Trans: OkabeRintarou
Edit: Scorpius
_____________________________
Khi Youshin và Nanami vẫn đang trong buổi hẹn hò, ở nhà Barato có sự hiện diện của ba người phụ nữ: Mẹ của Nanami, Tomoko, cùng hai người bạn của Nanami, Hatsumi Otofuke và Ayumi Kamoenai.
Hai cô bạn lúc này đang ngồi đối diện với người mẹ. Đối lập với nụ cười tươi như hoa trên mặt của Tomoko, Hatsumi và Ayumi nom có vẻ khá gượng gạo, sự căng thẳng lộ rõ trên khuôn mặt cả hai. Chừng đó biểu cảm thôi cũng đủ để thấy hai người họ e dè người phụ nữ trước mặt mình như thế nào.
“Giờ thì, Ayumi-chan, Hatsumi-chan, hai cháu giải thích cho cô về vụ thử thách được không?”
Mặc dù Tomoko nói với nụ cười tao nhã, song từng câu chữ dường như đều mang một sức nặng to lớn tựa hồ muốn chặn đường lui của hai cô gái. Làm thế nào mà nụ cười của một bà mẹ nội trợ lại đáng sợ đến vậy chứ?
Nụ cười gượng gạo vẫn không đổi, cả hai từ từ nhấp một ngụm trà. Cổ họng khô khốc cũng không phải là ý hay, uống trà trước rồi nói chuyện cũng được, ngộ nhỡ không thốt ra được câu nào thì hỏng.
Bất chấp áp lực dồn nén, Hatsumi quyết định lên tiếng trước. Chắc hẳn ai nghe thấy cũng sẽ ngạc nhiên trước giọng điệu rụt rè của cô ấy lúc này, “Dạ, cô biết đấy, Tomoko-san, chúng cháu, ưm, có lý do riêng ạ, haha…”
“Cô giận chúng cháu ạ?” Ayumi nói nhỏ như thể cho bản thân nghe.
Nhưng ngay cả khi họ đáp lại như vậy, trong đầu cả hai đều biết Tomoko đang rất giận. Ngay từ khoảnh khắc cả ba bắt đầu nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt đã tỏa ra theo cấp số nhân rồi. Là một người từng học võ, Hatsumi biết rằng áp lực khủng khiếp này chắc chắn không đến từ một bà nội trợ. Cô cố gắng nuốt nước bọt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hatsumi đã quen nhà Barato từ hồi còn học tiểu học; còn Ayumi là từ cấp hai. Bởi vậy, họ thân thiết với Tomoko tới mức chỉ nhìn qua nụ cười thôi cũng đủ biết là cô ấy chẳng vui vẻ gì.
Tomoko là một người mẹ yêu quý, ngọt ngào của bạn họ, Nanami - là một bà mẹ dễ tính, là một người mà bất kì cô gái nào cũng có thể trò chuyện như một người bạn. Cũng dễ hiểu khi Hatsumi và Ayumi đã trao đổi thông tin và liên lạc với Tomoko, thậm chí bọn họ còn trò chuyện với cô ấy về những thứ mà chính họ cũng không thể thổ lộ bố mẹ mình.
Song, đây cũng là lần đầu tiên họ được mời đến nhà Barato, biết rằng mình sẽ bị tra hỏi.
Chạy trốn cũng không phải ý hay.
May là cơn giận của Tomoko chỉ mới ở giai đoạn đầu. Chừng nào cô ấy còn cười, thì hai người họ vẫn còn cơ hội để sống sót rời khỏi đây. Để bắt đầu chiến dịch, hai cô gái đã chọn cách xin lỗi trước.
Tuy vậy, ngay lúc đó, không khí ngột ngạt bỗng dưng tan biến hệt như chưa từng xuất hiện. Thoát khỏi án tử, trước mặt hai cô gái lúc này chỉ là một Tomoko mỉm cười hiền từ, như cô ấy vẫn thường làm.
“Cô xin lỗi nhé. Cô không có ý dọa hai cháu. Chỉ là cô nghĩ đây là lúc thích hợp để hỏi chuyện hai cháu thôi.”
“Ra vậy ạ.” Hatsumi đáp, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm - tuy chẳng được bao lâu.
“Vậy, sao hai cháu lại khiến Nanami - à không, tại sao hai cháu lại chọn Youshin-kun là người mà Nanami sẽ thực hiện thử thách?”
