Nếu phải đối diện với một tình huống không ai ngờ tới, con người sẽ phản ứng ra sao? Có lẽ là tùy thuộc vào mỗi người. Có người sẽ vì quá bất ngờ mà im bặt, có người sẽ phản ứng thái quá mà hét lên, có người đu theo câu chuyện mà ba hoa liến thoắng. Vân vân và mây mây.

Còn với tôi, tôi thuộc loại người nào? Là kiểu vì quá bất ngờ mà đứng hình. Đứng ngoài nghe hội con gái bàn chuyện mà tôi chỉ biết đứng ngoài và nghe. Tôi nghĩ đoạn, lướt xuống gương mặt đang say ngủ của Nanami-san.

Để cho mọi người khỏi nhầm lẫn, tôi không có ngủ với cô ấy hay gì nhé. Tôi ngủ phòng kế bên, sang đây cốt là để gọi cô nàng dậy mà thôi. Thường thì giờ này Nanami-san sẽ dậy, song hôm nay lại không như vậy, có lẽ là sự náo nhiệt của cuộc trò chuyện hôm qua còn đọng lại mà cô ngủ nướng hơn mọi khi. Và tôi được giao trọng trách gọi cô nàng dậy.

Nhưng nếu cô ấy dậy thì phản ứng đầu tiên sẽ là gì? Tôi thoáng thấy do dự nhưng cũng có phần tò mò.

“Ưm…Ư.”

Trong khi tôi còn đang lưỡng lự, Nanami-san thở ra một hơi đầy vẻ đáng yêu rồi nhẹ nhàng hé mắt. Có lẽ chẳng cần tôi gọi cô nàng cũng có thể tự dậy. Lạ thật, ban nãy tôi tự nhủ rằng muốn được thấy phản ứng đầu tiên ấy, quả là cầu được ước thấy.

Đôi mắt cô khẽ mở, rồi đông cứng ngay tức thì.

“Chào buổi sáng, Nanami-san.”

Nhìn thấy tôi, Nanami-san như dừng mọi hoạt động cơ thể. Một lúc sau, cô nàng mới bối rối thốt lên.

“Ơ…?”

Có lẽ cô ấy giống tôi, cũng không biết phải lựa lời ra sao trong những tình huống kiểu như vậy.

Có lẽ cô không bắt kịp được diễn biến hiện tại. Đôi mắt không hề lay chuyển, cô cuộn tròn trong chăn, không di chuyển lấy một li. Như thể cô ấy đang tái hiện lại một kiểu dáng của nhân vật trong game vậy.

Tay vẫn giữ chặt lấy chiếc chăn, Nanami-san chậm rãi ngồi dậy, trong khi vẫn che kín cơ thể mình. Bộ cô ấy thấy lạnh hả? Cô hết quay sang trái rồi sang phải, đoạn nghiêng đầu nhìn tôi.

“Tớ đang ở đâu đây?”

“Ở trong phòng học của cậu.”

Có lẽ vì ngái ngủ nên cô chưa nhận thức được rằng đây chính là căn phòng của mình. Tôi ngồi xuống cạnh Nanami-san để trấn an cô, chờ cô mở lời.

“Sao tớ lại ngủ ở đây? A, hôm qua cậu ngủ lại nhà tớ, chúng ta có nói chuyện trước khi đi ngủ, nhưng tớ không nhớ rõ…Chờ đã.” Đột nhiên, hai mắt cô nàng mở to. “Tối qua cậu ngủ ở đâu?”

Cô ấy quên hết mọi chuyện tối hôm qua rồi sao? Có nên nói ra không đây? Chắc thành thật vẫn hơn.

“Cậu không nhớ à, Nanami-san? Hôm qua cậu…”

Tôi lần lượt kể lại mọi diễn biến câu chuyện xảy ra. Nghe xong, gương mặt Nanami-san ngay lập tức chuyển đỏ, cô rúc sâu vào trong chăn hòng che đi. Như thể một chiếc bánh bao có cô ấy làm nhân vậy.

