Cuộc sống cao trung khép lại trong chớp mắt.
Đã tròn một năm kể từ khi Misaki qua đời.
Mizuki bước vào năm thứ ba, rồi thuận lợi tốt nghiệp cao trung.
Và...
"Misaki, sinh nhật lần thứ mười tám của tớ đã diễn ra êm đềm."
Mizuki mỉm cười dịu dàng trong khi chắp tay trước ngôi mộ nơi Misaki an nghỉ.
Vào sinh nhật một năm trước, Misaki đã hẹn cậu rằng, "Sang năm, nhất định tớ cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho Mizuki". Tuy lời hứa hẹn này không còn có thể thực hiện được nữa, nhưng ít nhất cậu vẫn muốn báo cáo cho Misaki, vì thế Mizuki đã đến thăm mộ trước ngày giỗ đầu của cô ấy.
Đứng trước bia mộ, Mizuki tự ngẫm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Một năm trước, sau khi xem đoạn ghi hình mà Misaki lưu lại, Mizuki đã thề sẽ cố gắng sống tiếp trên thế giới này.
Thế nhưng, sự cố gắng này cũng không phải một sớm một chiều có thể thành công được. Thoáng cái, Mizuki đã tốt nhiệp cao trung, và như một sự chuyển tiếp, tháng Tư tới Mizuki sẽ là sinh viên của một trường đại học ở địa phương. Mặc dù đã tiến triển một chút so với năm ngoái, nhưng vẫn còn khá chông chênh.
Đó là những gì Mizuki kể, chứ không có nghĩa là cậu không làm gì trong cả năm vừa rồi.
Nói ví dụ... Sang năm ba, Mizuki đã kết bạn được với hai người. Họ và Mizuki đều là người hâm mộ của một bộ phim, có thể nói là tâm đầu ý hợp.
Sau này, nếu cậu tiếp tục xây dựng các mối quan hệ giống như vậy, Misaki và mẹ sẽ không phải lo lắng nữa.
Mizuki đã báo cáo điều này trước mộ của Misaki.
"Hơn nữa, tớ đã làm việc rất chăm chỉ với tư cách là một thành viên của ủy ban thư viện đấy."
Mizuki tuyên bố với vẻ đầy tự hào.
Nếu Mizuki xin rút lui, sẽ không ai có thể thay thế cậu làm công việc hậu trường của thư viện. Vì vậy, trong một năm này, Mizuki vẫn nỗ lực hoàn thành trách nhiệm được giao.
Mặc dù việc trực quầy thư viện của thành viên uỷ ban rất bận rộn, nhưng về cơ bản chỉ có một lần một tuần. Thế nên, ngoại trừ việc trực quầy, mỗi tháng cậu cũng sẽ kiểm tra công tác hậu trường một lần.
Tuy Mizuki có sợ bị nhiều người phản đối, nhưng tin tốt là đã không có ý kiến không đồng tình nào. Và kể từ tháng Năm năm ngoái, công việc kiểm tra đã bắt đầu. Ngoài ra, Mizuki, với tư cách là người chỉ đạo công việc hậu trường, đã không ngừng truyền lại kinh nghiệm của mình cho các em khoá dưới.
Dù mới đầu Mizuki cảm thấy hơi khẩn trương khi nói chuyện với đàn em, nhưng khi đã quen rồi, cậu lại vô cùng thích thú. Cậu đã có thể nói chuyện phiếm với đàn em của mình, sự thay đổi đó khiến chính cậu cũng rất ngạc nhiên. Thật may khi được Misaki đã rèn luyện.
Công tác chỉ đạo kết thúc vào đầu tháng Một. Dưới sự kiên trì của Mizuki, các thành viên mới đã tiếp quản công việc một cách suôn sẻ.
"Misaki, tớ làm tốt chứ?"
Mizuki hỏi người đồng minh đã không còn ở đây, và đưa mắt nhìn vào bia mộ.
Tất nhiên là không có tiếng đáp lại, bởi vì nơi này chỉ có một mình Mizuki. Nhưng chẳng biết tại sao, Mizuki có cảm giác như thể đã nghe được một tiếng "Làm tốt lắm!"...
"Vậy thì tớ về đây. Ngày giỗ đầu vào cuối tuần, tớ sẽ lại đến thăm cậu."