Bị ánh mắt sắc lẹm của Tomoko đăm đăm nhìn mình, hai cô gái nín thinh trước câu hỏi của người đối diện.
Tomoko thực ra cũng chỉ muốn biết một điều, thứ mà còn chẳng liên quan đến vụ thử thách. Cô ấy chỉ muốn biết tại sao Youshin là người được chọn. Sự tò mò đã khiến cô ấy mời hai người bạn tới mà không nói cho con gái biết.
Hai cô gái đồng thanh thở dài. Họ được mời đến đây lúc Nanami vẫn đang hẹn hò, nên lẽ dĩ nhiên là Tomoko đã biết mọi chuyện. Đã quen biết Tomoko được một khoảng thời gian, họ cũng biết cô ấy là kiểu người sắc sảo, nhưng lần này thì đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Hatsumi và Ayumi nhìn nhau rồi gật đầu. Cả hai biết họ sẽ phải giải thích tường tận cho Tomoko.
“Chúng cháu hiểu rồi.” Hatsumi nói. “Có lẽ cô cũng biết mọi chuyện, nhưng bọn cháu chọn Misumai là có lý do cả ạ.”
Ayumi gật đầu, “Đúng đấy ạ. Chúng cháu nghĩ rằng nếu chọn cậu ấy, cả hai có thể yên tâm mà giao phó Nanami. Bọn cháu đặt cược vào cậu ấy.”
Giờ đến lượt Tomoko bất ngờ. Mặc dù câu trả lời đã được dự đoán trước, nhưng riêng việc đoán đúng cũng không khỏi khiến cô ấy có phần ngỡ ngàng.
“Ý hai cháu là, từ trước vụ thử thách, hai cháu đã tìm người để Nanami tỏ tình ư?”
“Dạ, chính xác hơn thì, Misumai là ứng viên đầu tiên, và cũng là người phù hợp nhất với Nanami.”
Hai cô gái lấy điện thoại ra và mở một app, đơn thuần chỉ là ứng dụng ghi chú giống như bao điện thoại khác - chỉ khác là cách hai người họ dùng nó không giống như bình thường.
Khi cả hai đưa điện thoại cho Tomoko xem, cô ấy thấy danh sách một loạt các nam sinh, cùng với thông tin sơ bộ của từng người.
“Ôi trời. Hai cháu cứ như thám tử đang đi điều tra vậy.”, ngay cả khi chứng kiến những gì mà hai cô gái đã làm, Tomoko nom khá điềm tĩnh. Có vẻ cô ấy cũng biết chuyện này từ trước rồi, nên cũng chỉ đành thở dài chấp thuận.
Hai cô nàng, những tưởng họ sẽ làm Tomoko bất ngờ đôi chút, lại chuyển qua cười gượng.
“Chúng cháu là bạn của Nanami suốt một thời gian dài rồi, song ai cũng có những ước mơ và đam mê của riêng mình. Sau khi tốt nghiệp thì cũng đường ai nấy đi, nên không thể ở bên cậu ấy được.”
Ayumi trông khá lo lắng, “Đúng đấy ạ. Chúng cháu thực sự lo cho Nanami khi cậu ấy bước chân vào đại học. Cháu biết kìm kẹp thế này là hơi quá, nhưng nếu một mình lên cấp e rằng cậu ấy sẽ gặp khó khăn.”
Bấy giờ, Tomoko nở một nụ cười thích thú - có vẻ cách chăm lo của hai cô bạn này còn hơn cả cô ấy, mẹ của Nanami. Không đợi cô phản ứng, hai người họ tiếp tục.
“Vậy nên chúng cháu đã dò hỏi các bạn nữ khác để khai thác thông tin của các nam sinh. Chúng cháu định sẽ tìm một người cùng khối, ai đó có thể bảo vệ Nanami thay hai bọn cháu.”
Điều này cũng lí giải cho cách họ hành xử ở trường - luôn trở nên nổi bật và trở thành những người có tiếng tăm. Hai người họ kết bạn với rất nhiều người và luôn là trung tâm của các hoạt động trong lớp, nhưng cũng khéo léo để tránh dính líu vào tệ nạn như bắt nạt học đường. Kể cả khi bị bới móc bởi những nam sinh lớp khác, họ cũng chỉ đóng vai là những cô nàng lắm điều để tránh bị nghi ngờ. Kế hoạch đã manh nha ngay từ khi cả hai lên cao trung.
