kỳ cục một tí, gần đây anh có dành nhiều thời gian ở nhà không?”

“Hả?” nó trợn mắt. “Hỏi thế là như thế nào? Anh phải biết rõ hơn em chứ.”

“Không không, anh có biết. Anh ờ… muốn tìm hiểu xem liệu em có thấy anh ở nhà đủ lâu hay chưa. Nói thế có dễ hiểu không?”

Eri nhìn tôi đầy hoài nghi, rõ ràng là không thỏa mãn với cách giải thích đó tí nào. Chính tôi còn thấy cái cớ này nghe hết sức giả đò, nhưng tôi không thể nào nói trắng ra là trong đầu tôi hiện đang trống mất bốn ngày, chẳng may con bé nghe thấy thế lại tống ngay tôi vào nhà thương. Tạm thời tôi chỉ có thể viện hết lý do củ chuối này đến lý do củ chuối khác. Cuối cùng, Eri cũng trả lời, mặc dù nó quay mặt về phía trước và không nhìn tôi.

“Mấy ngày gần đây anh ra ngoài hơi bị nhiều. Một hoặc hai lần anh còn chẳng thèm về cơ. Hoặc ít nhất là anh chỉ về sau khi em đã ngủ…”

Thông tin này thật quý giá. Việc con bé để ý thấy tôi không về “một hoặc hai lần” cho biết rằng ít nhất là một nửa thời gian còn lại tôi vẫn ngủ trên giường mình, vậy là không phải tôi bỗng nhiên sinh hoạt khác hẳn đi. Song vẫn còn một vài câu hỏi chưa có lời giải, nên tôi cần thêm thông tin.

“Em có biết anh đi đâu không?” tôi hỏi gặng thêm tí nữa. “Hoặc có biết mấy hôm anh không về thì ngủ lại đâu không?”

“…Trong đường ống nước ở Tokyo có gì không thế? Một loại vi trùng ăn não chẳng hạn?”

“Ủa? Hỏi vậy làm quái gì?”

“Em đang bảo là từ lúc về đây anh cứ bị làm sao ấy,” Eri một lần nữa quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. “Người bình thường không ai hỏi kiểu đấy. Em nghĩ anh nên đi khám bệnh, không đùa đâu.”

“Thôi, mày cứ nói quá lên…”

“Em không nói quá tí nào. Anh chắc chắn đang có vấn đề gì đó. Rõ rành rành đấy Kanae.”

Né tránh ánh mắt xét nét của nó, tôi loay hoay tìm cách bao biện. Đây đúng là cái mà tôi không muốn phải đối diện tí nào, nhưng nếu nó đã nghi ngờ sẵn, hay là tôi thú nhận và bảo cho nó biết sự thật: rằng tôi vừa nhảy cóc về tương lai bốn ngày. Vấn đề là nếu tôi làm thế, khả năng rất cao là nó sẽ lôi tôi vào viện thật, hoặc báo với người nào có khả năng làm việc đó, mà tôi thì không muốn bà phải lo lắng… dù rằng có khi tôi thật sự phải đi kiểm tra lại đầu óc.

“Hai đứa bây trật tự coi,” bà tôi xen vào. “Sắp đến rồi. Cư xử cho đúng mực.”

Phù. May mà vớ được cọc, tôi thầm nghĩ khi tiến gần đến nhà văn hóa nơi tang lễ được tổ chức. Đó là một ngôi nhà có không gian mở khá lớn, bằng cỡ một nhà thi đấu nhỏ. Người lớn mặc đồ đi viếng đang xếp thành một hàng trong khoảng sân vẫn thường vắng người. Có thể thấy Eri vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với tôi, nhưng nó ngoan ngoãn gác lại khi chúng tôi đi vào hàng.

Sau khi ký số tang, chúng tôi vào bên trong. Khi đã vào đến sảnh chính rộng lớn, tôi thoáng trông thấy Akari trong bộ đồng phục cấp ba Sodeshima. Tôi biết đó là trường của cô ấy, dĩ nhiên rồi, nhưng đây là lần đầu tôi được tận mắt chứng kiến Akari mặc đồng phục. So với lúc ở đê chắn sóng trông cô ấy ra dáng thiếu nữ và duyên dáng hơn. Tôi tính đến chuyện đi qua và chào một tiếng, có điều Akari lại đang tiếp một đám người lớn mặc toàn đồ đen, có vẻ bây giờ không phải là lúc thích hợp. Tôi ngồi xuống cạnh Eri và bà nội tại một trong rất nhiều hàng ghế gấp kim loại, đoạn nhìn lên ban thờ. Gương mặt anh Akito đóng khung nằm trên đó nhắc nhở cho tôi hiện thực tàn khốc về cái chết của anh theo một cách mà tôi còn chưa thể hình dung ra nổi. Dù sao anh ấy cũng là người hùng của tôi ngày bé - có một lần, anh thậm chí đã từng xông đến cứu tôi.

Hồi đó tôi học lớp ba, bị một đám học sinh cấp hai cá biệt kiếm chuyện. Đang sợ hãi và bị chúng nó quây thì tình cờ anh Akito đi ngang qua. Mặc dù ít tuổi và nhỏ con hơn so với đám du côn, anh vẫn gan lỳ nhảy ra bảo vệ tôi, đấm đá túi bụi cho đến khi bọn học sinh lớp lớn ấy bỏ chạy cong đuôi. Tôi vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện nho nhỏ với anh ngay sau đó:

“Lần sau, anh không muốn thấy chú mày đứng run như cầy sấy thế,” anh quở trách. “Nhìn phát bực. Mày biết là mày không làm gì sai, chúng nó cũng thế, nên đừng có mà để chúng nó dọa mày. Ngẩng cao cái đầu lên.”

“Lỡ làm thế chỉ khiến chúng nó bực thêm rồi chúng nó đánh em thì sao…?” Tôi đáp.

“Thế thì cứ kiếm một hòn đá to mà chọi vào đầu chúng nó, rồi vắt chân lên cổ mà chạy.”

