Nửa đêm. Trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, từng nhóm cấm quân vội vàng chạy đến ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng, Sở Mộ Dung lẳng lặng ngồi trước bàn, không biết nghĩ gì trong lòng, trên mặt mang theo vẻ già dặn không tương xứng với tuổi của hắn. Cũng ở trong phòng còn có Nhiếp Thanh và Hoa Dạ Ly.

"Hoàng Thượng. Phản quân sắp tiếp cận ngự thư phòng. Nếu ngài không ra quyết định sẽ không kịp nữa." Nhiếp Thanh vô cùng lo lắng nói.

Hoa Dạ Ly cũng lên tiếng khuyên răn: "Mộ Dung, nghe hoàng thúc khuyên một câu, cứ theo đường hầm mà đi trước. Còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Huống chi với thế lực của cha mẹ con, quay lại kinh thành rất dễ dàng. Nếu con cố ý sống chết với hoàng cung, vậy thì đúng ý của kẻ địch rồi. Lỡ như có chuyện không hay xảy ra cho con, đến lúc đó, cho dù võ công của cha con cao tới đâu, cũng không thể trở về cứu con. Giữ mạng quan trọng hơn."

Sở Mộ Dung: "Nếu bọn họ để ý đến tánh mạng của con, sẽ không đặt con vào trong nguy hiểm."

Sở Mộ Dung cố chấp khiến lòng Hoa Dạ Ly đau xót, "Bọn họ cũng có nổi khổ của bọn họ."

"Nổi khổ của bọn họ là không thể ở bên cạnh con, việc này con không trách bọn họ. Chuyện cha vì cứu mẹ mà mất tích, con đã sớm biết. Nhưng đêm nay, nếu bọn họ để con chết trong tay loạn thần tặc tử, thì thật uổng cho người làm cha làm mẹ như bọn họ." Mặt Sở Mộ Dung không chút thay đổi, nói.

Hoa Dạ Ly: "Bọn họ cách xa ngàn dặm, cũng không biết chuyện phát sinh ở kinh thành. Cho dù đã biết, cũng là ngoài tầm tay với, ngay lúc này không thể chạy tới. Con không nên để tâm vào chuyện vụn vặt."

Sở Mộ Dung lạnh lùng cười, nói: "Sẽ không ngoài tầm tay với."

Hoa Dạ Ly cùng Nhiếp Thanh kinh ngạc, hay là Hoàng Thượng sớm có sắp xếp?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ mà hỗn loạn, bầu trời đêm ngoài ngự thư phòng cũng dần dần sáng lên. Hiển nhiên, phản quân đã đến.

Nhiếp Thanh vội la lên: "Trước khi ngai vàng sụp đổ, Hoàng Thượng, đi nhanh đi."

"Người nên đi là bọn hắn." Sắc mặt Sở Mộ Dung trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thay trẫm mở cửa ra."

Nhiếp Thanh bất động, quỳ xuống, nặng nề nói: "Xin Hoàng Thượng nghĩ lại."

"Mở cửa!"

"Hoàng Thượng!"

"Mở cửa!" (tiểu Mộ Dung đúng là được sinh ra để làm vua, uy nghiêm quá ^^)

"Hoàng ——" Nhiếp Thanh còn muốn khuyên, lại bị Hoa Dạ Ly đánh gãy. "Nhiếp đại nhân, đi mở cửa đi. Hoàng Thượng sẽ không thay đổi chủ ý." Nhiếp Thanh thở mạnh một hơi, mở cửa ra.

Hai tay Sở Mộ Dung chấp sau lưng, đi từng bước một ra khỏi ngự thư phòng, mắt lạnh nhìn phản quân hùng hổ ngoài cửa, mặt không đổi sắc.

Cầm đầu là Hộ bộ thượng thư Lý Trung Thiên, thấy Sở Mộ Dung xuất hiện, hắn liền cao giọng nói: "Viết chiếu thư thoái vị nhường ngôi cho người hiền, ta sẽ cho ngươi sống."

Sở Mộ Dung cười lạnh một tiếng, nói: "Cho dù là thoái vị nhường ngôi cho người hiền, vậy cũng phải có người hiền lương tồn tại. Ngươi là loạn thần tặc tử mưu quyền soán vị, có tư cách gì yêu cầu trẫm nhường lại cho người hiền?"

Lý Trung Thiên: "Ha ha. Nhóc con miệng còn hôi sữa. Chết đến nơi mà còn cứng rắn cãi lại. Đứa trẻ tám tuổi làm hoàng đế, căn bản chính là việc đáng cười, việc rất đáng cười. Khuyên ngươi thoái vị, là vì tránh cho cơ nghiệp trăm năm của Đại Nghiệp Vương Triều hủy trong tay ngươi. Ta xưng đế, là thuận theo lòng người, là mục đích chung, không phải mưu quyền soán vị! Trái lại, ngươi là một đứa cháu không rõ lai lịch của tiên đế, cho ngươi làm hoàng đế vài năm, đã là có lợi cho ngươi. Hôm nay, ngươi lui cũng phải lui, không muốn lui cũng phải lui. Qua đêm nay, Đại Nghiệp Vương Triều không còn mang họ Hoa mà sửa thành họ Lý."

Nhiếp Thanh giận dữ: "Lý Trung Thiên, ngươi khi quân phạm thượng, đáng chết trăm lần!"

Lý Trung Thiên cười nói: "Nhiếp đại nhân, ta khuyên ngươi không nên cứ khăng khăng một mực. Có cái gọi là một đời vua một đời thần, nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, ngươi vẫn là người đứng đầu nội các của ta."

Nhiếp Thanh: "Thật lớn lối! Lý Trung Thiên, ngươi sẽ không thành công. Nếu lúc này ngươi quay đầu lại, ta sẽ thay ngươi nói vài lời hay trước mặt hoàng thượng, tha cho gia quyến của ngươi được sống."

"Ha ha ha ha. Thật nực cười." Lý Trung Thiên ngửa đầu cười to, sau đó, vẻ mặt biến đổi nói: "Sở Mộ Dung, giao ngọc tỷ, viết chiếu thư, ta chừa cho ngươi một mạng. Nếu không, đừng trách ta không để ý tình cảm quân thần ba năm qua!"

Sở Mộ Dung vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần tự dát vàng lên mặt mình, giữa trẫm và ngươi chưa bao giờ tồn tại loại tình cảm quân thần."

"Được, được, được. Ngươi đã không giữ thể diện, ta đây liền theo đến cùng. Cấm vệ quân, bắt Sở Mộ Dung lại!" Lý Trung Thiên ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân lập tức như thủy triều mạnh mẽ chạy đến ngự thư phòng.

