Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Đã rất lâu rồi, kể từ lần cuối ngươi ghé thăm Trường Môn Cung.

Ta biết mình không nên ấp ủ bất kì niềm hy vọng nào, nhưng ngày ngày, ta đều ôm cây huyền cầm của mình mà chờ ngươi đến. Thời gian chậm rãi thoi đưa, ta cũng chậm rãi mà úa tàn. Các vị Ngự y nói với ta, ta đã mắc phải tâm bệnh. Họ sợ rằng nếu bệnh tình của ta chuyển biến ngày càng xấu đi, ta sẽ…

Tất cả những gì ta muốn là được gặp lại ngươi. Nhưng chỉ khi ta đứng tại vọng lầu của Trường Môn Cung, ta mới có thế thấy thấp thoáng bóng dáng của ngươi. Tại vọng lầu của Trường Môn Cung, ta có thể nhìn thấy được Trường Lạc Cung. Tại vọng lầu của Trường Môn Cung, ta thấy được ngươi, dùng ánh mắt dịu dàng mà say đắm nhìn Hiếu Vũ Tư hoàng hậu khi cả hai ngự tại Trường Lạc Cung. Thỉnh thoảng, ngươi lại vươn tầm mắt về phía ta, nhưng kiệu của ngươi, nó chưa bao giờ ngừng tại Trường Môn Cung.

Cuối cùng, ta từ bỏ danh dự, hạ mình cầu danh sĩ Tư Mã Tương Như viết một bài thơ nhằm giải mối sầu bi của ta . Ta muốn dùng tất cả những từ ngữ chân thành nhất để diễn tả mối chân tình mà ta dành cho ngươi.

Trước khi tuổi trẻ và sắc đẹp của ta héo tàn, ta muốn gặp ngươi, một lần cuối.

Bài phú Trường Môn là món quà mà Tư Mã Tương Như tặng ta.

Nó thành công đem lại danh vọng cho chàng danh sĩ ấy. Nhưng riêng ta, nó là một tác phẩm thất bại, bởi nó không đem ngươi về bên ta.

Tư Mã Tương Như nói với ta ngươi đã viết một bức thư, hứa rằng hai ta sẽ gặp mặt vào giờ Ngọ ngày mai, tại Nam Cung.

Ta lấy ra bộ trang điểm đã lâu không hề đụng đến, bắt đầu chậm rãi tô vẽ từng nét, từng nét một. Dù Trường Môn Cung là một nơi lạnh lẽo, nhưng trăm hoa vẫn đua nở, vẫn tranh nhau khoe sắc. Những cánh hoa lớn được nhuộm một màu son đỏ thắm, tựa như máu chảy trong tim ta.

Ta chờ một ngày -

Ngươi không đến.

Ta chờ trong ba ngày, không ăn không ngủ mà chờ đợi.

Mà ngươi- vẫn chưa một lần xuất hiện.

Sau này, ta nghe trong cung đồn đại rằng tiện nhân Vệ Tử Phu đã cầm chân ngươi bằng bệnh của con ả. Khi ấy, ta đã nhìn thấu được âm mưu của ả ta. Mỗi giây ả còn sống, con hồ ly tinh ấy luôn đề cao cảnh giác để bảo vệ thứ hạnh phúc mà ả tiện nhân đó đã cướp đi từ ta. Tiện tỳ ấy sợ rằng mọi thứ sẽ quay lại như trước, rằng ngươi sẽ lại dành tình yêu cho ta, cho Hiếu Vũ Trần hoàng hậu mà không là Hiếu Vũ Tư hoàng hậu.

Ta còn nghe rằng ngươi dành tận ba ngày ba đêm, túc trực bên cạnh hoàng tử tại Trường Lạc Cung, con trai của ngươi cùng tiện tỳ Vệ Tử Phu.

Ta còn nghe rằng, chính ả ta, tiện nhân độc ác kia, đã ngâm con ngươi vào nước lạnh suốt hai giờ, khiến cho đứa bé mắc phải chứng phong hàn nặng như thế.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