Kể cả phong cách gyaru cũng là một phần của kế hoạch này. Nó khá dễ thương, và cả hai cũng khá thích thú với phong cách này, đồng thời cũng là một công cụ hoàn hảo để giúp họ và Nanami vươn lên trong giới học sinh. Vậy nên, họ buộc phải khiến Nanami, người thấy khó chịu khi phải kề cạnh người khác giới, mặc theo phong cách này. Họ cũng không ép Nanami, song may mắn đã mỉm cười với hai cô gái. Cô nàng rất hứng thú với phong cách mới lạ ấy, nếu không muốn nói là rất đẹp mắt.
Và cuối cùng, sau khi nghiên cứu và xem xét tỉ mỉ các ứng viên, họ đã quyết định: trong tất cả những nam sinh cùng khối, Youshin Misumai là anh chàng thích hợp nhất với Nanami. Không chỉ bởi trông cậu ấy không hứng thú với con gái, dường như anh chàng này còn từ chối tiếp xúc luôn ấy chứ. Hai cô gái nghĩ rằng đặc điểm này của cậu ấy sẽ giúp Nanami quen dần hơn khi tiếp xúc với người khác giới.
Kế hoạch hoàn hảo là vậy, song có một điều mà cả hai đều không ngờ tới.
“Chúng cháu đâu nghĩ là Misumai sẽ chủ động đến vậy, huống hồ cậu ấy là kiểu người sẽ đem lại điều gì đó cho Nanami. Bọn cháu bất ngờ lắm. Cả hai đều nghĩ là mình đã chọn anh chàng ít nói nhất mới hay chứ.”
“Thật đấy ạ.” Ayumi cũng gật đầu đống ý. “Hai bọn cháu nghĩ một người ít nói như cậu ấy sẽ rất phù hợp với Nanami, ai mà biết cô nàng lại đổ cậu ấy ngay tức khắc. Cho nên chúng cháu cảm ơn Misumai bao nhiêu cũng không đủ.”
Để nói, nhiệm vụ thành công còn trên cả mong đợi; nghiên cứu từng nam sinh trong khối chắc hẳn không dễ dàng gì - vậy mà họ lại nói nó không có gì to tát. Hai cô nàng làm mọi thứ cũng là vì Nanami.
“Cô biết chúng cháu thực hiện nhiệm vụ này cũng không đơn giản gì, nhưng tại sao hai đứa lại làm nhiều điều cho con bé vậy.” Tomoko hỏi, thở dài và mỉm cười với hai cô gái, ngỡ ngàng xen lẫn biết ơn. Câu trả lời của họ thế mà lại vô cùng đơn giản.
“Đơn giản mà cô, bọn cháu quý Nanami, vậy thôi ạ.” Hatsumi đáp
“Đúng đó cô. Hơn nữa, điều này cũng là để cảm ơn Nanami, nhờ có bạn ấy mà chúng cháu giờ đã có bạn trai rồi.”
Lòng biết ơn đối với Nanami đã dẫn lối cho hai cô gái. Mọi thứ họ làm suy cho cùng cũng chỉ là muốn được thấy Nanami hạnh phúc.
Có một điều nữa mà họ cũng chưa tính đến, đó là khi Nanami bắt đầu mặc đồ theo phong cách gyaru, đà nổi tiếng của cô bắt đầu tăng dần. Nam sinh trong trường hết tên này đến tên khác tỏ tình với cô ấy. Nhưng ngay cả Nanami cũng không biết rằng, trong tất cả những lần mà cô ấy được ai đó tỏ tình, sẽ luôn có hai cô bạn túc trực ở phía sau, để khi có chuyện gì không ổn thì sẽ lập tức ứng cứu.
Hai cô gái hiểu rằng nhiệm vụ cũng như sứ mệnh của mình đã kết thúc, nó đã được chuyển giao thành công cho Youshin. Tất nhiên họ rất sẵn sàng giúp đỡ nếu cặp đôi này có vấn đề gì, nhưng hai cô gái hoàn toàn tin rằng mọi chuyện sẽ ổn từ đây - rằng họ có thể tin tưởng người bạn cùng lớp, tuy hướng nội song rất chủ động này.
“Cô hiểu rồi. Cảm ơn, cả hai cháu, vì đã giúp đỡ con gái cô nhiều đến vậy.”