Vào lúc đó, tôi không thể tin là anh lại có thể bày cho tôi cái cách táo tợn đến vậy, nhưng thời gian trôi đi, tôi dần biến câu nói ấy trở thành một châm ngôn cho riêng mình. Mỗi khi cảm thấy e dè hay sợ hãi, tôi đều tự nhủ rằng bất quá thì tôi luôn có thể cầm đá chọi vào đầu chúng nó rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Nghe yên tâm đến lạ. Đương nhiên tôi biết đấy không phải là một lời khuyên tốt, cũng chưa bao giờ tôi phải dùng đến nó cả, song nhờ thế mà một thằng bé loắt choắt như tôi mới có được sự tự tin cần thiết để không sợ một ai. Không biết anh Akito nghĩ về tôi như thế nào, hoặc thậm chí anh có nhớ cuộc trò chuyện nho nhỏ hồi ấy không… còn đối với tôi anh là một sự mất mát quá to lớn, giá như anh vẫn còn ở trên cõi đời này với chúng tôi.

Sau màn hương khói và tụng kinh đã xong xuôi đâu đấy, mẹ anh Akito bước lên bục đặt trước ban thờ để nói một vài lời gửi đến quan khách. Cho dù từ xa, tôi vẫn có thể thấy gương mặt bác tiều tụy và hốc hác. Tóc bác đã không còn óng ả, đôi mắt có phần vô hồn. Trông bác dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng dù sao đã có Akari đứng ngay bên cạnh để giúp bác đọc nốt bài điếu văn. Khi bác kết thúc cũng là lúc buổi lễ chính thức khép lại, chúng tôi ai nấy đều rời khỏi chỗ ngồi và bắt đầu đi dần ra lối vào. Phía gia quyến đã chuẩn bị những phần quà đáp lễ đối với người đến viếng, nên ba chúng tôi xếp vào hàng và từ từ tiến về phía bàn tiếp khách. Đang chờ đến lượt mình thì tôi nghe lỏm được hai người đằng sau đang trao đổi với nhau khá vô ý vô tứ.

“Thế là không cho ăn uống gì à? Còn chẳng có lấy nổi hoa quả nữa…”

“Trông mong gì? Nhà người ta còn phải lo đủ thứ, nhất là khi có mỗi bà ấy đứng ra kiếm tiền nuôi cho cả gia đình. Thế có biết làm sao mà chết không?”

“Có, thấy bảo là do ngộ độc rượu cấp tính. Họ vừa mới trả kết quả khám nghiệm về hôm qua…”

Ngộ độc rượu ấy hả? Nói cách khác, ảnh uống quá nhiều. Mặc dù thật ra, tôi nhớ trong lớp sức khỏe thầy cô nói rằng trong phần lớn trường hợp, lượng rượu trong máu không đủ để gây chết người, mà nguyên do đến từ ngạt thở do nôn mửa. Tôi không muốn đi sâu vào chi tiết hơn nữa, việc hình dung ra vận động viên siêu sao của Sodeshima ở trong tình cảnh đó vào những giờ phút cuối cùng quả là quá sức chịu đựng.

Dòng người lần lượt di chuyển và rốt cục cũng đến lượt chúng tôi. Akari và mẹ tự đứng ra đưa quà. Chúng tôi nói lời chia buồn cho gia đình họ, rồi tôi lịch sự đón lấy túi quà nhỏ từ tay Akari.

“Uầy, trông cậu kìa,” Akari thì thầm rất khẽ, đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân. “Khoan, sao cậu lại có đồng phục cấp ba Sodeshima được…?”

“À, bộ này á? Đồng phục ngày xưa của ông già tớ đấy. Nói thật là tớ chỉ muốn chạy về nhà và cởi quách nó ra thôi. Chỗ cổ áo chật kinh khủng.”

“Ồ… ra vậy. Nhưng trông hợp với Kanae lắm… Thật đấy.”

Akari nhấn mạnh vào hai chữ cuối, rồi bỗng nhiên chực trào nước mắt. Không biết có phải tôi gợi cho cô ấy về anh Akito trong bộ đồng phục hay không – nhưng tôi vội vàng rút khăn mùi xoa ra và đưa cho Akari. May mà bà nội đã thuyết phục được tôi mang theo một cái.

“Ừm, nghe này… tớ biết bọn mình chưa liên lạc với nhau hai năm rồi, nhưng nếu cậu cần có ai đó để nói chuyện cùng thì tớ luôn sẵn lòng,” mồm nói vậy, còn trong lòng tôi thì đang qượn cả lên vì nghe nó mới khuôn sáo và nhàm tai làm sao. Akari dường như lại coi đó là một lời động viên thật lòng, cô ấy gật nhẹ trong lúc chấm khăn lên khóe mắt.

Vẫn còn người đang xếp hàng đằng sau, nên chúng tôi nói lời chào và đi ra. Bên ngoài, bầu trời đêm không một bóng mây, không khí vẫn đủ lạnh để có cảm giác như mùa đông vẫn chưa xa lắm. Bà tôi bảo cả bọn đi về, và thế là ba chúng tôi nhanh chóng cất bước. Còn chưa đi quá một dãy nhà thì tôi chợt nghe được tiếng bước chân đang chạy đến từ phía sau. Tôi quay lại – là Akari.

“Ủa, có chuyện gì thế?” tôi hỏi. “À, cậu không phải trả lại khăn cho tớ bây giờ đâu.”

“Không, không phải thế,” Akari thở gấp. “Ừm, nghe này… có chuyện này tớ cần nói với Kanae.”

“Với tớ ấy hả?”

“Ừ. Là về những thứ đã xảy ra với cậu trong bốn ngày vừa qua… hoặc chắc tớ phải nói là những thứ sắp xảy ra mới đúng.”

Ban đầu tôi không hiểu Akari đang nói cái mô tê gì cả. Một thoáng sau, cái hàm ý của của câu nói trên – rằng cô ấy biết gì đó về “bốn ngày vừa qua” – mới ập vào đầu tôi như một cái xe tải. Tôi gần như nhảy xổ lên người Akari, giơ hai tay nắm lấy vai cô ấy.

