Thu Đồng ở lại bệnh viện một tuần, sau khi xem xét vết thương của cô thấy đã ổn thì liền để cô xuất viện.

Trong một tuần này, An Ninh và y tá ở lại bệnh viện chăm sóc cô suốt ngày đêm bất chấp thời tiết, Lộ Nam ban ngày đến ban đêm quay về, Dương Đình Đình bình thường sẽ nhờ ông mang cơm nước tới, bà ấy cùng bà nội Hà Tú Hoa cũng đã tới thăm vài lần, có điều bà phải đi làm, bà nội thì phải trông An Viễn nên không có nhiều thời gian, không giống như Lộ Nam có thể đến đây mỗi ngày.

Khi nữ y tá không biết chuyện đến tiêm cho Thu Đồng, cô ấy còn nói hai người bọn họ thật là chị em tình thâm.

Điều này khiến Lộ Nam rất tức giận, nhưng ông không làm được cái chuyện đem người bỏ mặc trong bệnh viện, để một mình An Ninh ở lại chăm sóc con bé kia.

Sau mấy ngày này, ông cũng phát hiện, Thu Đồng dường như là người cô độc, trong lúc nằm viện không có ai đến thăm con bé, những người thỉnh thoảng đến hầu hết đều là trợ lý các kiểu, họ báo cáo công tác cho con bé cũng thuận tiện mang tài liệu để con bé đọc và ký tên.

Sau khi Lộ Nam hỏi qua, Thu Đồng liền nói với ông câu chuyện về một cô gái lớn lên trong cô đơn không chỗ nương tựa, cha không thương mẹ mất sớm.

Một thời gian trước, công ty xảy ra việc ngoài ý muốn, cha cô bị tức giận đến xuất huyết não, kết quả là có một đứa con riêng nhảy ra tranh đoạt gia sản với cô, cho nên mới phát sinh chuyện An Ninh bị bắt cóc.

Đương nhiên cô không nói, cha cô hiện tại bị tai biến đang nằm ở nhà, được hộ lý chăm sóc cẩn thận còn tên anh trai "guột" kia bị cô đánh gãy xương cốt vứt ven đường rồi.

Thời điểm cô nói những câu nói này, An Ning không ở bên cạnh, Lộ Nam cũng là chọn thời điểm An Ninh không có ở đây mới đâm chọt con bé kia một hồi, bình thường ông chỉ dám đối với nó mặt lạnh chứ không dám nói lời hung ác, sợ con gái không để ý tới mình nữa.

Vốn dĩ Lộ Nam muốn tìm lý do soi mói các mối quan hệ xã giao của cô không tốt, gia đình không hòa thuận, nói cô và An Ninh không thích hợp....!nhưng mà nghe cô nói xong ông liền trầm mặc.

Thu Đồng lại cực kỳ có kỹ năng nói chuyện, khi nói những lời này, giọng điệu rất bình tĩnh thản nhiên, nhẹ như mây gió, giống như không thèm quan tâm, nhưng ánh mắt lại lu mờ ảm đạm, trên mặt lộ ra vẻ u buồn như chết từ trong lòng, tựa hồ là cực kỳ bi thương mới biểu hiện ra thái độ thờ ơ như thế, làm cho người khác nhìn vào thật đau lòng.

Lộ Nam tuy rằng trong miệng nói không đồng ý, không thích hợp nhưng nhiều ngày như vậy trôi qua, mỗi ngày đều đến đúng giờ mang đồ ăn cho họ, cùng An Ninh chăm sóc Thu Đồng.

Nói cho cùng ông là kiểu người mạnh miệng nhẹ dạ, bất mãn đối với Thu Đồng là dựa trên suy nghĩ "con gái tôi còn nhỏ như vậy mà nó dám xuống tay", không liên quan gì đến nhân phẩm của Thu Đồng.

Trên thực tế, nếu như không phải đứng ở vị trí "ba vợ" này, đánh giá của ông đối với Thu Đồng chỉ có cao chứ không thấp được.

Ông đã thấy Thu Đồng cùng trợ lý trao đổi về công việc, cũng nhìn thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của Thu Đồng đối với An Ninh, hiểu được thân phận thật sự của Thu Đồng.