Nhiếp Thanh sải bước ra phía trước bảo hộ cho Sở Mộ Dung ở sau người, lo lắng thúc giục: "Vương gia, mau dẫn Hoàng Thượng rời đi!"

"Được. Nhiếp Thanh, tự mình bảo trọng." Hoa Dạ Ly vội vàng ôm lấy Sở Mộ Dung.

"Trẫm không đi, có chết cũng không đi!" Sở Mộ Dung giương nanh múa vuốt cực lực giãy giụa trong lòng Hoa Dạ Ly.

Hoa Dạ Ly cậy mạnh giam hắn trong ngực, nói: "Hoàng Thượng, không nên tùy hứng. Quân tử báo thù mười năm không muộn. Đợi sau khi con gặp lại cha mẹ, chúng ta lại trở về kinh thành, lấy đầu chó của Lý Trung Thiên!"

Sở Mộ Dung thấy giãy giụa không có hiệu quả, liền không giãy giụa nữa, bình tĩnh nói: "Hoàng thúc, thả trẫm xuống. Người yên tâm, cha mẹ sẽ không để cho con chết."

Hoa Dạ Ly tuôn mồ hôi như mưa, "Mạng vẫn treo lơ lửng mà con còn trông cậy vào cha mẹ không biết ở nơi nào tới cứu con sao?"

"Sẽ đến, nhất định sẽ đến." Sở Mộ Dung kiên định nói.

"Mặc kệ bọn họ có thể đến hay không, hiện tại cứ trốn trước nói sau." Hoa Dạ Ly không nhiều lời với hắn, trực tiếp chạy về phía ngự thư phòng. Không ngờ giờ phút này phản quân đã sớm vây quanh bọn họ, tiến lui đều không được. Lòng Hoa Dạ Ly nóng như lửa đốt, thở dài: "Bây giờ muốn chạy cũng chạy không thoát."

"Vậy không cần phải chạy nữa." Sở Mộ Dung từ trên người hắn nhảy xuống, chậm rãi sửa sang lại long bào bị làm nhăn. Sau đó, ngồi xuống bậc thang, hai tay chống má, nhìn lên trời. (dễ thương quá ^^)

Một màn này thật khiến mọi người mở rộng tầm mắt, đều dừng động tác lại. Ngay cả Hoa Dạ Ly và Nhiếp Thanh cũng nhịn không được mà đen mặt, diễn xuất này, quả nhiên ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’, cha mẹ thế nào con liền thế ấy. Cái mạng nhỏ cũng sắp đi đời nhà ma, mà hắn vẫn còn có tâm tư đếm sao ngắm trăng. Nói dễ nghe một chút là bình tĩnh, nói khó nghe là quái thai!

Lý Trung Thiên bị phản ứng của Sở Mộ Dung hù đến sửng sốt, thật lâu sau mới nghiêm túc cẩn thận hỏi: "Có phải ngươi bị dọa cho ngu ngốc hay không?"

Sở Mộ Dung nhếch mắt khinh thường liếc hắn một cái, nói: "Ngươi mới ngốc."

Lý Trung Thiên: "Nếu ngươi không ngốc, vậy thì điên rồi."

Sở Mộ Dung: "Trẫm không ngốc cũng không điên, trẫm đang đợi cứu binh."

Lý Trung Thiên cười lớn, "Toàn bộ hoàng thành đều đã bị ta khống chế, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được, ngươi chờ ai tới cứu ngươi?"

"Sẽ có người." Sở Mộ Dung nói, "Không tin ngươi đợi chút xem. Nếu trước hừng đông không có người tới cứu trẫm, trẫm liền giơ tay chịu trói thoái vị nhường ngôi cho người hiền."

Lý Trung Thiên: "Ta không chờ lâu như vậy được. Lập tức đưa ngọc tỷ và chiếu thư ra."

Sở Mộ Dung: "Lúc này cách hừng đông chỉ có ba canh giờ. Đã đợi ba năm, sao lại để ý ba canh giờ này? Nếu trẫm không tự tay viết chiếu thư, ngươi vĩnh viễn sẽ trở thành loạn thần tặc tử mưu quyền soán vị, chỉ sợ tương lai ngươi làm hoàng đế, cũng không phải là hoàng đế chính thống trong lòng dân chúng. Trái lại, nếu trẫm tự tay viết chiếu thư, ngươi có thể danh chính ngôn thuận."

Lý Trung Thiên nghe vậy do dự chốc lát, nói: "Lỡ như ba canh giờ sau có người tới cứu ngươi thì sao? Chẳng phải thành ra ta dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng?"

"Ha ha." Sở Mộ Dung không có cảm tình cười khẽ hai tiếng, nói: "Nếu ba canh giờ sau có người tới cứu trẫm, cho dù trẫm sống hay chết, ngươi đều đã là công dã tràng dùng giỏ trúc mà múc nước. Bởi vì, nếu bọn họ đến, ngươi phải chết là không thể nghi ngờ. Ngươi đừng quên phụ thân trẫm là ai."

Lý Trung Thiên lảo đảo lùi hai bước, trên mặt xuất hiện một chút e ngại, nhưng vẫn mạnh miệng như trước nói: "Sở Trường Ca mất tích ba năm, chỉ sợ sớm đã chết trong tay kẻ thù. Ngươi còn hy vọng hắn trở về báo thù cho ngươi? Cho dù hắn thật sự đến đây, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, hắn có năng lực bắt ta sao?" Lý Trung Thiên càng nói càng nắm chắc, cho là bắt sống Sở Mộ Dung, lấy hắn làm con tin, sẽ không có sai sót gì. Lúc này lại hạ lệnh, "Ai bắt được Sở Mộ Dung, sẽ thăng liền ba cấp!"

Lời còn chưa dứt, Sở Mộ Dung liền lớn tiếng hơn, nói: "Phụ thân trẫm là giáo chủ ma giáo! Ai dám chạm vào một sợi tóc gáy của trẫm, cả nhà liền chờ chết đi."

Trong khoảnh khắc, thân thể cấm vệ quân như bị người điểm huyệt, giật mình tại chỗ không chút nhúc nhích.

Lý Trung Thiên lại nói: "Ma giáo đã sớm không còn tồn tại. Xông lên cho ta! Bắt được Sở Mộ Dung, liền thăng ba cấp còn thưởng thêm vạn lượng vàng ròng!"

Sở Mộ Dung: "Vàng ròng của Đại Nghiệp Vương Triều đều ở trong tay mẫu thân trẫm, không có ngọc tỷ đóng dấu và sự cho phép của người, hắn không lấy được vạn lượng vàng ròng đâu."

