Thời gian năm năm là bao nhiêu lâu?

Có người tính toán… Có người không…

Vô luận là tính hay không tính, năm năm quang âm trong một đời người, cũng tuyệt đối không thể coi là ngắn.

Năm năm đã đủ khiến cho rất nhiều người quen biết, rất nhiều người ly biệt, rất nhiều người gặp lại…

Thậm chí,

Nó cũng đủ để khiến cho rất nhiều kỳ tích xảy ra.

Mà nay,

Giang sơn hao tốn, đời người chẳng trọn,

Bao nhiêu người năm xưa niên thiếu hời hợt lông bông đã không còn gặp lại…

Bao nhiêu người năm xưa thề non hẹn biển chỉ sợ cũng đã trở thành dĩ vãng…

Còn có bao nhiêu người,

Giữa những tháng năm dằn vặt và hao mòn, bao nhiêu ái hận đã từng cuồn cuộn cũng đều trở thành khoảng không…

Chỉ có tương tư đối với y… đã trở thành nỗi nhức nhối…

***

Bầu trời xa xa bị tà dương nhuộm thành một mảng đỏ vàng,

Hào quang ánh chiếu dòng suối róc rách và núi xa nguy nga,

Cũng ánh chiếu khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục của người nọ bên song cửa sổ.

Tiếng đàn không dứt.

Ngón tay tuyết trắng lướt nhẹ qua dây đàn, dừng lại đây đó.

Âm thanh du dương êm dịu, giống như nước chảy mây bay.

Mạch đàn chợt biến đổi trong khoảnh khắc, ngón tay bỗng nhiên căng thẳng.

Giương mắt,

Đàn đã ngừng,

Dư âm quanh quẩn, thật lâu không tiêu tan.

Người mà y đợi, đã đến.

Một bàn tay như ngọc từ phía sau vươn ra,

Nhẹ nhàng đặt lên bàn tay phải vẫn còn đang trên dây đàn của y,

Sau một khắc,

Thân thể bị một sức mạnh cường đại buộc xoay lại.

Chờ đón y,

Là một vòng tay ấm áp quen thuộc.

Ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau bất chợt lại muốn quay đi,

Nhưng cả người đã bị vững vàng ôm chặt, không thể động đậy.

Vòng tay gắt gao siết chặt y, phảng phất muốn đem cả người y dung nạp vào cơ thể mình.

Không có đối thoại.

Không có câu hỏi.

Chỉ có một nụ hôn cuồng nhiệt… Cùng một cái ôm điên cuồng…

***

Không khí trong núi tươi mát, hương hoa nhàn nhạt, xen lẫn với mùi sách, tạo thành một loại hương vị vô cùng mạn diệu.

Cả căn phòng yên tĩnh.

Chỉ có màn lụa màu nguyệt bạch khẽ rung động… Trong đó thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp và tiếng hổn hển khi lên khi xuống…

Vô Tình đã ngủ say.

Da thịt như tuyết đầu mùa dưới ánh nến hiện ra thật trong trẻo lạnh lùng.

Bị người còn lại ngắm trong mắt, rốt cuộc giống như mộng mị.

“Nhai Dư… Hai câu thơ ngươi để lại trong Phong Nguyệt sơn trang… Cuối cùng cũng đã có thể tiếp tục…”

“Duy nguyện tụ thủ ỷ lan can, ứng chiết mai hoa độc tự khán. Nhai mịch thiên tầm canh vô dư, mạch mạch thử tình thiên khả kiến.”

(Chỉ nguyện ngồi yên tựa lan can, Hái nhánh hoa mai một mình ngắm. Núi cao nghìn thước tìm không hơn, Tình này đắm say trời xanh thấu.)

Trong cơn buồn ngủ mông lung,

Phương Ứng Khán kéo Vô Tình vào lòng,

Nhẹ nhàng khép mắt lại.

– tâm sự một đời,

– thoảng qua như một giấc mộng xưa.

– cũng may… Mộng đã thành sự thật.

Y nghiêng đầu,

Nhìn gương mặt ngủ say trầm tĩnh bên cạnh, bỗng nhiên nhớ lại một sáng sớm năm năm trước, cùng với lưỡi đao đẫm máu tươi của hắn.

– “Nếu như ta thực sự chết đi… Nhai Dư có đau lòng chút nào hay không?”

Tâm tình nhất thời phiền muộn khôn kể.

Giả chết mai danh ẩn tích, tất nhiên là vì đề phòng đế vương lòng dạ hẹp hòi.

Mà một nguyên nhân khác,

Là y khi đó không dễ dàng tin tưởng Phương Ứng Khán.

– ngay cả khi hắn đã đánh lui quân Kim ngoài thành Thái Nguyên…

– ngay cả khi hắn có thể bình định loạn Giang Nam…

– ngay cả khi hắn thâm tình chân thành, lời thề son sắt…

– thế nhưng… Dù sao hắn cũng là Phương Ứng Khán…

– Cho dù một thời thật tình… Cũng e khó được dài lâu…

Năm năm nay,

Nghe nói hắn tụ thủ giang sơn…

Nghe nói hắn ngày ngày uống rượu…

Nghe nói hắn thất ý mê loạn…

– đủ loại nghe nói, khiến người nghe đau đến xé lòng.

Ánh đèn mờ nhạt xuyên qua màn lụa.

Nương theo ánh sáng lờ mờ cẩn thận nhìn lại,

Đã thấy tóc đen của người nọ đã xen lẫn vài đốm bạc.

Nhất thời,

Rơi lệ,

Tim như dao cắt.