Trước đây, trên mạng tràn ngập tin tức về người lên nắm giữ quyền lực mới của Thu thị nhưng ông xem qua lại không để ở trong lòng, loại người đứng trên đỉnh kim tự tháp cùng với những người dân bình thường như ông có tám kiếp cũng không thể đứng cùng chỗ được, ai mà biết được đối phương lại chính là cái đứa nhỏ Thu Đồng đây.

Hiện tại lại nói cho ông biết rằng, con sói lớn xấu xa đã bắt cóc đứa con gái quý giá của ông thực chất là đại tiểu thư hào môn đỉnh của chóp, thậm chí quãng thời gian trước đã trở thành người đứng đầu Thu gia.

Nhân vật mà ông ngay cả ngước nhìn cũng không có tư cách như vậy kỳ thực cũng có tình cảm sướng vui đau buồn như người bình thường, thậm chí còn đỡ dao cho con gái mình, lại tận tụy chăm sóc An Ninh đến mức đối xử với người làm cha như ông cũng dịu dàng lễ phép.

Lộ Nam không hiểu sao lại có một cảm giác tự hào kỳ lạ, những người có địa vị như Thu Đồng đối xử tốt với An Ninh như vậy, ngoại trừ thực sự yêu thích con bé thì còn có thể là lý do nào chứ? Bởi vậy có thể thấy được, con gái của ông tốt bao nhiêu, ngay cả vị đại tiểu thư cao cao tại thượng đây cũng không thể không yêu thích.

Người cuồng con gái như Lộ Nam nghĩ rất đơn giản, ai đối xử tốt với con gái ông thì ông liền cảm thấy người kia mắt sáng, độ thiện cảm lập tức đạt tới giá trị cao nhất.

Hơn nữa nhìn bản thân Thu Đồng mà coi, có công ăn việc làm ổn định, trong nhà không có anh chị em, An Ninh khi ở cùng con bé sẽ không phải hầu hạ nhà "chồng", tương lai cũng không cần phải bị ép sinh con.

Tuy rằng hai người đều là phụ nữ, nhưng Lộ Nam tin Thu Đồng có năng lực làm cho tất cả mọi người câm miệng.

Nhìn tổng thể mà nói, Thu Đồng là người thích hợp nhất với An Ninh.

Lộ Nam đi đến kết luận trên sau khi suy nghĩ cẩn thận trong vài ngày, cũng không phải ông đột nhiên nghĩ thông suốt.

Thật ra ban đầu là ông ở nhà cùng Dương Đình Đình trò chuyện, Dương Đình Đình không thể thuyết phục ông chấp nhận Thu Đồng, bà tức giận ném cho ông một câu: "Vậy ông hãy nghĩ xem sau này An Ninh lập gia đình, phải hầu hạ cha mẹ chồng, còn phải mắc sinh con nối dối thì ông sẽ làm gì!".

Lộ Nam cả đêm không ngủ, ông nghĩ đến chính mình, ông và Dương Đình Đình có thể coi là một đôi vợ chồng ân ái, hai người học đại học cùng nhau, càng đọc nhiều sách càng hiểu được nhiều điều, cả hai đều là người có tình có lý, tính tình lại hiền lành, nhưng cho dù ông tự nhận mình đối với vợ không kém thì cũng không dám nói Dương Đình Đình không khổ cực, không mệt mỏi.

Đối với một người phụ nữ, chỉ cần là gả cho một người đàn ông, trừ phi người đàn ông đó yêu cô ấy hết mực mà cam tâm tình nguyện làm việc nhà, phục vụ ngày ba bữa, phụ giúp chăm con, phụng dưỡng ba mẹ, còn bằng không mọi khổ cực mệt nhọc đều rơi trên người phụ nữ cả.

Lộ Nam không muốn An Ninh giống như hàng ngàn người phụ nữ trên thế giới này, bị giam cầm trong gia đình, bị củi gạo dầu muối vây hãm, ông hy vọng con bé có thể sống một cuộc sống tự do hạnh phúc, được người nâng ở trên lòng bàn tay mà cưng chiều.

Ông đã quan sát Thu Đồng cùng An Ninh trong khoảng cách gần mấy ngày nay, nhìn thấy Thu Đồng dù cho bị thương cũng không để An Ninh làm việc gì, mỗi lời nói và hành động đối với An Ninh đều tỏa ra sự dịu dàng từ tận đáy lòng.

Vì có sự hiện diện của ông ở đây nên hai người họ không làm điều gì khác thường, mà Lộ Nam cũng có thể thấy rằng Thu Đồng đối xử với người khác không giống như với An Ninh.