“T-tớ làm vậy ấy hả!? Xấu hổ chết mất…”

Cô nàng ló đầu ra khỏi chăn, tiến hóa lên thành một con rùa nhỏ. Rồi cô đưa tay lên dụi mắt hệt mèo con. Từ nồi hấp, đến rùa, giờ là mèo, kiểu tiến hóa gì thế này!?

Giờ Nanami-san đã dậy, tôi quyết định nằm xuống kế bên cô. Điều chỉnh sao cho cả hai ngang tầm mắt nhau, tôi nhận ra gương mặt Nanami-san hẵng còn hây hây đỏ.

“Cậu thực sự không nhớ gì à?”

“Không, tớ không nhớ. Khoan, chờ đã. Có lẽ, nhưng chỉ một chút thôi.”

Nghe vậy làm tim tôi hẫng một nhịp. Vậy ra cô ấy có nhớ. Khoan đã, liệu cô ấy có nhớ những gì tôi đã làm không. Không đời nào, lúc đó cổ ngủ rồi mà. Đúng vậy, chẳng có gì phải lo hết.

Cảm giác tội lỗi dẫn trỗi dậy bên trong tôi. Có nên nói cho cô ấy biết không? Có nên nói rằng tôi đã hôn lên trán cô nàng hay không? Tôi không thể, nhưng lương tâm tôi không cho phép bản thân giấu nhẹm đi. Nên như thế nào đây?

Trong khi tôi còn đang đấu tranh tâm lý gay gắt giữa việc nên hay không nên nói, Nanami-san khẽ thủ thỉ.

“Ra là vậy. Hôm qua chúng ta chưa được nói chuyện với nhau đúng không? Tớ xin lỗi.”

“Cậu đâu cần xin lỗi, lúc đó cậu không kiểm soát được bản thân mà. Đâu ai biết cậu sẽ qua phòng tớ.”

Ai có thể ngờ rằng một Nanami-san đang say lại xông vào phòng tôi, đặc biệt là trong bộ đồ ấy cơ chứ? Đáng lẽ tôi nên xứng đáng một cái vỗ vai công nhận vì đã kiềm chế thành công con quỷ trong mình. Không, tôi có hôn lên trán cô nàng, nhưng chỉ vậy thì vẫn tính là một chiến thắng đấy chứ.

“Hưm, nếu vậy tối nay cậu cũng ở lại đi.”

“Cậu thừa biết là không được mà. Vì hôm qua là dịp đặc biệt nên mọi người mới tụ họp đông đủ. Vả lại tớ không muốn làm phiền gia đình cậu thêm nữa.”

“Ư, cậu nói đúng. Tại sao tớ lại ngủ quên cơ chứ. Tớ muốn hỏi cậu cảm nghĩ về buổi hẹn, rồi còn nơi tiếp theo cậu muốn đến, tớ muốn hỏi nhiều thứ nữa cơ mà!”

Dù biết là không thể nhưng cô ấy vẫn muốn nói chuyện với tôi, xét theo tông giọng buồn bã ấy, có lẽ cô nàng thực sự tiếc nuối.

Nanami-san bĩu môi, đoạn duỗi người mà đứng dậy. Đúng lúc đó, chiếc chăn che người cô rơi xuống sàn. Vẫn đang còn nằm trên giường, tôi thấy cô ấy chết lặng nhìn xuống tôi. Ờm, không phải tôi cố ý, nhưng góc nhìn từ đây thực sự xứng đáng là một trong bảy kì quan thế giới đấy.

“Tớ ăn mặc kiểu gì thế này!?” Cô hét lên, vội kéo lấy tấm chăn dưới đất lên che người. Có vẻ cái giá phải trả khi được nhớ lại mọi chuyện hôm qua là quá đắt. “Bảo sao lại thấy lạnh.”