“Khoan đã, cậu biết gì à?!” Tôi hỏi gặng.

Akari giật mình hét toáng lên, nhưng tôi chẳng để ý. Phải đến khi để ý thấy bờ vai cô ấy đang run run tôi mới nhận ra mình vừa có hành động hết sức lỗ mãng khi vồ vập lấy cô ấy như thế. Ngay lập tức tôi hối hận về hành động của mình và rụt tay lại.

“Ôi, xin lỗi cậu. Tớ không biết sao mình lại làm vậy nữa. Chỉ là… tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, rồi thì…” tôi cố gắng giải thích.

“Không sao đâu… tớ hiểu mà. Tớ không thể giải thích mọi chuyện được cho cậu tại đây và vào lúc này, thế nên là…” Akari hạ giọng xuống, rồi đưa bờ môi lại gần để nói thầm vào tai tôi: “Chiều mai lúc năm giờ đến gặp tớ ở chỗ công viên cũ bị bỏ hoang. Tớ sẽ nói cho cậu tất cả những gì cậu muốn biết.”

Akari lùi lại, nói nhanh câu “Hẹn mai gặp lại”, sau đó quay đầu và bỏ về hướng nhà văn hoá. Tôi dõi theo Akari rẽ sang một góc, đồng thời cảm nhận rất rõ cái nhìn chòng chọc đầy ngờ vực của Eri đang xuyên một lỗ đằng sau gáy.

Y như rằng, nó vặn hỏi tôi. “Hai anh chị bàn với nhau cái gì thế vậy?”

“…Có muốn anh cũng chẳng biết gì để mà nói cho mày,” tôi đáp lại. Sự thật là như thế mà. Tôi lẩm bẩm nói thêm: “Hy vọng là mai sẽ tỏ.”

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, thứ đầu tiên tôi thấy là chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh đầu. Tôi vớ lấy nó để kiếm tra ngày tháng. 8 giờ sáng ngày 6 tháng 4. Tôi úp mặt xuống gối. Thời gian vẫn chưa thần kỳ quay trở lại như ban đầu qua một đêm. Mọi thứ có vẻ như thật sự không phải là mơ nữa rồi, chán không cơ chứ.

Sau khi về đến nhà từ tang lễ tối qua, tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân buổi tối rồi đóng cửa ở nguyên trong phòng. Tôi không cố moi thêm bất cứ thông tin nào từ Eri hay từ bà về bốn ngày trước nữa, kẻo lại gây ra những cái nhướn mày, nhưng lý do chính là nhờ Akari, cuối cùng tôi đã có một tia hy vọng để bấu víu vào.

Tớ sẽ nói cho cậu tất cả những gì cậu muốn biết.

Nếu như cô ấy có thể làm sáng tỏ đôi phần về cái hiện tượng quái đản và đáng sợ đang xảy ra với tôi thì tôi nguyện mang ơn cô ấy suốt đời. Nói vậy nhưng tôi không biết làm thế quái nào mà Akari lại biết được về khoảng trống bốn ngày trong trí nhớ của tôi, bởi tôi chưa hề tiết lộ với ai cả - mà đấy chưa phải là bí ẩn duy nhất. Còn có cả những dấu hỏi to đùng khác, như là tại sao Akari lại bảo tôi đến gặp cô ấy tại công viên cũ bị bỏ hoang – một nơi mà tôi còn không biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi tình cờ bước vào sau lần gần nhất nói chuyện với Akari vào ngày 1 tháng 4. Tất nhiên hoàn toàn có khả năng Akari tự khám phá ra nơi ấy, thế nhưng làm thế nào mà Akari có thể tự tin là tôi cũng biết nó ở đâu?

Chả có xâu chuỗi gì cả, tôi lại cảm thấy đầu nhưng nhức. Xét việc tôi đã bắt bộ não mình hoạt động không ngơi nghỉ kể từ hôm qua thì điều này không mấy bất ngờ. Bộ não con người có thể bị mỏi và căng như cơ bắp lắm chứ? Chi bằng ngủ thêm một tí, để cho đầu óc tôi có được sự nghỉ ngơi cần thiết.

Tôi thức dậy một lần nữa quanh khoảng giữa trưa và ăn một bữa cơm giản dị với bà nội. Bà bảo tôi rằng hôm nay Eri đi với bạn sang đất liền hết ngày, âu cũng là một điều khá nhẹ nhõm. Con bé đã nghi ngờ tôi ra mặt kể từ tối qua, và tôi không muốn bị nó bắt lại hỏi cung thêm phát nữa. Tôi biết nó tọc mạch như thế là vì lo lắng cho tôi. Chính tôi là người đã khiến cho nó phải lo lắng cơ mà.

Ăn xong, bà tôi hỏi rằng liệu tôi có thể giúp bà một việc được không.

“Bà định dọn lại cái gác mái mấy lần rồi,” bà giải thích, “nhưng nhiều thùng nhiều hộp bê nặng quá nên bà cứ để đấy mãi. Rất cần một đứa thanh niên khỏe mạnh như bây để giúp bà một tay.”

Còn khá nhiều thì giờ trước khi tôi phải đi gặp Akari, nên tôi đồng ý. Tôi dùng cái thang nhỏ trong nhà kho để leo lên gác mái. Nhờ ánh sáng đến từ một cái bóng đèn độc nhất, tôi trông thấy một đống thùng các tông đang chồng chất xung quanh tầng gác cũ mốc, thùng nào trông cũng nặng thấy mồ. Tôi bắt đầu lôi từng thùng mà bà nhờ đem xuống. Chẳng mấy chốc tôi đã đổ mồ hôi như tắm. Sau một hồi, thậm chí tôi còn nhỡ tay hất văng cả một cái thùng và làm cho những thứ bên trong đổ tung tóe ra sàn. Cái thùng chứa đầy giáo trình và các tài liệu tham khảo.