Con bé đối với trợ lý, bác sĩ, y tá, thậm chí với ông thái độ cũng coi như là lễ phép dịu dàng, nhưng đôi mắt đen láy kia lại lạnh lùng.

Nhưng mà vừa nhìn thấy An Ninh, giống như là mùa xuân tuyết tan vạn vật sinh sôi, ánh mắt kia không chỉ là dịu dàng hơn mà có thể coi là biến thành một người khác vậy đó! Ngay cả cô y tá tiêm thuốc cũng đã nhìn ra quan hệ của hai người không bình thường!

Có một lần, y tá nhỏ đến kiểm tra phòng, vừa vặn lúc đó Lộ Nam đang soi mói Thu Đồng, cô ấy có ý đồ riêng nói: "Tối hôm qua con thấy tin tức trên mạng, nói rằng có nhà kia con cái họ comeout nhưng làm cha làm mẹ lại không đồng ý, bức đôi trẻ đồng tính chia tay, bạn trẻ kia nghĩ không thông nên tự sát, hizzzz, thật đáng tiếc...".

Không phải mấy lời này là đang dành cho ông sao?

Nguồn gốc phản đối của Lộ Nam hoàn toàn không phải là do chuyện đồng tính luyến ái, trên thực tế, vấn đề đồng tính này ở Lộ gia không phải là điều quan trọng nhất, bọn họ nhất trí cho rằng, điều quan trọng nhất trong việc lựa chọn bạn đời là phẩm cách chứ không phải giới tính.

Vì lẽ đó, sau khi ý thức rằng Thu Đồng là một lựa chọn tốt, ông không cách nào phản kháng được quyết định của hai người phụ nữ trong nhà, càng không thể thay đổi suy nghĩ của An Ninh, giao chiến giữa Lộ Nam cùng Thu Đồng đã lặng lẽ dừng lại.

"Người anh trai kia của con giờ đang ở đâu?", Lộ Nam nhíu mày nói.

Ông đã gọi cảnh sát trước đó nhưng ông phải giải thích rõ ràng tình huống và thông tin với cảnh sát, mà lúc đó ông không biết nhiều về tình hình, chỉ ở trong điện thoại nghe được Thu Nguyên gọi Thu Đồng đến trạm xăng dầu.

Lúc lực lượng cảnh sát đến trạm xăng dầu, Thu Đồng đã rời đi.

Sau khi điều tra một lượt cũng không phát hiện bất kỳ tung tích nào, tiếp theo An Ninh được giải cứu, Lộ Nam chỉ đành lúng túng gọi điện thoại cho cảnh sát nói không cần tìm nữa, người đã trở về rồi, ông còn bị cảnh sát phê bình một trận.

Sau khi biết chuyện, Lộ Nam lại muốn báo cảnh sát đi bắt Thu Nguyên nhưng bị Thu Đồng giữ lại, con bé nói nó đã dạy cho hắn một trận, sau này những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Xem như là từ vị trí người nhà mà để lại cho hắn một con đường.

"Anh ta á hả, con cũng không biết", khóe môi Thu Đồng cong lên một nụ cười.

Lộ Nam nhìn cô một cái, không hỏi nữa.

Thu Đồng không cho ông báo cảnh sát, trong này nhất định có ẩn tình khác, cô gái trẻ tuổi dịu dàng lễ độ trước mặt ông chưa chắc đã an toàn và vô hại như vẻ ngoài của cô.

Một lát sau, An Ninh trở lại.

Nàng rửa trái cây trong phòng vệ sinh bên cạnh, một chùm nho được nàng rửa từng trái từng trái một, ngón tay đụng vào nước lạnh nên cũng đã đỏ ửng lên.

Thu Đồng vô cùng đau lòng, trước đây cô là người rửa trái cây ở nhà nên cô không biết rằng cách rửa nho của An Ninh lại đặc biệt như vậy, cô ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng xoa bóp, đem người kéo đến trước mặt ủ ấm nửa ngày, để chùm nho An Ninh đã rửa sạch sang một bên không thèm liếc mắt tới một cái.

"Đã rửa rồi, chị ăn đi".

"Để đó đi, tay em lạnh như vậy, em không lạnh sao?"

"Dạ không".

"Sau này không được rửa cái gì nữa, muốn rửa thì kêu thím Trương làm", thím Trương là hộ lý cô thuê tới.