“Cậu mặc bộ đó rồi xông vào đây đấy. Không nhớ à?”

“Thật hả? Tớ có làm gì kì lạ không? Tớ không nói gì đúng không?”

Sao lại đi lo việc đó trước cả việc tôi sẽ làm gì cô nàng trong bộ đồ ấy cơ chứ. Có lẽ đó là sự tín nhiệm của cô ấy dành cho tôi chăng? Nanami-san ôm đầu, cố gắng một cách tuyệt vọng để nhớ lại ngọn ngành mọi chuyện đã qua.

“Không sao đâu…” Tôi trả lời được một đoạn rồi im bặt. Tuy quả là không có gì quá đà, nhưng việc cô ấy khiến tôi nôn nao là sự thật . “Không có chuyện gì đâu.” Song tôi vẫn xoay sở nói được hết câu.

“Biểu cảm của cậu lại phủ nhận đấy.”

“Không, không. Cậu chỉ chạm vào bụng tớ chút thôi. Không có gì quá to tát đâu.”

“Hả!? Sao tớ không nhớ gì hết? Nhớ đi, Nanami, làm ơn nhớ lại đi.” Nanami lại quay lại ôm đầu lần thứ hai, lần này cô nàng không màng đến tấm chăn che thân đã rơi xuống từ lúc nào, có lẽ vì quá tập trung vào việc nhớ lại những gì đã xảy ra.

Tôi đứng dậy rồi đưa tay ra, đoạn khẽ liếc cô, “Chúng ta xuống thôi, Nanami-san.”

“Ừm.” Cô nàng nhìn vào tay tôi, gục đầu xuống ra hiệu bỏ cuộc. Đến khi ngẩng đầu dậy, cô ấy mới chịu nắm lấy tay tôi mà chậm rãi đứng lên. “Ư, tớ vẫn buồn ngủ.”

Nanami-san bắt đầu tập tễnh bước đi. Tôi tưởng cô ấy sẽ buông ra một khi lấy lại đà, nhưng cô nàng cứ thế mà giữ chặt, có lẽ là sẽ không thả ra.

Vậy cũng được. Cô ấy vẫn chưa tỉnh hẳn. Tốt nhất mình nên đi cùng.

“Cậu ổn chứ, Nanami-san. Đi được không?”

“Tớ đau đầu quá. Ra cảm giác nôn nao là đây sao? Biết là trẻ vị thành niên không được uống rượu, nhưng kể cả sau này có dịp tớ cũng không uống nữa đâu.”

Nanami-san khẽ dựa vào tôi. Tôi chậm rãi bước đi, để chắc chắn rằng cô ấy không bị ngã. Cơ thể cô còn ấm do vừa mới ra khỏi giường, làm má tôi bất giác nóng lên.

Vậy cô nàng thành ra như thế là ăn kẹo whisky hả? Có cồn vào là con người lại nôn nao thế này sao? Tôi chưa bao giờ thử đồ uống có cồn nên không có nhiều kinh nghiệm, song dựa vào ví dụ ngay cạnh tôi đây, có lẽ tôi không nên thử thì hơn.

“Nè Yoshin, cậu cõng tớ được không?”

“Không được, ta gần xuống đến nơi rồi. Đây, để tớ đỡ cậu, còn đâu cậu phải tự đi xuống.”

“Hứ, Yoshin xấu bụng.”

Bậc thang đã nguy hiểm, nhưng đỡ cô ấy trong bộ đồ đó còn nguy hiểm hơn. Nanami-san nhận ra chưa nhỉ? Chắc là chưa. Có lẽ khả năng suy nghĩ thấu đáo chưa trở lại với cô nàng thì phải.

Cuối cùng chúng tôi cũng tới phòng khách. Saya-chan, em gái Nanami-san, và Genichiro-san, bố cô ấy, đang nấu ăn. Hai người bạn của cô, Otofuke-san và Kamoenai-san cũng phụ một tay.

“Chào buổi sáng, mọi người!” Nanami-san cất lời.