“Chắc của ông già,” tôi nói với chính mình khi thấy chúng toàn là liên quan đến IT. Ông già tôi làm lập trình viên ở Tokyo, và dựa vào lượng chú giải mà ổng chép ra bên lề, tôi đoán chỗ này là từ ngày ổng học đại học. Tôi nhặt cuốn sổ tay rơi dưới chân lên và lật qua nó. Mỗi trang đều chi chít từ đầu đến cuối những ghi chép có hệ thống bằng nét bút xương xẩu không lẫn vào đâu của ổng, dù có phần hơi ngoáy. Đọc thử mà thấy đau cả mắt. Tôi chuẩn bị gập quyển sổ và cất nó lại vào trong hộp thì bỗng để ý thấy một từ duy nhất được khoanh tròn màu đỏ. Có vẻ như là một thuật ngữ máy tính, được ổng ghi định nghĩa phía dưới.

==========

ROLLBACK

Quá trình khôi phục một kho dữ liệu hoặc chương trình về trạng thái đã xác định trước đó, thường để đối phó với một số loại lỗi nghiêm trọng. Có ích trong việc lấy lại dữ liệu hoặc thiết lập đã bị mất hoặc hỏng do lỗi từ phía người dùng hoặc trục trặc hệ thống.

==========

“Hừm… Rollback…” tôi nhấn nhá với từ ấy thêm vài giây. Nghe cũng hay hay – mặc dù trử phi sau này theo đuổi ngành IT, tôi có linh cảm là mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội dùng đến nó. Tôi gập quyển sổ và cho lại vào trong hộp.

Đến khi tôi vội vã chạy qua khu thị trấn bỏ hoang thì đã chỉ còn vài ba phút nữa trước khi đến năm giờ. Giúp bà dọn lại tầng mái tốn nhiều thời gian hơn so với dự tính, thành ra có khi tôi sẽ bị muộn hẹn với Akari. Tôi chạy thục mạng qua phố xá ngoằn ngoèo, thi thoảng vấp phải ổ gà và mấy mô đất nhấp nhô. Lối ra của con hẻm hẹp hiện ra trước mắt sau năm giờ chiều ít phút. Cuối cùng cũng có thể giảm nhịp chân, tôi bước nhanh vào bên trong, tranh thủ lấy lại nhịp thở.

Đứng bên dưới tán cây anh đào là một thiếu nữ trong bộ đồng phục cấp ba trường Sodeshima đang nheo mắt nhìn lên cơn mưa cánh hoa đang rơi lất phất, tưởng đâu như đang tắm trong sắc hồng. Tôi liền nhận ra ngay đó là Hoshina Akari, người mà tôi đã hẹn gặp, vậy mà lại không thể nào gọi lên tên cô ấy. Trước vẻ đẹp hớp hồn của khung cảnh này, tôi bỗng quên bẵng mục đích của mình, chỉ còn biết mê man đứng ngắm. Vậy nên khi Akari trông thấy tôi xuất hiện và cả hai nhìn vào mắt nhau, tôi bỗng thấy thật lúng túng.

“Ủa! Cậu đứng đấy bao lâu rồi? Đến thì phải cho tớ biết đi chứ!” Akari cười bối rối.

“À… ừ, xin lỗi. Tại vì tớ mải ngắm…”

Suýt thì tôi không kịp ngăn mình khỏi thốt ra từ “cậu”. Không đời nào tôi có thể buông một cái lời bông phèng sến sẩm như thế mà nghe không thấy tởm cả.

“Gì cơ? Cậu bảo cậu mải ngắm cái gì thế?” cô ấy nghiêng nghiêng mái đầu giục tôi nói hết câu theo kiểu dễ thương và châm chọc. Tôi phải nhanh nhanh mà tìm cách chữa cháy ngay lập tức. Đang mải ngắm… gì được nhở…

“À, đâu, tớ mải ngắm… mấy cái album ảnh cũ của bà nội và quên không nhìn giờ. Thành ra mới đến muộn một tí… xin lỗi cậu.”

Xin chúc mừng, Kanae. Mày vừa có pha cứu thua quê nhất trong lịch sử loài người luôn.

“…Ồ, ra vậy. Đừng bận tâm, dù gì thì cậu cũng chỉ muộn có vài phút thôi mà,” Akari nở nụ cười hiền hậu – song tôi có thể nghe được thoáng chút thất vọng trong giọng cô ấy. Hay có khi nào Akari muốn tôi thừa nhận là mình đang ngắm cô ấy…? Tôi lại nghĩ đi đâu rồi. Ở đấy mà mơ.

Akari bảo ngồi, nên tôi chọn chỗ tựa vào gốc cây. Tay giữ váy, Akari ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, đủ gần để đầu gối hai đứa khẽ chạm. Tim tôi bắt đầu dộng bình bịch. Để nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh, tôi hắng giọng và đi thẳng vào vấn đề.

“Thế... tối qua cậu bảo là cậu có thể nói cho tớ biết mọi điều mà tớ muốn. Cậu nói cụ thể hơn được không?”

“Ừ, về cơ bản thì là… Ôi, tớ cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Hay Kanae hỏi tớ trước đi, biết đâu lại dễ hơn?” Akari gợi ý.

“Cậu muốn tớ hỏi ấy hả? À, ờm, được rồi…”

Tôi có đến cả triệu câu hỏi. Ấy vậy mà đến lúc được Akari cho hỏi thì lại chẳng nghĩ ra nổi câu nào. Tôi vẫn muốn biết tại sao Akari lại chọn công viên này làm chỗ hẹn, và về bốn ngày vừa qua nói chung, nhưng ngoài ra còn câu hỏi nào nữa không nhỉ? Để xem nào, hừm…

“Sao hôm nay cậu vẫn mặc đồng phục vậy?”

“Ahaha… thật à? Đấy là điều cấp bách nhất trong đầu cậu vào lúc này ấy hả? Trời đất ơi, cái thứ này làm cậu thích mê đến vậy sao?” Akari trêu tôi, bẻ cổ áo khoác lên để nó càng lộ rõ.