Lý Trung Thiên: "Không nên bị hắn lừa! Vàng ròng của Đại Nghiệp Vương Triều đều ở trong quốc khố, chỉ tạm thời giao cho Mộ Dung phủ canh giữ, một khi ta đăng cơ, sẽ thu hồi quyền lợi trong tay nàng ta."

Sở Mộ Dung ngửa đầu cười to ba tiếng, lạnh lùng nói: "Thật nực cười. Ngươi xem mẫu thân trẫm là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp sao? Lý Trung Thiên, chết trẫm không sợ, ngôi vị hoàng đế trẫm cũng không cần, nhưng trẫm muốn khuyên ngươi một câu, muốn sống thì tốt nhất nên lập tức thu dọn hành lý cút khỏi kinh thành, nếu không, ngươi hối hận cũng không kịp!"

"Người nên hối hận là ngươi!" Lý Trung Thiên lại hạ lệnh: "Ai bắt được Sở Mộ Dung, ta liền phong hắn là hộ quốc đại tướng quân!"

Có câu thưởng lớn tất có kẻ dám làm. Chức quan Hộ quốc đại tướng quân vừa quăng ra, lập tức có không ít người động lòng, đều cầm binh khí xông lên.

Hoa Dạ Ly thấy thế lập tức bước lên phía trước ngăn lại, liều chết bảo hộ Sở Mộ Dung. Nhiếp Thanh cũng tay không ra trận, thề sống chết cùng Sở Mộ Dung.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Dạ Ly cùng Nhiếp Thanh đều bị thương, vẫn không thấy bóng dáng cứu binh, ngay cả một chút dấu hiệu xuất hiện cũng không có. Trong lòng Sở Mộ Dung bắt đầu có chút hoảng hốt, chẳng lẽ cha mẹ thật sự không sắp xếp cao thủ bên người hắn sao? Nhưng hắn vẫn cảm thấy rõ ràng bên người có gì đó thường hay lui tới, chẳng lẽ là quỷ sao? Cho dù là quỷ, lúc này cũng nên hiện ra dọa người đi chứ!

Lý Trung Thiên: " Trói ba người bọn họ lại, nhốt vào thiên lao!"

"Dạ!" Hai gã binh lính muốn tiến lên bắt Sở Mộ Dung, nào ngờ vừa mới tới gần, một trận gió bốc lên, hai người bị thổi té ngã cách xa hơn ba trượng (đơn vị đo của TQ, ai cần biết thì tra gg ca ca ^^).

Trước mắt Sở Mộ Dung nhất thời sáng ngời, đoán chắc là cứu binh đã đến. Quả nhiên, trong nháy mắt, mấy ngàn nam tử áo xanh từ trên trời nhảy xuống, quỳ một gối xuống cùng hô lên, "Tham kiến Thiếu giáo chủ."

Lý Trung Thiên vừa thấy tình thế này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã lên mặt đất.

"Lý đại nhân." Thủ lĩnh Cấm vệ quân đưa tay nâng hắn dậy.

"Đi, đi mau." Lý Trung Thiên ngã lên ngã xuống bỏ trốn, đáng tiếc mới đi vài bước, đã bị một sợi xích sắt cuốn lấy cổ, kẽo kẹt một tiếng, ngã xuống đất bỏ mình.

Bắt giặc phải bắt tướng trước. Lý Trung Thiên vừa chết, phản quân tự sụp đổ.

Sở Mộ Dung cũng không thèm liếc nhìn Lý Trung Thiên một cái, thản nhiên nói: "Truyền chỉ, Lý Trung Thiên khi quân phản quốc, chém cả nhà. Tất cả những kẻ tham dự còn lại, toàn bộ quan văn đều cách chức điều tra, hết thảy võ tướng đều sung quân biên cương."

"Hoàng Thượng khai ân!" Chúng phản quân đồng loạt quỳ xuống.

Nhiếp Thanh cũng thấp giọng khuyên can: "Hoàng Thượng, lần này bức hoàng đế thoái vị liên lụy đến hàng ngàn quan viên, toàn bộ đều bị cách chức điều tra, sung quân biên cương, chỉ sợ không ổn."

Sở Mộ Dung: "Có gì không ổn? Đại Nghiệp Vương Triều không thiếu nhất chính là người. Ngày mai dán cáo thị, mười ngày sau, cả nước cử hành thi tuyển khoa cử đặc biệt, chọn lựa quan viên một lần nữa."

"Xin Hoàng Thượng nghĩ lại." Nhiếp Thanh còn chưa từ bỏ ý định.

Sở Mộ Dung: "Trẫm đã nghĩ tới nghĩ lui rồi. Cho dù bọn họ là thiên tài, bất trung với trẫm, còn dùng làm gì?"

Nhiếp Thanh: "Vị vua anh minh phải có thể độ lượng với người."

Sở Mộ Dung: "Vậy ngươi xem trẫm là hôn quân cũng được." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhiếp Thanh thở dài một hơi, cố chấp ngang ngược, thích gì làm nấy, giống nàng như đúc.

Hoa Dạ Ly vỗ vỗ vai hắn, nói: "Nhiếp đại nhân, ngươi vẫn nên chuẩn bị chọn lựa quan viên mới thật tốt thôi."

*

Hôm sau. Cả nước khiếp sợ. Lý Trung Thiên khi quân phản quốc cả nhà bị chém, trong triều hơn phân nửa quan viên bị cách chức điều tra, triều đình một lần nữa chọn lựa quan viên mới. Ba sự kiện này, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Đại Nghiệp Vương Triều. Cũng rơi vào tai biệt viện Mộ Dung phủ ở Núi Thiên Long.

"Khó trách giáo chủ cùng phu nhân lại bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm có chuẩn bị." Đông hộ pháp cảm thán.

"Khó trách sau khi giáo chủ mất tích một người quen trong giáo cũng không thấy, thì ra toàn bộ đều chạy tới kinh thành làm công ăn lương." Sớm biết hắn cũng đi giành một chén cơm, Nam hộ pháp cảm thấy hối hận thì đã muộn.

"Khó trách giáo chủ cùng phu nhân yên tâm để tiểu giáo chủ ở lại hoàng cung một mình, thì ra là có giáo đồ hộ giá." Tây hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra.

"Khó trách... Khó trách... Khó trách giáo chủ còn chưa rời giường, thì ra tối hôm qua quá mệt mỏi." Bắc hộ pháp vắt hết óc nghĩ ra một câu ăn khớp với cách thức nói chuyện của mấy người kia mà nói cho thông, lại đổi lấy ba ánh mắt xem thường. Bắc hộ pháp phẫn nộ cúi đầu, aizzz, không phải hắn cố ý lạc đề, thật sự là, lời hắn muốn nói đều bị bọn họ nói hết. Tuổi còn trẻ thật bị tổn thương sâu mà! Có thể xếp ở vị trí của đại Đông thì thật tốt. Mỗi lần lên tiếng đều là người đầu tiên.