“Chào buổi sáng. Con ngủ ngon không—Nanami?!”

Bố Nanami-san vì quá bất ngờ mà quên hẳn việc nói nốt câu. Đằng sau ông ấy là hai con người, lặng lẽ trao nhau ánh mắt tội lỗi. Trong khi Saya-chan thì ngược lại, trông cô bé thích thú ra mặt.

“A, chào ba, hôm qua bố về muộn ạ. Con đã dặn là đừng uống quá đà mà.”

“Không, ba đâu có uống nhiều đến thế. Chờ đã! Đấy không phải thứ ba đang định nói. Genichiro-san run rẩy đưa ngón tay chỉ vào trang phục của Nanami-san. Có lẽ ông ấy không nhận ra chúng tôi đang nắm tay nhau. Sau một hồi, ông chậm rãi đưa mắt nhìn tôi.

Tôi nhìn lại, nhận thấy ánh mắt ông như khẽ dao động, có lẽ là có câu hỏi cho tôi.

“Yoshin-kun, đừng bảo bác lí do đêm qua cháu ra sofa ngủ là vì…”

“Đúng rồi đấy bác ạ.” Tôi trả lời ngay tắp lự.

Genichiro-san hạ thấp vai rồi tiến lại gần tôi, đoạn đặt tay lên cả hai vai tôi mà nói, vẻ chân thành, “Để bác xin lỗi thay con gái bác. Nhìn vậy mà cháu cũng có khả năng nín nhịn, khá ấn tượng đấy.”

Lời xin lỗi hơi quá rồi. Vả lại, chuyện đâu to tát đến thế. Song đúng là có chuyện tôi thành công trong việc kiềm chế bản thân, nên tôi có phần xúc động trước lời khen của bác ấy.

Khoan, tôi có khả năng kiềm chế ấy hả? Tôi làm á?

Nhìn tôi nghiêng đầu ra ý hỏi, Genichiro-san khẽ nói. “Chính bác trước đây cũng không kiềm chế nổi đâu.”

Chỉ trong thoáng chốc, đầu tôi hiện ra ngay hình ảnh một người phụ nữ. Tuy Genichiro-san chẳng ám chỉ ai, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ đến một người: Mẹ của Nanami-san.

Genichiro-san và tôi gật đầu, cả hai bắt tay nhau. Nanami-san cau mày tỏ ý không hiểu. Cậu sao mà hiểu được, Nanami-san. Chuyện này chỉ có đàn ông mới thấu thôi.

“Chào buổi sáng Nanami, Yoshin.” Otofuke-san mở lời, phá vỡ bầu không khí kì quặc.

“Chào buổi sáng cả hai! Đêm qua hai người có hết mình không đấy?”

Kamoenai-san, cậu hỏi để làm cái gì cơ chứ? Cậu thừa biết chẳng có gì xảy ra mà!

“Chào buổi sáng, Otofuke-san, Kamoenai-san.” Tôi đáp lại.

“Hai cậu đang phụ bếp hả? Xin lỗi vì đã dậy muộn, để tớ giúp nữa!

Ngay khi buông tay khỏi người tôi để bước vào bếp, hai cô bạn đã giang tay chặn đứng cô nàng. Như bất ngờ, Nanami-san loạng choạng ngã vào người tôi.

“Có sao đâu. Để bọn tớ nấu, coi như trả ơn vì đã cho bọn tớ ngủ qua đêm, tiện thể tạ lỗi nữa.”

“Đúng đó! Cứ nghỉ ngơi đi. Lâu lâu nghỉ một chút đâu thiệt ai.”

Vậy à. Nếu thế có lẽ tôi cũng nên phụ hai người họ – nên tôi toan bước vào bếp thì khựng lại trước lời thì thầm của Nanami. Tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ.

“Nhưng tớ muốn làm bento cho Yoshin nữa mà.”

Nghe vậy, mọi người như chết lặng.