“Kh-không, hâm chắc. Ờ, tớ… muốn hỏi mấy câu dễ trước cho xong đi…”

Tôi hôm nay cứ bị Akari quay như quay dế vậy, và tôi biết chính xác lý do tại sao. So với Akari mà tôi hằng quen, hôm nay cô ấy bỗng nhiên nữ tính hẳn lên, và đặc biệt là tỏ ra thân mật với tôi hơn rất nhiều. Như thể mọi cử chỉ nho nhỏ của cô ấy đều khiến tôi xao xuyến theo cách này hoặc cách khác. Akari nở một nụ cười thích chí rồi nhẹ nhàng đưa cho tôi một câu trả lời rất thực tế.

“Hôm nay tớ vẫn mặc đồng phục là vì tớ vừa từ lễ tang về. Không như tối qua, hôm nay nhà tớ phải đi ra đất liền. Lúc về được đến nhà cũng chẳng còn thời gian thay đồ nữa, nên tớ cứ mặc nguyên vậy mà đi tới đây thôi.”

“À, thảo nào…”

Giá như đầu óc tôi tỉnh táo hơn thì chắc đã đoán ra rồi. Người ta vẫn thường làm lễ truy điệu sau lễ viếng. Tôi thầm qưở mình vì đã không nghĩ kỹ trước khi hỏi câu ngu ơi là ngu, rồi sau đó tiếp tục chuyển sang câu hỏi tiếp theo trong danh sách.

“Thắc mắc đã được giải đáp. Kế đến là: tại sao cậu lại nghĩ là tớ biết công viên này?”

“Là bởi vì chính Kanae đã chỉ cho tớ biết chỗ này đó mà.”

“Hả? Lúc nào thế? Sao tớ chẳng nhớ gì cả?”

“Ừ, tất nhiên là cậu không nhớ rồi. Đối với cậu, nó vẫn chưa diễn ra. Nhưng rồi sẽ đến lúc thôi.”

“…Nghĩa là sao?” tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy định nói gì. Vẻ mặt Akari đã trở nên hết sức nghiêm túc.

“Cậu đã từng nghe qua khái niệm ‘bước nhảy lượng tử’ đúng không?”

Giờ tôi lại thấy ngạc nhiên. Akari vừa mới bê nguyên một thuật ngữ ra từ cuốn truyện khoa học viễn tưởng yêu thích của tôi.

“Nó là một kiểu… du hành thời gian, đúng không?”

“Đúng rồi.”

“Ừ… vậy thì sao?”

Akari nhìn vào mắt tôi và nói thẳng thừng:

“Đó là chuyện đã xảy ra với cậu đấy. Cậu đã nhảy xuyên qua thời gian.”

“…Hở?”

Tôi không thể nào mà tiếp thu được ngay cái giả thuyết này. Chẳng ai ở vào vị trí của tôi có thể ngay lập tức thốt lên “Ra là thế!” sau khi được bảo rằng “Này, cậu vừa mới du hành thời gian đấy!” Tuy nhiên, ít nhất thì tôi biết rằng Akari không hề bỡn cợt với tôi. Việc Akari lôi tôi đến một công viên bỏ hoang khi anh trai ruột vừa mới qua đời cốt chỉ để phục vụ cho một lời nói dối trắng trợn thậm chí còn khó tin hơn ấy.

“Tớ biết là nghe rất điên rồ,” Akari nói tiếp. “Tớ rất hiểu. Đến chính tớ còn thấy khó tin. Nhưng bây giờ, cậu cần phải nghe tớ nói.”

Đến cô ấy còn khó tin? Akari cũng vừa du hành thời gian hay sao? Tôi càng lúc càng thấy rối rắm, nhưng tôi cần biết mọi thông tin. Thôi thì đành nghe cô ấy giải thích thêm vậy, chẳng mất gì cả.

“…Được. Cậu nói tiếp đi,” tôi đồng ý. Sắc mặt cô ấy cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

“Vậy nhé. Nhưng phải cảnh báo cậu trước này: sẽ cực kỳ là phức tạp đấy. Tớ sẽ cố làm cho nó dễ hiểu nhất có thể.”

“Hiểu, cảm ơn cậu.”

“Rồi, trước hết là để đảm bảo bọn mình đang có chung suy nghĩ, cái chính mà cậu muốn biết bây giờ là tại sao cậu không nhớ tí nào về khoảng thời gian từ sáu giờ chiều ngày mồng một đến sáu giờ chiều ngày mồng năm tháng tư đúng không?”

“Ơ, chuẩn luôn!”

Tôi muốn biết bằng cách quái nào mà Akari đoán ra được, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn còn nhiều điều muốn nói tiếp, nên tôi tạm thời gạt câu hỏi của tôi sang một bên.

“Lý do ấy,” Akari giải thích, “là vì tâm trí cậu đã thực hiện bước nhảy lượng tử giữa hai thời điểm trên trục thời gian. Cậu theo kịp không?”

“Tâm trí của tớ á?... Chứ không phải là cả người?”

“Chính xác. Không giống như mấy bộ hoạt hình ngày xưa đâu. Không phải là cậu nhỡ bước vào một cỗ máy thời gian và bị gửi đến tương lai hay đại loại thế. Chỉ có tâm trí của cậu bị nhảy tới trước thôi… hay chí ít, đó là những gì mà tớ được cho biết.”

Tôi cảm nhận được cơn đau đầu sắp sửa ập đến. Đó là những gì mà Akari được cho biết? Làm sao mà tôi có thể tin nếu cô ấy chỉ đang lặp lại lời của người khác?

“Xin lỗi, nhưng ai là người nói cho cậu ấy nhỉ?” tôi cảnh giác hỏi.

“Trước tớ đã nói rồi đấy… mà thôi. Quay lại cái đó sau. Tạm thời bây giờ, có lẽ tớ nên giữ tiếp tục giải thích theo thứ tự thì hơn.”

Tôi thấy có gì không ổn ở cái cách cô ấy có vẻ nấn ná xung quanh những chủ đề nhất định, nhưng quyết định im lặng và để Akari nói tiếp.