Lúc này, người gác cửa đột nhiên vội vàng chạy vào, nói: "Bốn vị Đông Nam Tây Bắc, có biết tiểu thư ở đâu không?"

"Không biết. Ngươi tìm nàng có chuyện gì?" Đông hộ pháp hỏi.

Người gác cửa đáp: "Ngoài cửa có một vị cô nương, tự xưng là vị hôn thê của cô gia."

Đông Nam Tây Bắc nghe vậy lập tức trao đổi một ánh mắt, hay thật đó, lại có thể tìm tới cửa, rất có dũng khí. "Phu nhân ở thư phòng, chúng ta dẫn ngươi đi."

Băng qua mấy hành lang gấp khúc khắc hoa uốn lượn quang co, người gác cửa được Đông Nam Tây Bắc đưa đến cửa thư phòng của Mộ Dung Vân Thư, nhưng không đi vào. Bởi vì trên cửa thư phòng của Mộ Dung Vân Thư viết tám chữ —— thư phòng là nơi quan trọng, người rảnh rỗi không được vào. Căn cứ vào kinh nghiệm phong phú trong dĩ vãng của bọn họ, bốn người bọn họ nhất định bị liệt vào nhóm người rảnh rỗi. Lúc này, bọn họ thực sáng suốt lựa chọn chờ ở ngoài cửa.

Đông hộ pháp: "Phu nhân ở bên trong, ngươi vào bẩm báo đi."

Người gác cửa lắc đầu, "Không thể đi vào."

Đông hộ pháp: "Vì sao? Không phải ngươi có chuyện quan trọng cần bẩm báo với phu nhân sao?"

Người gác cửa: "Nơi đó viết người rảnh rỗi không được vào."

Đông hộ pháp: "Ngươi có việc tìm nàng, không tính là người rảnh rỗi."

Người gác cửa: "Đông gia, ngươi có điều không biết. Tiểu thư chúng ta viết "Thư phòng là nơi quan trọng, người rảnh rỗi không được vào", là để đọc cho dễ nghe, kỳ thật ý của nàng ta là "Thư phòng là nơi quan trọng, người không được vào", rảnh rỗi chính là dùng cho đủ số. Khi tiểu thư treo cái bảng đó lên, trừ Lục Nhi cô nương, ai cũng không thể vào. Nhưng mà hiện tại có cô gia, có lẽ cô gia cũng là trường hợp đặc biệt."

Đông hộ pháp: "Như vậy... Sẽ không dễ xử lý."

Chưa kịp thấy khó, chợt nghe một âm thanh trong trẻo vang lên sau người, "Bốn người các ngươi lại có chủ ý quỷ gì thế?" Theo ngay sau tiếng nói là Lục Nhi bưng trà bánh.

Bốn người mừng rỡ. Người truyền lời đã đến! "Lục Nhi cô nương, có chuyện cần ngươi đi vào bẩm báo với phu nhân một chút." Đông hộ pháp khiêm tốn lễ phép nói.

Lục Nhi: "Chuyện gì?"

"Ngươi nói." Đông hộ pháp đẩy người gác cửa lên.

Người gác cửa nói: "Ngoài cửa có một vị cô nương, tự xưng là vị hôn thê của cô gia."

"Loảng xoảng rầm ——" trà bánh rớt xuống đất. Lục Nhi vội vàng chạy vào thư phòng, nói: "Tiểu thư, việc lớn, không tốt!"

"Chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy?" Mộ Dung Vân Thư không nhanh không chậm ngẩng đầu hỏi.

"Cái kia... Nữ nhân kia đã tìm tới cửa." Lục Nhi mang biểu tình trời sắp sập xuống.

Mộ Dung Vân Thư: "Nữ nhân nào?"

Lục Nhi: "Chính là nữ nhân tự xưng là vị hôn thê của cô gia ở khách điếm Không Mời Mà Đến đó. Đến đây đòi cô gia phải chịu trách nhiệm."

"Ha." Mộ Dung Vân Thư nhíu lông mi, sau đó lại cúi đầu chăm chú xem sổ sách, ngoài miệng không chút để ý, nói: "Sáng sớm hôm nay chàng đã ra ngoài đánh nước tương (ko biết là làm cái gì ^^), còn chưa về. Em bảo nàng ta chờ đi."

"A?" Mắt Lục Nhi trừng lớn, người tới là tình địch nha! Một chút phản ứng tiểu thư cũng không có!

Mộ Dung Vân Thư thấy Lục Nhi còn chưa đi, liền bỏ thêm một câu, "Chờ ở bên ngoài, không cho phép vào cửa."

Lục Nhi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu rõ cười rộ lên. Nàng đã nói mà, sao tiểu thư lại có thể không quan tâm!

*

Đến giữa trưa. Sở Trường Ca khoan thai về phủ. Bốn người Đông Nam Tây Bắc sớm chờ ở cửa xem kịch vui, thấy rốt cục hắn cũng xuất hiện, mừng sắp khóc. "Giáo chủ, có một bình nước tương ngươi đánh cũng thật lâu." Bắc hộ pháp nửa vui mừng nửa oán giận nói.

Sở Trường Ca khó hiểu, "Nước tương gì?"

Bắc hộ pháp: "Phu nhân nói sáng sớm ngươi liền ra ngoài đánh nước tương. Ơ? Nước tương đâu?"

Sở Trường Ca lườm hắn một cái, trực tiếp bỏ qua chuyện nước tương, hỏi: "Không ở hậu viện bảo hộ phu nhân, sao lại chạy tới cửa làm thần giữ cửa?" Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nũng nịu "Sở lang" từ bên trái truyền đến. Sở Trường Ca ngẩng đầu nhìn, nhất thời hiểu được vì sao Đông Nam Tây Bắc canh giữ ở cửa. "Phu nhân biết chuyện này không?" Sở Trường Ca hỏi.

Đông hộ pháp: "Biết thì thế nào? Không biết thì sao?"

"Biết thì túm nàng ta vào nói cho rõ ràng. Không biết liền đuổi đi." Cuối cùng, Sở Trường Ca sửa lời, nói: "Trực tiếp đuổi đi. Phía phu nhân, ta sẽ giải thích."

"Sở lang." Mỹ nữ tuyệt thế lại chạy đến, muốn giữ chặt Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca xoay người, tránh níu kéo của nàng ta, vẻ mặt chán ghét nhíu mày nói: "Nếu ngươi không muốn chết, thì đừng chạm vào ta."