Có lẽ cô nàng chưa nhận thức được những gì mình vừa thốt ra. Song chỉ một lúc sau, mọi cảm giác như quay trở lại với Nanami-san, cô lập tức lấy hai tay bụm miệng. Với tôi, tôi hóa đá trong tư thế một chân bước lên trước. Mặt tôi dần nóng ran.

Như đồng bộ với đôi má đỏ bừng lên của tôi, tất cả đều nở nụ cười tươi. Như thể họ chuẩn bị kế hoạch để trêu chúng tôi không thương tiếc.

“Hửm, vậy ra cậu muốn làm bento chưa Misumai hử?”

“Oa, ước gì tớ có máy quay ở đây, để còn cho mẹ cậu xem nữa.”

Saya-chan trưng ra bộ mặt như thể chuẩn bị xé xác bọn tôi. “Mới sáng ra hai anh chị đã hâm nóng tình cảm rồi. Em ghen tị ghê, chị à.”

“Con đã lớn rồi, Nanami.” Genichiro-san tiếp lời.

Bị đè bẹp bởi áp lực từ mọi phía, tôi và Nanami-san chỉ biết nhìn nhau, trong khi mặt cả hai ngày càng đỏ hơn. Lưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi dữ dội. Biết nguyên nhân là do áp lực, nhưng tôi cứ không ngừng nóng lên.

“Vậy cứ để bữa sáng và bữa trưa cho bọn tớ lo, còn phần bento của Misumai thì nhờ cậu nhé.” Otofuke-san nói.

“Để bọn tớ lo khâu chuẩn bị. Mà này, sao cậu không tra hỏi Misumai vụ này đi?” Kamoenai-san lấy điện thoại từ trong túi ra rồi cho chúng tôi xem một bức ảnh, thứ rất quen thuộc với tôi. Đó chính là bức ảnh hôm qua, chụp cảnh tôi hôn lên trán Nanami-san.

Tôi cảm thấy Nanami-san thở dốc sau lưng mình. Ba cô ấy không nhìn thấy chiếc điện thoại, nên xem chừng ông bối rối trước phản ứng kì lạ của con gái. Tôi ngay bên cạnh, càng toát mồ hôi lạnh — không chỉ lưng, mà có lẽ mặt tôi cũng đã ngập trong bể nước.

“Này, Yoshin, tớ hỏi nguyên do được không?” Nanami-san lên tiếng hỏi. Tuy nụ cười, giọng nói đều ngọt ngào hết sức, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể ngăn mình run lên. Tôi chỉ biết gật đầu theo bản năng.

Nanami-san nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra phòng khách. Tôi không nghĩ mình có khả năng biện minh trước mặt cô ấy. Mọi chuyện như dần quay lại mà cắn lấy tôi. Nhưng như người đời đã nói, đinh đã đóng rồi.

Trong khi tôi đang vận hết sức não bộ để nghĩ ra một lời bào chữa, Nanami-san khi đã chắc chắn đang ở ngoài tầm nghe của mọi người thì thủ thỉ để mình tôi nghe thấy.

“Đừng hiểu lầm ý tớ, tớ không giận cậu. Chỉ là tớ muốn biết lí do cậu làm vậy thôi.” Đưa ngón tay lên môi, đôi gò má Nanami-san khẽ ửng hồng, đoạn cười với tôi dịu dàng. Cô ấy đang chờ một lời giải thích, hoặc chí ít là do tôi nghĩ thế.

Mặc dù đã trút được quả tạ ngàn cân trên vai, song tình huống vẫn buộc tôi phải đối diện với thực tại là giải thích với cô tại sao tôi lại hôn cô nàng. Chỉ với ý nghĩ ấy mà tôi bất giác đổ mồ hôi thêm lần nữa.

Cậu cứ giận tớ có phải hay hơn không? Tôi nghĩ, đoạn cố gắng để nghĩ cách giải thích sao cho vừa lòng Nanami-san.