Hai cô gái không để ý thấy Tomoko ngày càng tiến sát vào họ. Lúc họ nhận ra thì Tomoko đã ở rất gần rồi, cũng vừa đủ để cô ấy trao cho hai người một cái ôm ấm áp. Cái ôm của Tomoko nhẹ nhàng mà thoải mái, thậm chí còn có chút an ủi. Cả hai đều cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nghĩ rằng họ đã được tha thứ.
Nhưng cảm giác ấy không kéo dài được lâu.
“Tuy nhiên, hai cháu vẫn phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.”
Lời của Tomoko như sét đánh ngang tai. Tuy hơi ấm vẫn còn đấy, nhưng cơ thể cả hai đã bắt đầu run rẩy.
“Sao hai cháu lại nghĩ là cô biết về vụ thử thách?” Tomoko hỏi.
Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng trước câu hỏi đột ngột ấy, Tomoko nói tiếp. “Nanami không nói với cô, nhưng con bé cư xử rất lạ. Khi cô hỏi con bé về điều ấy, cô mới biết linh cảm của mình là đúng.”
Vẫn còn đang đắm mình trong sự ấm áp ban nãy, hai cô gái lúc này mới bừng tỉnh. Ánh mắt sắc bén của Tomoko đang nhìn chằm chằm vào họ, làm cả hai không thể cựa quậy, họ cũng tự hỏi người phụ nữ này còn có thể tinh tế tới đâu nữa. Nhưng những gì Tomoko nói tiếp theo còn khiến họ rùng mình hơn.
“Nanami định sẽ nói sự thật cho Youshin biết vào ngày kỉ niệm một tháng hẹn hò của hai đứa.”
Cơ thể của cả hai gần như đóng băng, họ cũng chỉ biết lắng nghe trong im lặng. Mặc dù trong đầu họ lúc này chất chứa vô số suy nghĩ, song cả hai đều biết mình không thể can dự thêm vào chuyện của đôi tình nhân này thêm nữa.
“Mọi chuyện tất nhiên sẽ ổn thôi, với Youshin, hai cháu cũng biết rồi đấy, dù thế nào đi nữa thì thằng bé sẽ luôn chấp nhận con bé thôi. Nhưng sau tất cả, cô muốn cả hai phải xin lỗi Youshin.”
Hai cô gái đơn giản là không thể từ chối những lời đó - những lời lạnh như băng ấy.
Mà hơn hết, họ thấy Tomoko nói đúng.
“Cô nói phải.” Hatsumi đáp. “Cảm ơn cậu ấy còn không đủ kia mà, chắc chắn chúng cháu sẽ xin lỗi ạ.”
“Bọn cháu hiểu rồi ạ.” Ayumi cúng đồng ý theo. “Cháu biết là không gì có thể chia cách đôi tình nhân này. Nhưng cháu cũng hiểu mình cần chịu trách nhiệm cho những gì đã gây ra.”
Ngay cả khi toàn bộ vụ thử thách đều là vì Nanami, hai cô gái cũng bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc và cảm thấy có lỗi với Youshin.
Mà, ưu tiên hàng đầu của họ là Nanami, nên cả hai chắc hẳn cũng sẵn sàng nhận mọi tội lỗi nếu tình thế bắt buộc. Đó là điều họ dám đánh đổi. Song, nghe những lời tiếp theo của Tomoko, hai cô gái lại dao động đôi chút.
“Và tất nhiên là, nếu mọi sự không thành công tốt đẹp, thì cô sẽ mách bạn trai của hai đứa đấy.”
Hai cô nàng há hốc. Mỗi người đều tưởng tượng ra những viễn cảnh khác nhau nếu bạn trai họ biết chuyện. Cả hai tái mặt đi vì sợ hãi. Thấy vậy, Tomoko tỏ vẻ hài lòng và rời đi.
“Anh ấy sẽ nổi giận mới mình mất…nổi trận lôi đình luôn ấy chứ. Chết rồi, anh ấy sẽ ghét mình mất. Không được rồi, không được rồi, chắc là không có chuyện đó đâu nhỉ. Tất cả là vì Nanami mà! Tớ xin lỗi mà….”
“Aaaaa! Không được, không được, không được! Anh ấy sẽ giận mình thật mất! Không hẹn hò, không ôm, không hôn! Không chịu nổi! Không muốn vậy đâu! Mình biết lỗi rồi! Xin lỗi mừ, Youshin! Tha lỗi cho tui nhé!”
Hatsumi và Ayumi bắt đầu hoảng loạn. Bạn của họ mà thấy bộ dạng của cả hai lúc này cosl ẽ tưởng mình đang mơ mất.