“Vừa xong tớ đã giải thích cho cậu cách mà cậu rơi vào tình thế này rồi. Bây giờ tớ sẽ giải thích những gì sẽ xảy ra với cậu tiếp theo. Đoạn này rất là quan trọng, nên là nghe kỹ nhớ,” Akari nhấn mạnh, tôi gật đầu. “Đây, mọi thứ sẽ diễn ra thế này: sắp tới, cậu sẽ được sống lại bốn ngày trước, từng ngày một, theo thứ tự lùi dần.”

“Ừm… như thế nào cơ?”

“Sau 24 giờ, cậu sẽ bị gửi về quá khứ 48 tiếng trước, cứ nghĩ vậy đi. Giống như tiến một bước lùi hai bước. À, với lại nó sẽ luôn luôn xảy ra vào đúng chính xác sáu giờ chiều. Cậu sẽ lặp lại chu kỳ này cho đến khi đã lấp đầy khoảng trống bốn ngày trong trí nhớ.”

“…Xin lỗi, tớ đang không hiểu gì nữa rồi. Có quá nhiều thứ để hình dung…”

“Ừ, giải thích mỗi bằng lời khó quá mà… Đây, chờ tớ một tí.”

Akari nhặt một cành cây nhỏ và dọn sạch một khoảng đất lớn. Sau đó, Akari dùng cái cành như cây bút, viết mấy số 1/4 (18h) và vạch một mũi tên dài chỉ xuống dưới. Ở đầu mũi tên, cô ấy viết 5/4 (18h), rồi vừa dùng cành cây chỉ vào mũi tên vừa giải thích:

“Cứ cho là mũi tên này đại diện cho bước nhảy lượng tử ban đầu của cậu nhé? Cậu đã nhảy từ sáu giờ chiều mồng một đến sáu giờ chiều mồng năm. Đến đây cậu hiểu chưa?”

“Hiểu, đó là lý do tớ không có bất cứ ký ức gì về bốn ngày trước… tiếp đi.”

Từ đó, Akari vẽ một mũi tên sang bên phải, nơi cô ấy viết số 6/4 (18h), rồi đặt cành cây xuống và lấy điện thoại ra.

“Bây giờ là mồng 6 tháng 4, trong vòng ba mươi phút nữa sẽ đến sáu giờ chiều… từ đây, cậu sẽ bị gửi về sáu giờ chiều mồng 4 tháng 4.”

Akari nhặt lại cành cây và vẽ mũi tên chéo xuống bên trái, chỉ vào số 4/4 (18h) do cô ấy viết. Dựa theo sơ đồ, sau khi đi hết 24 tiếng từ chiều ngày mồng 5 đến ngày mồng 6, tôi sẽ quay ngược trở lại 48 tiếng về chiều ngày mồng 4. Tôi đã hiểu tại sao Akari lại bảo việc này giống như tiến một bước lùi hai bước. Nhờ có minh họa của Akari nên cuối cùng tôi cũng đã bắt đầu nắm được bức tranh toàn cảnh của vấn đề.

“Và rồi từ đấy,” Akari tiếp tục, “cậu sẽ có 24 giờ nữa trước khi quay về đến thời điểm sáu giờ chiều mồng 5, trước khi…”

“Bị quay ngược trở về sáu giờ chiều mồng 3…?”

“Đúng chính xác. Thấy chưa, cậu hiểu ra rồi!”

Akari tiếp tục vạch ra toàn bộ phần còn lại của sơ đồ - lặp lại quá trình đi về phía trước một ngày rồi lùi về sau hai ngày thêm vài lần nữa – cho đến khi cô ấy đã đi ngược trở lại đến sáu giờ chiều ngày mồng 1, rồi kết thúc bằng một đường kẻ ngang cuối cùng từ 1/4 (18h) dẫn đến 2/4 (18h).

“Là như vậy,” Akari hạ cành cây xuống đất, “nên tớ mới nói là cậu sẽ sống lại bốn ngày trước theo thứ tự lùi dần. Bọn mình đang gọi đây là hiện tượng ‘Rollback’.”

“Khoan đã… Rollback á?”

Đến đây tôi đã nắm khá chắc về quá trình này, chí ít là về lý thuyết, nhưng càng nghe Akari giải thích tôi lại càng thấy khó mà tin được. Mỗi câu trả lời cô ấy đưa ra chỉ khiến cho tôi nảy sinh thêm hai ba câu hỏi khác.

“Ờm… đương nhiên là tớ còn nhiều câu hỏi lắm. Nhưng đầu tiên là sao lại sáu giờ đúng? Không, quan trọng hơn, làm sao mà tớ lại bị vướng vào cái ‘hiện tượng’ quái đản này cơ chứ?”

“Tớ cũng không rõ lắm… nhưng tớ được biết rằng có thể nó liên quan gì đó tới việc cậu chạm vào hòn đá bên trong ngôi miếu kia. Tình cờ lúc đấy đang là sáu giờ chiều thôi, chứ tớ không nghĩ là khoảng thời gian này có ý nghĩa quan trọng gì hết.”

“Ừ nhỉ… cái miếu…”

Nói thật là tôi đã hoàn toàn quên mất. Tôi đứng dậy và đi ra nhòm thêm cái nữa vào bên trong ngôi miếu nhỏ nằm phía bên kia cây anh đào to lớn. Viên đá với vết nứt ở chính giữa vẫn nằm chình ình ở đó, đúng theo như trí nhớ của tôi. Nó vẫn chẳng hề di chuyển.

“Nhưng tớ không hiểu,” tôi nói. “Làm sao chạm vào cái hòn đá chết tiệt này lại khiến cho mấy cái trò siêu nhiên siêu khùng này xảy ra cơ chứ? Ý tớ là, cho dù nó có chứa cái loại ‘ma thuật’ gì gì đi nữa… thì cái vụ sống lại mỗi ngày theo thứ tự lùi dần này nó cứ cụ thể quá ấy, chẳng ăn nhập gì cả.”