"Sở lang, chàng... Sao chàng có thể đối xử với thiếp như vậy?" Vẻ mặt mỹ nữ tuyệt thế uất ức, ai thấy cũng thương.

Cuộc đời này Sở Trường Ca chán ghét nhất chính là bị nữ tử tự nhiên đeo bám, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, bước nhanh vào trong phủ. Mỹ nữ tuyệt thế kia lại không buông tay, chạy một mạch theo hắn đến thư phòng của Mộ Dung Vân Thư.

"Sở lang, tỷ tỷ." Mỹ nữ tuyệt thế cúi người hành lễ, sau đó đi vào thư phòng. Chân trước vừa nâng lên lướt qua cửa, còn chưa rơi xuống đất, chỉ nghe một tiếng "Ra ngoài" bình ổn thốt lên, đáng sợ tới mức cả người nàng ta hung hăng run run một cái, theo bản năng thu chân lại.

Người nói hai chữ "Ra ngoài", không phải là Sở Trường Ca, mà là Mộ Dung Vân Thư mặt không chút thay đổi. Kỳ thật giọng nói của nàng không vang dội, cũng không mang nhiều cảm xúc, nhưng chỉ một tiếng bình thường thản nhiên này, lại làm cho mỹ nữ tuyệt thế thiếu chút nữa bị dọa mất mật, không dám bước lên phía trước nửa bước.

"Không thấy chữ ngoài cửa sao?" Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng hỏi.

Mỹ nữ tuyệt thế lui về phía sau vài bước, quả nhiên phát hiện ngoài cửa có một cái bảng, viết ‘Thư phòng là nơi quan trọng, người rảnh rỗi không được vào’.

"Nhưng ta..." Mỹ nữ tuyệt thế điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Trường Ca, muốn nói lại thôi.

Sở Trường Ca lại hoàn toàn không để ý tới ẩn tình của nàng ta, ân cần đổ một ly trà, đưa lên, "Phu nhân, uống trà."

Mộ Dung Vân Thư giống như không có việc gì, tiếp nhận trà, từ từ mà uống.

Mỹ nữ tuyệt thế lại lên tiếng, "Sở lang —— "

Sở Trường Ca không kiên nhẫn ném ra ánh mắt lạnh muốn giết người.

Mỹ nữ tuyệt thế sợ hãi rụt cổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sở lang, nếu thiếp... Nếu thiếp đã đem chính mình cho chàng. Từ nay về sau, mặc kệ chàng có muốn thiếp hay không, thiếp sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng."

Vừa nghe lời này, Sở Trường Ca sợ Mộ Dung Vân Thư hiểu lầm, đang muốn giải thích với nàng, chỉ thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, buông chén trà xuống, đổi tư thế đọc sách, hiển nhiên không quan tâm đến "Tình địch" khi không mà có này, cũng hoặc là, không quan tâm đến phu quân là hắn.

Cái này, Sở Trường Ca cũng ai oán. "Phu nhân, nàng không có lời gì muốn nói sao?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy giương mắt, nhìn hắn vài giây, lại cúi đầu, ánh mắt chăm chú vào cuốn sách, ngoài miệng thản nhiên nói: "Không cho phép bước vào thư phòng nửa bước. Bước vào một bước chém một chân, bước vào hai bước chém một đôi." Lời này là nói cho mỹ nữ tuyệt thế nghe. Ngữ khí vẫn gợn sóng không sợ hãi, như bàn việc.

"Nàng ta nói nàng ta là người của ta." Sở Trường Ca nhấn mạnh trọng điểm, ý là muốn nhắc nhở người nào đó có chút ý thức về nguy cơ.

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Đó là chuyện của nàng ta."

Sở Trường Ca đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức cười to, "Không sai, đó là chuyện của nàng ta."

Có ý xem náo nhiệt mà theo sát từ đầu đến cuối, trên mặt tứ đại hộ pháp lộ ra vẻ sùng bái, không hổ là phu nhân của giáo chủ Ma giáo ta, không cần châm chọc khiêu khích, không cần khí thế ép người, một câu "Đó là chuyện của nàng ta" đã dễ dàng đá đối phương ra ngoài.

Đó là chuyện của nàng ta —— không liên quan đến thiếp, cũng không liên quan đến chàng, chỉ liên quan đến mình nàng ta. Một câu rất đơn giản mà chết người!

Đây là cảnh giới!

Tứ đại hộ pháp cảm thấy giờ này khắc này, nếu bọn họ không làm chút gì, thật sự uổng cho tình cảm sùng bái dạt dào của bọn họ dành cho phu nhân. Vì thế —— "Giáo chủ, bội tình bạc nghĩa không phải là phong cách xử sự của ma giáo ta. Ngươi phải đảm bảo cho người ta một sự công bằng."

Đông hộ pháp không có ý tốt mà nói.

"Muốn công bằng sao?" Sở Trường Ca âm trầm cười rộ lên, nói với mỹ nữ tuyệt thế: "Ngươi kiên trì muốn sống là người của ta, chết là quỷ của ta, đáng tiếc, ta vừa không thiếu người cũng không cần quỷ. Cho nên, ngươi vẫn nên không chết không sống đi." Nói xong, lại nói với Đông Nam Tây Bắc: "Các ngươi hiểu ý của ta chứ?"

Đương nhiên hiểu được, chính là khiến nàng muốn sống cũng không được thôi. Tứ đại hộ pháp cùng lắc đầu, trăm miệng một lời, "Không rõ."

"Ha?" Mày kiếm của Sở Trường Ca nhếch lên, "Ta đây liền dành chút thời gian giải thích cho các ngươi. Ai muốn làm người đầu tiên?"

Bốn người đồng loạt lắc đầu loạt xoạt. Dùng cái gáy mà nghĩ cũng biết, giáo chủ "Giải thích" cũng không dùng miệng mà nói. Ai cũng biết, giáo chủ Ma giáo luôn luôn dùng tay không dùng miệng... (bà tác giả này cụt ý rồi sao, lặp lại cái đoạn y như mấy chương đầu)

"Hộ pháp của Ma giáo không biết cảm giác muốn sống không được, nếu việc này truyền ra ngoài, ngày sau làm sao bản giáo chủ còn có mặt mũi đi lại trên giang hồ?" Sở Trường Ca cười nói.

Sở Trường Ca cười rất tao nhã, tứ đại hộ pháp nghe mà lông tơ dựng thẳng.

"Không dám làm phiền giáo chủ, chúng ta tra tấn lẫn nhau là tốt rồi." Đông hộ pháp cười nói. Ba người còn lại đều gật đầu, tra tấn lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau...

