——『 Cô muốn giết ai? 』

Đây là câu hỏi đầu tiên mà chủ nhân hỏi tôi.

Tuy rằng lúc đó tôi gần như đã đến biên giới sụp đổ, nhưng đó rõ ràng không phải là vấn đề nên hỏi một nô lệ mới gặp mặt lần đầu.

Bởi vậy trong mắt tôi, đứng trước mặt mình không phải là 『 nhân loại』, mà là『 người 』.

Tôi trông thấy một lớp dơ bẩn giống như thứ gì đó mục rữa nằm sâu dưới bùn đen, cùng với khát khao cháy bỏng đã khắc lên những vết thương vĩnh hằng.

Xuất phát từ cảm giác, chứ không phải lý trí, tôi biết người này chính là đồng loại của mình.

——『 Ai là người mà cô muốn báo thù? 』

Bởi vậy tôi mở miệng trả lời câu hỏi thứ hai.

Tôi nói ra tất cả những kẻ có liên quan trực tiếp tới nỗi đau khổ của mẹ và tôi.

『 Cái này mà còn phải hỏi? Hai người cùng một chỗ báo thù, so với một người chẳng phải thú vị hơn nhiều sao! Theo đối tượng báo thù tăng lên, sẽ càng có nhiều thời gian tra tấn, phá hủy bọn chúng. Thỏa mãn chỉ với việc giết người, loại người này tôi không cần. Chỉ có điều, cô không phải là loại người như vậy, đúng không? 』

Ngài đã nói như thế. Ngay cả khi đó là vì lợi ích nhất quán, nhưng quả thật nó đã cứu rỗi tôi.

Dục vọng báo thù miễn cưỡng duy trì lấy trái tim gần như tan vỡ của tôi, mà ngài tựa như nguồn nước, ban sức mạnh cùng chất dinh dưỡng cho khát khao báo thù trong tôi.

Trái tim vốn không có gì ngoài khát khao báo thù rực cháy, tại thời điểm này lại sinh ra một loại cảm xúc khác, một loại dụng vọng khác.

Tôi muốn có được ngài, tiếp cận ngài, giúp đỡ ngài.

Tôi muốn hiểu rõ ngài, ở bên cạnh ngài, khiến ngài thuộc về mình.

Tôi nghĩ, mình đã yêu ngài mất rồi.

Ah, hiện tại tôi có thể hiểu được đôi chút cảm xúc của Lucia. Đương nhiên, so với ả đàn bà không biết xấu hổ đó, cảm xúc của tôi mãnh liệt hơn nhiều, vậy nên thực sự chỉ hiểu một chút mà thôi.

Ngay cả phần cảm xúc này, cũng là nguồn gốc của cuộc báo thù.

Vì muốn phá nát hoàn toàn trái tim của ả đàn bà đó, có thể hiểu được cảm xúc của ả thật đúng là rất may mắn.

Nhất định nó sẽ rất hữu ích--khi đó, nụ cười ác ma hiện ra trong lòng tôi.

Gần mười ngày trôi qua kể từ lúc tôi gặp chủ nhân.

Sau khi tiến vào dungeon, một lần nữa tôi lại nhận ra chủ nhân tuyệt vời đến mức nào. Rõ ràng chỉ mới cấp 1, nhưng lại mạnh hơn tôi rất nhiều.

Khả năng ngài thể hiện ra vượt xa chỉ số hiện tại của ngài.

Chủ nhân nói trên thế giới này, ngoài chỉ số được hiển thị trên bảng trạng thái, còn có các chỉ số ẩn khác, những thứ đó sẽ tạo thành chênh lệch giữa hai bên.

Chuyển động trên chiến trường, cách thức vung kiếm, tôi đã rất cố gắng để bắt kịp ngài, nhưng điều đó dường như là không thể. Tiếp theo tôi phải càng thêm cố gắng mới được.

"Ư......"

"Không xong, suýt chút nữa là mình lãng phí một cơ hội quý báu rồi."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thả khí độc mà chủ nhân đã giao phó, tôi để chủ nhân đang ngủ dựa vào vách tường nằm xuống trên đùi mình.

Tôi vừa vuốt ve mái tóc của chủ nhân, vừa nghĩ về những vấn đề không liên quan đến chiến đấu.

Đó chính là, dục vọng duy nhất ngoài khát khao báo thù cháy bỏng.

Nhưng thật đáng tiếc, có vẻ phải mất rất nhiều thời gian để có được chủ nhân.

May mắn thay, ngài cũng không phải hoàn toàn thờ ơ với vẻ quyến rũ của tôi. Bình thường tôi sẽ giả vờ say MP để mê hoặc ngài, mà tầm mắt của ngài cũng sẽ dao động ở các nơi trên cơ thể tôi.

Đôi môi, ngực, mông, chân, cùng với phần gần đùi.

Trong cuộc sống hàng ngày, ngài luôn tránh thể hiện ra điều đó, nhưng chỉ cần chú ý một chút, sẽ phát hiện tuy rằng không lộ liễu, nhưng trong tầm mắt vẫn có chứa ý thức như vậy.

......Vào lúc đó tôi luôn cảm thấy một luồng dục vọng đang thiêu đốt bản thân, phải vất vả lắm mới che giấu được.

Nhưng mà, hiện tại không phải cơ hội tốt để truyền tải cảm xúc của mình. Bởi vì trong lòng chủ nhân, vẫn còn hình bóng của ma vương đã quen biết trong lần đầu tiên-- cô gái tên là Leticia.