“…Ừm, tớ có một giả thuyết riêng như thế này,” Akari bước tới đứng bên cạnh tôi, “cậu còn nhớ hồi tiểu học có lần các thầy cô đưa bọn mình đi dã ngoại lên ngôi đền lớn để tìm hiểu nhiều hơn về lịch sử của Sodeshima không?”

“Có, tớ có nhớ.”

Hôm đó tôi học lớp bốn hay lớp năm thì phải. Cả lớp được đi lên Đền thờ Sodeshima và được thần chủ của đền giảng dạy cả ngày. Tôi vẫn còn nhớ như in mặt sàn gỗ lạnh ngắt mà họ bắt chúng tôi ngồi lên.

“Cứ cho là tớ khùng đi, nhưng họ chắc chắn có nhắc đến việc những nhà sư vẫn thường hành hương đến Sodeshima vào ngày xửa ngày xưa để trải qua một quá trình thử thách nào ấy.”

“Tớ thì không nhớ gì về chuyện đó cả, cơ mà… ý cậu là tớ đã vô tình rước một loại ‘thử thách’ cổ xưa nào vào người á hả?”

“So với mấy giả thuyết khác mà bọn mình đã nghĩ ra thì cũng chẳng điên rồ hơn là mấy.”

Mệt mỏi quá đi mất thôi.

“Thế bây giờ tớ phải thử thách cái quái gì đây? Do ai đưa ra nào? Thật là vô lý. Còn nữa… làm thế nào cậu biết được mọi chuyện vậy Akari? Về việc tớ chạm vào cái hòn đá nằm trong miếu kia, về cả cái từ Rollback nữa… tớ chưa kể với ai bao giờ, làm sao mà cậu lại biết?”

Tôi cảm nhận được giọng nói của mình mất dần sự kiên nhẫn khi những câu hỏi cứ ngày một chồng chất. Trước sự tức tối của tôi, Akari chỉ nhìn lấy tôi – nhẹ nhàng, cộng với một chút cảm thông trong ánh mắt – như thể tôi mới là người đang cần được chia buồn an ủi.

“Chính Kanae là người đã cho tớ biết đấy.”

“Tớ á?” Tôi há hốc.

“Đúng vậy. Mọi thứ mà tớ nói cho cậu hôm nay chính là những gì mà cậu đã giải thích cho tớ. Ở một quá khứ mà cậu vẫn chưa được trải qua.”

Câu này được cô ấy nói ra chậm rãi và chừng mực, như để đảm bảo cho từng từ một đều được tôi thấu hiểu. Tôi nhắm mắt lại, day lấy sống mũi và trút ra một hơi dài thườn thượt.

“Xin lỗi, tớ cần chút thời gian để suy nghĩ về tất cả mọi thứ…”

Sau khi đã bắt não bộ tập thể dục mệt phờ, tôi có cảm giác mình cần hút một điếu, mà đấy là tôi còn chưa đụng đến thuốc lá lần nào trong đời. Tôi cố gắng tiêu hóa hết mọi thứ mà Akari đã nói cho tôi. Cái đống thông tin đó vẫn thật khó nuốt, nhưng tôi vẫn phải cố mà nhai từng miếng cho xong.

Hiện tượng “Rollback” sao?

Dĩ nhiên là tôi biết Rollback là gì, vì vừa mới học được từ sổ tay của ông già chiều nay. Rõ ràng đây là thuật ngữ máy tính, nhưng nó lại hợp một cách kỳ lạ cho việc bị gửi về những thời điểm khác nhau trong quá khứ. Akari khẳng định tôi là người đã giải thích cho cô ấy tất cả, vậy thì có khi chính tôi là người đã đặt tên cho hiện tượng này. Vẫn còn một vài điểm khác mà tôi vẫn chưa thể làm cho rốt ráo, nhưng dù sao tôi thấy mình cũng đã sắp xếp đủ các dữ kiện để giải phóng được một ít khả năng xử lý của não bộ.

“Xin lỗi cậu,” tôi bảo Akari, “nhưng tớ nói thật nhé: tớ vẫn còn lấn cấn với cái giả thuyết bước nhảy lượng tử và việc cậu bảo chính tớ đã nói cho cậu về vụ này. Mặt khác, cậu thì sẽ không bao giờ nói dối tớ về những chuyện như này rồi, nên tớ sẽ cố hết sức để tin lời cậu.”

“Cám ơn Kanae. Nghe vậy tớ rất vui,” Akari mỉm cười. Nét mặt dịu dàng của cô ấy giúp tôi thấy vững tâm hơn.

“…Nhưng phải nói là, sao lại chọn đúng lúc thế cơ chứ? Được cái tuần tớ về đây thì bọn mình bị cuốn vào cái thứ ma quỷ thần thánh chết toi gì đó. Chưa kể là chắc cậu cũng đã đủ bận rồi, vì anh cậu gặp chuyện…”

Tôi ngừng nói, vì vào ngay giây phút đó, trong đầu tôi chợt hiện lên mảnh ghép cuối cùng.

Hiện tượng Rollback.

Cái chết của anh Akito.

Nghĩ mà xem Kanae - nếu bây giờ mày được trở về quá khứ, vậy thì…

“…Ờm, Akari này?” Tôi hỏi. “Nói lại cho tớ biết chính xác thời điểm tử vong của anh Akito được không?”

“Khoảng giữa mười hai giờ đêm và hai giờ sáng ngày 2 tháng 4,” Akari nói thẳng đuột như thể đã đợi sẵn câu hỏi này. “Bên khám nghiệm họ báo vậy.”

Từ mười hai giờ đêm đến hai giờ sáng ngày mồng 2.

Theo lời Akari, tôi sẽ được sống lại mọi chuyện kể từ sáu giờ chiều ngày mồng 1 cho đến sáu giờ chiều ngày mồng 5 - cái chết của anh Akito rơi vào giữa khoảng thời gian này. Nếu Akari không sai ở điểm nào, đây sẽ là một khả năng cực kỳ đáng quan tâm.

“Vậy có nghĩa là bọn mình có thể chặn đứng cái chết của anh Akito?” Tôi hỏi.