Sở Trường Ca vừa lòng nhếch khóe miệng, nói: "Tốt. Nhưng trước khi các ngươi tra tấn lẫn nhau, xử lý người này trước."

Xử lý... Xử lý... Nghe thế nào đều giống như giết người hủy xác. Đông Nam Tây Bắc rất muốn tuân theo, nhưng ánh mắt vừa chạm đến cặp con ngươi trong suốt của mỹ nữ tuyệt thế kia, thật sự là không đành lòng mà xuống tay. "Giáo chủ, hay là ngươi bảo vị cô nương này nói rõ ràng mọi chuyện đi." Đông hộ pháp đề nghị.

Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, nói rõ ràng cũng tốt, đỡ cho ngày sau khỏi xảy ra thêm chuyện gì nữa. "Ngươi nói một chút xem, sao ngươi lại trở thành nữ nhân của Sở Trường Ca ta?"

Mỹ nữ tuyệt thế nghe vậy ngượng ngùng gục đầu xuống, má ửng hồng, đôi môi ướt át, lập tức khơi dậy ý muốn bảo hộ của nam nhân.

"Giáo chủ, ngươi nói chuyện ôn nhu một chút." Nam hộ pháp nói.

Sở Trường Ca cho hắn một ánh mắt lạnh, nói: "Ta giết người càng ôn nhu, ngươi muốn thử một chút hay không?"

Nam hộ pháp vội vàng lắc đầu, "Không cần thử, ta biết ngươi giết người thực ôn nhu, thực ôn nhu." Ôn nhu khiến người ta không kịp biết mình chết như thế nào.

"Ngươi chỉ có cơ hội lúc này, bây giờ không nói, về sau càng không cần phải nói." Sở Trường Ca mệt mỏi thúc giục. Nói thật, nàng ta quả thật là một mỹ nữ tuyệt thế khó có, đáng tiếc hắn không có khẩu vị này.

Mỹ nữ tuyệt thế lại trầm mặc chốc lát, mới nói: "Hai năm trước thiếp cứu chàng trong rừng cây, khi đó chàng bị thương rất nặng, không nhớ rõ mình là ai. Thiếp chăm sóc chàng một tháng, thương thế của chàng mới chậm rãi chuyển biến tốt. Sau đó, sau đó chàng... Chàng..." Nói đến đây, hai gò má của mỹ nữ tuyệt thế đỏ bừng, cắn nhanh môi không thèm nói nữa.

Sở Trường Ca hơi kinh hãi, nếu không từng thấy nàng ta ở tiệm quan tài, kết luận nàng ta có ý đồ riêng, hắn thực sẽ cho rằng dưới tình huống mình mất đi trí nhớ đã làm gì đó với nàng ta. Bởi vì giờ phút này, biểu tình, giọng điệu của nàng ta chân thật khiến người khác không thể hoài nghi. Trầm mặc giây lát, Sở Trường Ca hỏi: "Rốt cuộc ta đã làm gì ngươi?"

Đông Nam Tây Bắc âm thầm thở dài, giáo chủ quả nhiên chỉ thương hương tiếc ngọc với phu nhân, nữ nhân khác, trong mắt hắn quả thực ngoài xương trắng cũng chỉ là xương trắng. Cô nương người ta đã muốn nói trắng ra, ngươi còn hỏi, có ý muốn người ta xấu hổ đến chết sao?

Mỹ nữ tuyệt thế cảm thấy vừa thẹn vừa lúng túng, lại không chống lại được ép hỏi của Sở Trường Ca, đành phải cắn chặt răng, nói: "Ngươi nhìn thấy thân thể của ta."

Đông Nam Tây Bắc cười ngất. Mặc dù nói rõ ràng là chuyện tốt, nhưng cô nương ngươi cũng quá trong sáng đi? Chỉ nhìn thân mình mà thôi, lại quyết ý không phải hắn không lấy chồng, ngàn dặm xa xôi tới tìm chồng sao?

Lúc này, luôn luôn lẳng lặng xem diễn - Mộ Dung Vân Thư mở miệng. "Có phải ai nhìn thấy thân thể của ngươi, ngươi liền gã cho hắn hay không?"

Mỹ nữ tuyệt thế ngây ra một lúc, không phản bác. Xem như cam chịu.

"Vậy nếu người nhìn thấy thân thể ngươi không chỉ có một người thì sao?" Khi nói những lời này, ánh mắt Mộ Dung Vân Thư nhìn Sở Trường Ca.

Lúc này, Sở Trường Ca ngầm hiểu, cười nói: "Không sai, nếu người nhìn thấy thân thể ngươi không chỉ có một người, ngươi tính chia mình thành mấy phần mà gả ra ngoài đây?"

Mỹ nữ tuyệt thế lại ngây ngẩn cả người, lập tức cắn môi nói: "Nhìn thấy thân thể thiếp cũng chỉ có một người."

Sở Trường Ca cười tà ác, nói: "Muốn nhiều hơn một người nhìn thấy thân thể của ngươi chẳng phải rất đơn giản sao, giáo đồ của ma giáo ta trải rộng cả nước, nhìn qua cửa đã có bốn người, còn lo không có người đến xem sao?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt mỹ nữ tuyệt thế trắng bệch, hai tay giao nhau che trước ngực, sợ quần áo bị người cởi đi.

Cũng cùng biến sắc, còn có mặt của bốn người khác —— Đông Nam Tây Bắc.

"Giáo chủ, huynh đệ chúng ta đều là người không có nhiều phúc, diễm phúc như thế, không hưởng thụ nổi." Đông hộ pháp cười còn khó coi hơn khóc.

Sở Trường Ca lại nói: "Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Ta cũng biết các ngươi không có nhiều phúc, cho nên các ngươi tìm những người khác đến, cùng xem với nhau. Nhiều người, diễm phúc chia đến trên đầu các ngươi cũng sẽ ít đi."

Vẻ mặt bốn người xanh xao, trong sạch của cô nương này bị hủy là chuyện nhỏ, khí tiết tuổi già của bốn huynh đệ bọn họ khó giữ mới là chuyện lớn! Tội cho bọn họ cực nhọc vất vả làm chính nhân quân tử nhiều năm như vậy...

Mỹ nữ tuyệt thế lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, "Sở lang, chàng, chàng không thể làm như vậy."

Sở Trường Ca cười nói: "Vì sao ta không thể làm như vậy? Nhìn thân thể của ngươi đã là một sai lầm, ta sẽ không mắc thêm lỗi lầm thứ hai là cưới ngươi vào cửa. E ngại ngươi muốn gả cho người nhìn thấy thân thể ngươi, ta chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này."