Hatsumi thì im lặng, còn Ayumi thì đang la hét. Tuy có khác nhau về cách diễn tả, song cả hai đều rất sợ bạn trai nổi trận lôi đình.
Cả hai lúc này đang lênh đênh trên một con thuyền, số phận của họ sẽ được định đoạt sau khi Nanami nói mọi thứ cho Youshin.
Có vẻ như chúng ta lại có thêm một ví dụ nữa về việc phó mặc cho tình yêu nhỉ, Tomoko nghĩ, mỉm cười nhìn hai cô gái. Hiển nhiên cô ấy biết mọi thứ hai cô bạn làm đều là vì con gái mình, nhưng cô rất hài lòng khi có thể dạy cho cả hai một bài học nhỏ vì đã lừa dối Youshin.
Mặc dù lúc đó Tomoko chưa nhận ra, nhưng những gì cô ấy nói với hai người họ đều xuất phát từ việc cô ấy đã xem Youshin như con rể. Mọi việc cô ấy làm cũng là để bảo đảm cho hạnh phúc của đôi uyên ương nhỏ ấy. Nếu không phải vậy, thì cũng không có lý gì để đe dọa hai cô bạn - người mà cô cũng đã biết lâu rồi - bằng cách như vậy.
“Được rồi cả hai cháu. Nếu đã suy nghĩ kĩ và biết lỗi rồi, thì không cần phải khắt khe quá với bản thân đâu. Giờ chỉ cần trông chừng đôi tình nhân này thôi, như chúng ta vẫn luôn làm.”
Tiếng vỗ tay của Tomoko đưa hai cô gái trở lại với thực tại. Cả hai đều nhìn cô rồi cúi đầu. Chắc mình sẽ không bao giờ hiểu được người phụ nữ này mất, cả hai thầm nghĩ.
“Đã rõ, thưa phu nhân. Ô, mà cảm ơn cô đã đưa vé cho hai người họ ạ.”
“Không có gì đâu, chuyện vặt ấy mà. Mà sao hai cháu không tự mình đưa?”
“Bởi vì cậu ấy sẽ cảm thấy biết ơn nếu nhận nó từ chúng cháu mất. Nên tốt hơn hết là để cô đưa. Mà kể ra chúng cháu cũng đâu có mất tiền để mua đâu ạ.”
Cứ để con bé cảm ơn là được mà, hai con bé này, thật là, Tomoko mỉm cười.
“Ơ” Hatsumi thốt lên như thể nhớ ra chuyện gì đó. “Cháu không biết lúc đó cô có nói gì với Nanami không mà cậu ấy cư xử lạ lắm.”
“Cô chỉ bảo nó hôn Youshin thôi.” Tomoko nói, nhún vai.
“Hả, thật ạ cô?! Không biết cậu ấy sẽ làm như nào nữa ha!” Ayumi reo lên.
“Nếu vậy thì hôm nay hai đứa ở lại đây, đợi hai đứa nó về rồi hỏi.”
Hai cô gái nghiêng đầu, xem chừng chưa hiểu rõ. Họ không hiểu sao Tomoko lại nói vậy.
“Ô, hai cháu chưa biết à?! Youshin-kun sẽ ăn tối ở đây hôm nay đấy.”
Bất ngờ trước thông tin được ném lên bàn như một quả bom, Hatsumi và Ayumi mở to mắt nhìn nhau.
Hả?! Thật luôn à?! Cậu ấy thành một phần một phần của gia đình này luôn rồi hay sao?!
Grừ, thật là, ghen tỵ quá đi….Thế mà đã được chấp nhận rồi!
Cảm xúc của Hatsumi và Ayumi đều lẫn lộn, đan xen buồn vui. Họ cảm thấy rằng Nanami - người mà cả hai đã luôn bảo vệ và đồng hành - nay lại vươn lên dẫn trước về khoản hẹn hò.
Không, công bằng mà nói thì cô ấy thực sự bỏ xa họ rồi. Ai mà biết cô ấy đã đi được bao nhiêu bước kia chứ? Hai cô nàng đều cảm thấy ghen tỵ.
Bất chấp những cảm xúc hỗn độn trong lòng, họ đều cảm thấy yên lòng vì sự liều lĩnh của mình đã đem lại hạnh phúc cho Nanami. Giờ thì, đợi đến lúc cô ấy về rồi tra hỏi thôi nào.