Hướng về phía ngôi mộ của Misaki và mỉm cười, Mizuki rời khỏi nghĩa trang.
Cậu chọn tới một nơi khác thay vì trở về nhà. Đó là công viên mà một năm trước hai người họ đã cùng nhau ngắm sao.
Lần đó, Mizuki và Misaki vừa ngồi trên ghế dài để tâm sự, vừa ngắm nhìn bầu trời đêm. Dĩ nhiên, chẳng có ngôi sao nào xuất hiện vào buổi sáng, thế nhưng, khi nhìn lên bầu trời trong xanh, Mizuki cảm thấy lòng mình cũng trở nên tinh khiết.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi áo cậu rung lên.
"... Có tin nhắn ư?"
Cậu lấy điện thoại ra và liếc nhìn, đó là một email, có lẽ là từ một người bạn. Mizuki thản nhiên mở email.
Tên người gửi được viết trên đó—
"Misaki...?"
Mizuki sốc đến mức suýt chút nữa làm điện thoại tuột khỏi tay. Sau khi lúng túng tóm chặt chiếc điện thoại, Mizuki kiềm chế sự kích động của mình và nhấp vào email.
[Mizuki, sinh nhật vui vẻ! Và còn, chúc mừng cậu đã tốt nghiệp cao trung nhé! Mizuki chắc sẽ học tiếp nhỉ. Như thế thì từ tháng Tư cậu bắt đầu làm sinh viên rồi. Thật tốt quá! Ghen tị ghê~
Vì tớ đang rất ghen tị với Mizuki, cho nên tớ sẽ giao cho Mizuki một bài tập. Hãy tận hưởng cuộc sống ở đại học cả cho phần của tớ nữa nhé.
Chúc những ngày tháng sắp tới của cậu sẽ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc!]
Nhìn vào từng dòng chữ trong email, tưởng chừng như Mizuki đã nghe thấy giọng nói của Misaki.
Mizuki đọc đi đọc lại nó, trong trái tim cậu tràn ngập những lời của Misaki.
Để ý kĩ hơn, ngày email được gửi tình cờ đúng vào sinh nhật Mizuki một năm về trước.
Chắc hẳn Misaki đã nghĩ ra cách này để thực hiện lời hứa sau khi mình ra đi, và rồi chuẩn bị sẵn một email dành cho cậu.
Đến cuối cùng, Misaki vẫn trân trọng lời hứa với mình, điều đó khiến Mizuki hạnh phúc hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Và, quan trọng nhất...
"Tớ chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ dùng cách này để hoàn thành lời hứa đấy."
Mizuki nhìn lên bầu trời và cười, "Ahaha".
Misaki đã từng nói "bất kể là tình trạng nào", và cậu cũng thật sự khâm phục ý tưởng của cô ấy.
Ngay lúc này, Mizuki nhận ra bên dưới email vẫn còn một đoạn chữ. Cậu lướt xuống trong sự tò mò.
[Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu ở thế giới bên kia. Cố gắng lên..., Mizuki!]
Được viết ở cuối cùng, là một lời đầy ắp tình yêu
"... Tớ đúng là không thắng được cậu nhỉ..."
Giống như một năm trước, khi xem đoạn ghi hình đó.
Dù thế nào đi nữa cậu vẫn không thể chiến thắng Misaki. Luôn bị cô ấy quay như chong chóng, sau đó bị ép phải thừa nhận rằng mình rất yêu cô ấy.
Thê nhưng, hôm nay không chỉ có vậy.
"Cố gắng lên..., Mizuki!"
Ở phần cuối của đoạn ghi hình, Misaki cũng đã nói điều tương tự. Câu từ đó như được phù phép, để làm hậu phương vững chắc cho Mizuki, và thúc đẩy cậu tiến về phía trước.
"... Cứ tin tưởng ở tớ."
Đây là bài tập cuối cùng mà người cậu thương đã giao cho cậu. Nếu là vậy, cuộc sống ở đại học của cậu phải thật thú vị để cho Misaki ở trên thiên đường phải giật mình mới được.
Và, kể từ bây giờ, cậu phải cố gắng hơn nữa để sống, để khiến cho Misaki và bố mẹ cậu cảm thấy tự hào.
Tắt điện thoại và đứng dậy khỏi băng ghế, Mizuki nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, và cất bước đi đầu tiên.
— HẾT —