Cũng như chủ nhân đã khiến tôi giữ lại phần nhân tính cuối cùng, người đó cũng khiến chủ nhân giữ lại phần nhân tính cuối cùng của mình.

Nếu liên kết những đoạn ngắn ký ức thu được trong lúc kí kết khế ước báo thù, đó có lẽ chính là người mà chủ nhân tưởng nhớ.

Nhưng mà, hiện tại là thế giới thứ hai, chủ nhân không còn chút quan hệ nào với cô gái kia cả.

Tôi nghĩ không cần phải hỏi, chủ nhân chắc chắn sẽ không kéo cô gái đó vào cuộc báo thù của chúng tôi.

Như vậy vào một ngày nào đó, có lẽ là ở tương lai không xa, chủ nhân sẽ nói lời từ biệt với ảo ảnh của cô gái ma vương tên là Leticia ở lần đầu tiên.

Cho đến thời điểm đó, nếu chủ nhân sinh ra ý định không có yêu cầu trong cuộc sống, từ chối những người con gái khác, thì sẽ rất là đau đầu. Bởi vậy, hiện tại tôi tuyệt đối không lấy thân phận con gái công khai tiếp cận ngài.

Chỉ cần ngài từ chối qua một lần, cho dù sau này phân rõ ranh giới cùng với người cũ trong quá khứ, vẫn rất có khả năng ngài sẽ từ chối người khác đi vào trái tim mình mà không có lý do. Tôi từng nghe qua kinh nghiệm tương tự từ những mạo hiểm giả đã ghé qua làng trong quá khứ.

Bởi vậy, tôi phải nắm chặt lấy khoảnh khắc chủ nhân quyết tâm từ bỏ mối quan hệ với cô gái ma vương, chấp nhận tương lai hoàn toàn mới.

Tôi phải lén lút xâm nhập vào trái tim của chủ nhân. Trước khi thời khắc đó tiến đến, tôi không thể làm ra bất kỳ hành động nào có khả năng bị từ chối.

Tôi phải lấy lý do say MP, từng bước từng bước, chậm rãi gọt đi sự kháng cự của ngài đối với hành động này, đồng thời đập vỡ bức tường cao trong lòng chủ nhân, lén lút tới gần trái tim ngài, yên lặng chờ đợi thời khắc đó tiến đến.

Bởi vậy, bình thường tôi phải giữ bình tĩnh trước mặt chủ nhân, đồng thời thể hiện vẻ nữ tính của bản thân, cùng bộ dạng xấu hổ khi hành động trong tình trạng say MP.

Khi đó, chủ nhân sẽ thông cảm cho tôi vì tôi không thể kiếm soát bản thân trong tình trạng say MP, trong lòng cũng dần chấp nhận.

"Tóc của chủ nhân, báu vật của mình lại tăng lên rồi♪"

Tôi cẩn thận đặt những sợi tóc rơi xuống khi chải tóc chủ nhân vào trong 【 Hoàn Lật Thử Đại Kiếm 】.

Phải cảm ơn vì chủ nhân đã chia sẻ năng lực này cho tôi, nên【 bộ sưu tập 】của tôi mới không bị ngài phát hiện.

Mà món đồ yêu thích nhất được cất giữ bên trong là--

"A, chính là cái này! Fufu, mùi vị quả nhiên rất ngon!"

Tôi nhẹ nhàng liếm chiếc muỗng gỗ chủ nhân đã từng sử dụng qua.

Ôi, thật may mắn vì lúc đó đã tìm ra lý do để thu hồi chiếc muỗng gỗ ♪

"Không xong, hình như mình sử dụng MP quá mức rồi."

Bộ dạng này tuyệt đối không thể để chủ nhân bắt gặp. Nếu để ngài thấy tôi thân là con gái lại không hề che giấu ham muốn, nhất định sẽ trở nên cảnh giác.

Dù sao việc này đúng là quá mức xấu hổ, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy. Ngoài ra, cảm giác thật có chút biến thái, chủ nhân rất có thể sẽ ghét tôi, nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy sợ hãi.

"Nn......"

Tôi cất cái muỗng gỗ đi, tập trung nhìn vào khuôn mặt của chủ nhân, thời gian thấm thoát trôi qua. Chủ nhân khẽ rên, dường như ngài đang gặp phải ác mộng nào đó.

Tuy vẫn còn muốn để chủ nhân cảm nhận cảm giác mềm mại của đùi mình thêm một lúc nữa, nhưng hôm nay tới đây là đủ rồi.

Tôi có thể lấy lý do say MP, nên mới để chủ nhân nằm trên đùi mình, bởi vậy sẽ không có vấn đề quá lớn.

Tôi đeo lên chiếc mặt nạ hư ảo, che giấu khát khao nóng bỏng khác với khát khao báo thù này, để nó cắm rể bên trong khe hở của trái tim giống như chất độc lan tràn, mãi đến khi thời khắc đó tiến đến, đóa hoa rực rỡ này sẽ lặp tức nở rộ.

Tôi phải chậm rãi vây kín xung quanh, không để lại bất kỳ chỗ trống nào. Tôi sẽ khép lại vòng vây ngay tại lúc cô gái ma vương rời khỏi trái tim của chủ nhân.

Trước khi ngày đó đến, tôi chỉ có thể sử dụng bộ sưu tập của mình để tự an ủi, tạm thời nhẫn nhịn một chút.

Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để ngài trốn thoát đâu! Chủ nhân của em.

Vô luận là trước khi hoàn thành báo thù, hay là sau khi hoàn thành báo thù.

Mãi đến khi trong mắt ngài chỉ còn lại hình bóng của em mới thôi.

Kufu, fufufufu♪