"Thím Trương về ăn cơm trưa rồi".

"Vậy cũng không được, chị sẽ đau lòng".

Nói xong, cô cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, làn môi ấm áp chạm vào đầu ngón tay mát lạnh, trong nháy mắt nóng lên như lửa lan ra đồng cỏ.

An Ninh đỏ mặt, Lộ Nam ở ngay bên cạnh mặt không cảm xúc nhìn hai người bọn họ, chậm rãi ăn nho đen không hạt chất lượng cao.

Đôi tình nhân nhỏ bên kia hoàn toàn không để ý tới ông, bắt đầu thảo luận về chuyện rửa nho....

"Em chỉ cần rửa sạch nho bằng nước, không cần hái ra".

"Làm như vậy không được sạch sẽ".

"Hái xuống rất phiền phức, em xem tay em lạnh thành như vậy".

"Nhưng mà, chị ăn nho không thích ăn vỏ...."

"............."

"Cho nên phải rửa sạch, nếu không ăn vào sẽ sinh bệnh."

Thu Đồng không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nói với cô gái ngoan ngoãn đứng trước mặt: "Xem ra chị cần phải thay đổi thói quen xấu này."

Lộ Nam "phù" một tiếng phun miếng vỏ nho vào thùng rác, nho rất ngọt, thế mà tại sao ông lại cảm thấy có chút chua ê răng vậy?

Sau khi bác sĩ cấp giấy xuất viện, Thu Đồng đã được ra viện, thay vì đến Cẩm Tú Học Phủ thì cô lại về Mộc Tê Viên.

Cô ở Mộc Tê Viên đã lâu rồi, đồ vật để lại rất nhiều, ở đó thuận tiện hơn.

Hơn nữa trong Tết nguyên đán An Ninh không thể ở cùng cô, ở đâu cũng vậy thôi.

An Ninh cùng baba đưa cô về nhà, trưng cầu ý kiến của Lộ Nam về việc em ấy muốn ở nhà chăm sóc Thu Đồng nhưng bị ba từ chối, sau đó em ấy chỉ có thể lưu luyến không rời đi về.

Ngôi nhà ở Mộc Tê Viên đã gần nửa năm không có người ở, trông rất trống trải.

Đã sớm có người tới quét dọn, máy điều hòa không khí được bật ở nhiệt độ thích hợp, sàn nhà sạch sẽ trơn bóng, trong không khí thoang thoảng hương cỏ cây.

Thu Đồng đi tới ghế mây ở ban công ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

[Nhiều ngày như vậy rồi, đã điều tra xong chưa?]

Đối phương lát sau hồi âm: [Đã có tương đối].

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa kính chiếu xuống, ấm áp như ngâm mình ở trong nước ấm.

Thu Đồng lười biếng híp híp mắt, ngón tay thon dài gõ gõ màn hình: [Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều, cho cậu thêm hai ngày!].

[Dạ rõ, boss!].

Thoát khỏi giao diện tin nhắn, mở qua app WeChat, ghi chú ở hàng trên cùng là một trái tim màu đỏ đơn giản.

Thu Đồng gõ bàn phím: [An An vừa đi, chị đã nhớ em].

An Ninh ngồi bên cạnh Lộ Nam, mím môi cong mắt, lén lút cười, cầm điện thoại hồi âm: [Ngày mai em sẽ tới tìm chị ~]

Thu Đồng: [Baba có tức giận hay không?]

An Ninh: [Tức giận cũng không sợ, mẹ và bà sẽ giúp em ~]

Lộ Nam liếc nhìn cô bé đang cầm điện thoại mỉm cười, không cần đoán cũng biết là đang nhắn tin với Thu Đồng.

Điện thoại di động trên tay con bé cũng là Thu Đồng mua cho, là hàng cao cấp cùng kiểu dáng với Thu Đồng, của Thu Đồng màu đen còn của con gái ông màu trắng.

Ông hắng giọng vài cái, muốn nhắc nhở An Ninh nên kiềm chế bản thân, tại sao đang ở cùng ba mình còn đi nói chuyện phiếm với Thu Đồng chứ? An Ninh ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt trộm nhìn của Lộ Nam.

"Baba, phải chuyên tâm lái xe, chú ý xem đường".

Đúng là áo bông nhỏ tri kỷ mà!!!.