Mỹ nữ tuyệt thế vừa tức vừa sợ, ngồi tại chỗ mà thân thể run rẩy khó ngừng, sau một lúc lâu, nàng ta bỗng nhiên nhổ trâm cài trên đầu xuống để ở cổ họng, vẻ mặt liều chết, nói: "Nếu sở lang không cần thiếp, thiếp đây cũng chỉ có thể liều chết."

Sở Trường Ca kinh ngạc, rồi sau đó nhíu mày, nói: "Chết đi, ta không cản ngươi."

Trong khoảnh khắc, hai hàng nước mắt từ trong mắt mỹ nữ tuyệt thế rơi xuống, nàng chăm chú nhìn Sở Trường Ca thật lâu, sau đó, cắm trâm cài vào cổ họng.

Sở Trường Ca không dự đoán được nàng ta sẽ thật sự tự sát, vô cùng khiếp sợ. Đông Nam Tây Bắc cũng kinh ngạc không thôi, vội vàng ngăn cản nàng ta tiến thêm một bước, thương tổn chính mình, liền đưa nàng ta về hướng phòng Phượng Thành.

Đông Nam Tây Bắc nâng mỹ nữ tuyệt thế đi, Sở Trường Ca mới suy sụp ngồi xuống, hỏi Mộ Dung Vân Thư: "Phu nhân, không phải ta mất trí nhớ rồi thật sự nhìn thân thể của nàng ta chứ?"

Trải qua sự kiện tự sát vừa rồi, Mộ Dung Vân Thư cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán ban đầu của mình. Đều là nữ tử, nàng nhìn ra được biểu tình của cô nương kia là thật, không phải diễn trò. Suy nghĩ một lát, Mộ Dung Vân Thư nói: "Mấy chuyện này sao nhìn thế nào cũng đều tràn ngập điểm đáng ngờ. Đầu tiên là thân thế của cô nương kia —— con gái chết yểu của ông chủ tiệm quan tài, một người chết sao có thể đột nhiên sống lại? Tiếp theo là thời gian nàng ta xuất hiện ở khách điếm. Nàng ta là một cô nương, mang một khuôn mặt cơ hồ có thể khiến cho nam nhân khắp thiên hạ nhịn không được mà muốn phạm tội, từ Thục Châu đi vào Núi Thiên Long, lại có thể bình yên vô sự.

Nếu sau lưng không có người, vậy tất nhiên chính là nàng ta thâm sâu khó đoán. Cuối cùng, với tính cách của chàng, nếu thực đã nhìn thân thể của nàng ta, thì quả quyết sẽ không chỉ nhìn thôi đâu."

Một câu cuối cùng thiếu chút nữa khiến Sở Trường Ca tức chết. "Phu nhân, trong mắt nàng, vi phu là cái loại háo sắc thấy cô nương xinh đẹp liền muốn cợt nhả sao?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không nói đến hiện tại. Khi mất đi trí nhớ, khẳng định là vậy."

"... Dựa vào đâu mà nàng nói thế?"

"Kinh nghiệm."

Sở Trường Ca kết luận, "Khi ta mất đi trí nhớ đã cợt nhả nàng?"

"Thiếp cho rằng hai chữ "Cợt nhả" không đủ để hình dung hành vi vô sỉ của chàng lúc đó."

"... Nàng đã nói đến hành vi vô sỉ, còn dùng "Cợt nhả" để hình dung sao? Dù sao trong mắt nàng, ta chính là cầm thú." Vẻ mặt Sở Trường Ca ai oán.

"Là mặt người dạ thú. Chàng mặc nhiều quần áo hơn cầm thú."

"..." Nói cách khác toàn thân hắn, trừ quần áo ra, từ trong ra ngoài, khí chất cầm thú đều tản ra nồng đậm?

Phu nhân rất đả kích người. "Phu nhân, chúng ta nói chuyện khác đi."

Mộ Dung Vân Thư: "Được. Tạm thời nói chuyện chàng ỷ mình mất trí nhớ, mỗi đêm đều đến giường của thiếp, nhiều lần lấy cớ đi nhầm cửa mà giải thích chuyện này."

Sở Trường Ca: "Phu nhân, nàng không nên đổ oan cho ta. Tuy rằng với chuyện đã xảy ra trong ba năm trước ta không nhớ rõ lắm, nhưng ta hiểu chính mình. Mỗi đêm ta tuyệt đối sẽ không lấy cùng một cái cớ."

"Vấn đề là khi đó chàng vừa tỉnh lại liền quên chuyện đã xảy ra trước đó một ngày, căn bản không biết cái cớ đi nhầm cửa đã sớm sử dụng qua."

"... Nếu ta nói người kia kỳ thật là em trai sinh đôi đần độn của ta, nàng có thể tin tưởng hay không?" Sở Trường Ca yếu nhược nói.

"Sẽ." Mộ Dung Vân Thư nói: "Với chỉ số thông minh của chàng mà xét, có một em trai đần độn cũng không kỳ quái."

"..." Đây là trọng điểm sao?

Ngày hôm sau. Mỹ nữ tuyệt thế bỗng nhiên giống như mất trí nhớ. Điều này làm cho Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư mở rộng tầm mắt. "Sao lại thế này?" Sở Trường Ca hỏi Phượng Thành.

Phượng Thành vô cùng bình tĩnh nói: "Ta châm lên đầu nàng ta hai cây châm."

Sở Trường Ca nhất thời vui mừng muốn khóc, ôm lấy Phượng Thành nói: "Huynh đệ thật tốt! Vốn dĩ ta còn đang rối rắm nên xử lý nữ nhân này thế nào, hiện tại liền đơn giản. Nàng ta không nhớ rõ chuyện trước đây, ta cũng không nhớ rõ chuyện trước đây. Chuyện này coi như chưa từng phát sinh. Phượng Thành, chiêu này của ngươi rất tuyệt, ta cảm thấy mình thua kém rồi."

Giữa trán Phượng Thành thổi qua một vạch đen, "Kỳ thật, là ta không cẩn thận châm sai vị trí."

"..." Sai thật tốt.

Mộ Dung Vân Thư: "Có một số việc chính là như thế, không cầu mà được, cầu mong lại không thành. Nếu ván đã đóng thuyền, thì cứ như vậy đi. Chuyện ngày hôm qua, ta cũng không nhớ rõ."

Phượng Thành hỗn độn trong gió. Quả thực rất không có phẩm hạnh! Đáng thương cho một mỹ nữ tuyệt thế nũng nịu, cứ như vậy mà biến thành kẻ ngốc không có trí nhớ. "Chỉ châm sai vị trí mà thôi, ta có thể lại châm mấy châm chữa khỏi cho nàng ta."

"Ngươi dám chữa khỏi cho nàng ta, ta liền chữa cho ngươi thành hỏng." Sở Trường Ca nói thật nhẹ nhàn khoang khoái.