“…Chắc chắn rồi,” Akari trả lời. Cô ấy nhìn xuống chân một hồi, nhíu mày trầm ngâm trước khi ngước lên và nhìn xoáy vào mắt tôi. “Kanae, tớ… tớ muốn cậu hãy cứu lấy anh tớ.”

Sự quả quyết vang lên rõ mồn một trong lời nói của cô ấy khiến cho tôi chột dạ, và nó đưa tôi vào một tình thế có phần khó xử. Phải nhớ rằng tôi mới chỉ nửa phần bị thuyết phục về tính khả thi của cái thứ Rollback này thôi… Còn chưa đến hai mươi phần trăm ấy chứ. Thật khó để nhảy cẫng lên và tuyên bố rằng “Được rồi, tính mạng của anh cậu hãy để tớ lo!” trong khi tôi vẫn còn bao nhiêu câu hỏi chưa được giải đáp. Có điều tôi sao tôi có thể nói không được chứ, khi mà Akari đang cần sự giúp đỡ. Cho dù là sai hay đúng, tôi cũng không thể bỏ mặc Akari vào lúc này. Tôi phải tin vào sự chân thành trên khuôn mặt cô ấy vậy.

“…Ừ, tớ sẽ làm mọi thứ có thể,” cuối cùng tôi nói. Akari gật đầu mạnh mẽ.

“Vậy, tớ đã nói cho cậu biết khoảng thời gian tử vong rồi này - trong khoảng nửa đêm tới hai giờ sáng mồng 2. Anh ấy chết vì ngộ độc rượu, thi thể được tìm thấy trong bãi đất trống đằng sau cửa hiệu thuốc lá cũ.”

Cả đảo Sodeshima chỉ có một cửa hiệu thuốc lá duy nhất, bé tí và tồi tàn nằm cuối một con ngõ hẹp, tôi biết rõ địa chỉ của nó.

“Anh Akito làm gì ở đấy? Cậu biết không?” Tôi hỏi.

“Cảnh sát nghĩ rằng anh ấy có thể đang, ừm, ‘giải quyết’ ở trong bãi đất trống. Chắc họ tìm thấy có bằng chứng ở xung quanh hỗ trợ cho giả thuyết đó…”

Trời, chắc hẳn câu hỏi này không dễ chịu gì để có thể trả lời. Tôi cảm thấy hơi tệ vì đã hỏi. Tuy vậy, nếu Akari nói đúng về cái thứ Rollback này, việc cứu mạng anh Akito sẽ không hề khó chút nào. Tôi chỉ cần làm duy nhất một việc là giữ cho anh ấy không động vào một giọt bia rượu nào vào hôm đó. Mà kể cả nếu tôi không làm được vậy, tôi vẫn biết chính xác anh đi đâu và vào lúc nào. Tôi chợt nhớ ra rằng mình chưa từng trả ơn anh vì đã cứu tôi khỏi bọn bắt nạt ngày trước… thế thì đây là cơ hội tuyệt vời để làm điều này. Ngay bây giờ, chỉ có tôi mới cứu được mạng sống của anh Akito.

“Kanae, sắp đến lúc rồi,” Akari nhìn xuống điện thoại của cô ấy và nói. Tôi làm theo và kiểm tra điện thoại của chính mình. Giờ đã là 5 giờ 57 phút; nếu như Akari nói đúng, sự kiện Rollback tiếp theo sẽ diễn ra trong vỏn vẹn ba phút.

“Để xem nào… Cậu bảo là tiếp theo đây tớ sẽ bị gửi về sáu giờ chiều mồng 4 đúng không?”

“Ừ, chắc chắn đấy.”

“Chắc chắn á?”

“Tớ không biết phải nói gì đây, Kanae. Tớ không thể đưa ra bằng chứng nào cả. Tớ bảo rồi, tớ chỉ biết những gì mà chính cậu đã nói cho tớ thôi.”

“Ừ… Thôi được rồi,” tôi bỏ lửng ở đó. Tôi biết là có hạnh hoẹ Akari thêm nữa cũng chẳng giúp gì cho cả hai.

“…Tớ chỉ có thể bảo với cậu rằng, Rollback đã xảy ra. Hoặc ít nhất, cậu đã cho tớ đủ lý do để tin vào nó,” Akari nói. Giọng cô ấy hết sức thật lòng.

Ngay lúc đó, trời bỗng nổi gió. Sau một vài khoảnh khắc ngập ngừng, một đám mây hoa anh đào được cuốn phăng lên, xoắn quyện giữa bầu trời cao như một lăng kính vạn hoa với đầy những cánh bướm tí hon. Những đường nét uốn lượn màu hồng phấn sáng lên vô cùng đẹp đẽ trên nền ráng chiều hổ phách. Không còn nghi ngờ gì nữa - đây chắc chắn là cảnh hoa nở lộng lẫy nhất trên cả hòn đảo. Tôi ngẩn ngơ đứng nhìn, cho đến khi bên cạnh tôi nghe như có tiếng sụt sịt. Tôi quay lại và thấy Akari đang lấy tay bưng mặt, hai vai run rẩy. Tiếng thút thít khẽ khàng lọt ra từ giữa những kẽ ngón tay. Nghe như gì nữa, cô ấy đang khóc thật đây này. Và lần này thì rõ rành rành là không phải dị ứng phấn hoa gì hết.

“A-Akari? Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Hức… không… tớ, tớ chỉ…”

“Sao… sao tự dưng cậu lại…?”

Thế nhưng, trước khi tôi kịp tìm hiểu nguyên nhân làm cô ấy rơi lệ, tiếng loa phát thanh đã gióng lên ngắt lời chúng tôi. Những nốt nhạc dạo đầu u buồn của bài Greensleaves thông báo cho cả hai rằng đã đến lúc. Nỗi lo lắng của tôi bắt đầu gia tăng.

“…Nghe này Kanae…” Akari gần như nghẹn lời trong lúc cô ấy ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn tôi đăm đăm. “Tớ tin vào quyết định của Kanae. Thế nên là nhờ cậu… hãy để ý đến tớ của ngày trước được không? Còn lại là do—”