Phượng Thành nhìn trời, y đức của hắn đã thành bại hoại trong tay đôi vợ chồng không lương tâm này.

Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca nhất trí quyết định, trước vẻ nhất trí phản đối của mọi người, mỹ nữ tuyệt thế bị đóng gói đuổi về tiệm quan tài.

"Thực muốn xem thử khi ông chủ tiệm quan tài nhìn thấy con gái của mình còn sống xuất hiện trước mặt, sẽ có phản ứng gì." Mộ Dung Vân Thư vô cùng tiếc hận nói.

Sở Trường Ca cười nói: "Nếu Phu nhân muốn xem, tự ta sẽ đưa nàng trở về đó."

Mộ Dung Vân Thư: "Không được. Còn có một khối u ác tính chưa trừ, thiếp không có tâm tình tiêu khiển."

U ác tính trong miệng Mộ Dung Vân Thư chính là Hoa Thiên Thành. Nhắc tới Hoa Thiên Thành, trên mặt Sở Trường Ca lập tức lộ ra mấy phần ảm đạm. "Sáng mai xuất phát đi đảo Phổ Hoa." Hoa Thiên Thành dùng thời gian ba năm xây dựng thành trì ngay trên đảo Phổ Hoa.

Ngày hôm sau. Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca cùng Đông Nam Tây Bắc áp giải Lý Thiếu Khanh đi Đảo Phổ Hoa trước. Phượng Thành cùng Dạ Tiểu Tình hộ tống mỹ nữ tuyệt thế về đất Thục. Thạch Nhị tiên sinh cùng Vân Tứ Nương ở lại Núi Thiên Long sửa chữa cơ quan trong ngân khố. Lý Vô Nại về Thiếu Lâm tự chính thức hoàn tục. Bốn nhóm người ngựa nói lời từ biệt dưới chân Núi Thiên Long.

Vân Tứ Nương: "Mộ Dung muội tử, Sở Trường Ca, các ngươi nhất định phải bảo trọng. Bạc có ta canh chừng thay các ngươi, không cần lo lắng."

Mộ Dung Vân Thư: "Có ngươi ta mới càng lo lắng."

Vân Tứ Nương: "Mộ Dung muội tử, có câu làm người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái. Ngươi và Sở Trường Ca xa cách lâu ngày mà gặp lại, đây là việc vui thật lớn, ngươi hẳn nên cao hứng. Lúc người cao hứng, sẽ nói nhiều lời tốt đẹp, miệng không nên độc như vậy, bằng không vận khí sẽ không tốt."

Đây là cái quy luật quỷ gì thế? Chẳng lẽ từ nay về sau nàng chỉ được nghĩ một đằng nói một nẻo, bằng mặt không bằng lòng? Chuyện chết người như vậy, ai ép nàng nàng ép ai. Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc Vân Tứ Nương, nói: "Ngươi có thể đi rồi."

Vân Tứ Nương: "Không phải vừa mới yêu cầu ngươi khách khí một chút sao?" Đứa nhỏ này, nói lời ác độc đến nghiện rồi phải không?

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Ta không nhớ là mình đã đồng ý với ngươi." Ngụ ý là ngươi muốn yêu cầu thế nào cũng được, dù sao ta cũng không để ý.

Vân Tứ Nương tức muốn chết, vô cùng đau buồn, nói: "Hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại, ngay cả một câu dễ nghe ngươi lại cũng không chịu nói. Aizzz, uổng cho ta khăng khăng một mực theo ngươi lăn lộn một thời gian dài như vậy."

Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi yên tâm, ta sẽ trở về. Giao ngân khố cho ngươi trông coi, ta vẫn luôn lo lắng."

"..." Không thêm một câu phía sau sẽ chết sao? Vân Tứ Nương dậm chân, kéo Thạch Nhị tiên sinh đi trở về, trong miệng còn nhắc, "Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chúng ta nên rời xa loại tiểu nhân này, miễn cho chí khí quân tử trên người bị nàng ấy đồng hóa."

Vẻ mặt mọi người đen thui. Trên người ngươi có chí khí quân tử khi nào vậy?

Sau khi Vân Tứ Nương và Thạch Nhị tiên sinh rời đi. Phượng Thành cùng Dạ Tiểu Tình cũng cáo biệt, mang theo mỹ nữ tuyệt thế ngơ ngốc đến Thục Châu.

"Mọi người đều đi rồi, ta cũng nên đi." Lý Vô Nại có chút sầu não nói.

Sở Trường Ca vỗ vỗ vai hắn, nói: "Lý huynh, làm hòa thượng thật tốt nhé, một ngày kia nếu ta không thể trêu đùa nơi hồng trần nữa, liền đến Thiếu Lâm tự ngương nhờ ngươi."

Sầu não trong lòng Lý Vô Nại nhất thời bị đổ sạch, nghiêm mặt đen nói: "Ta đi hoàn tục!"

Sở Trường Ca như vừa mới biết được, rất tiếc nuối mà nói: "Về sau ta liền không còn nơi nương tựa."

Lý Vô Nại hừ hừ, nói: "Bên cạnh ngươi có một phú bà, còn sợ không có nơi nương tựa? Nếu thật như vậy thì bảo nàng dựng cho ngươi một ngôi miếu."

"Miếu vàng chứa con lừa ngốc, ý kiến hay, sau trăm tuổi nói không chừng còn có thể thành giai thoại truyền kỳ." Mộ Dung Vân Thư thật đồng ý gật đầu nói.

Sở Trường Ca bị nội thương. Hoạ ngoại xâm chưa trừ, phu nhân, nàng có thể đoàn kết một chút không?

Lý Vô Nại: "Sở huynh, Mộ Dung, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Sau này chúng ta còn gặp lại."

Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đồng thanh, "Sau này còn gặp lại."

Sau khi Lý Vô Nại rời đi một lát, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nói: "Nếu không quyết định. Sẽ không còn kịp nữa."

Sở Trường Ca khó hiểu, "Quyết định cái gì?"

"Thiếp không nói chàng." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu thản nhiên nhìn về phía Lục Nhi.

Hai tay Lục Nhi đan chặt, hé miệng nhìn bóng dáng Lý Vô Nại rời đi, trong lòng vô cùng hỗn độn.

Mộ Dung Vân Thư: "Đi đi thôi. Trong thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Luôn sẽ có một ngày như vậy."

"Nhưng mà..." Lục Nhi gục đầu xuống, nàng không muốn rời tiểu thư, đồng thời lại muốn đi theo đại sư. Nên làm gì bây giờ? Loại chuyện phải lựa chọn này, nàng chưa từng làm, cũng làm không được. Từ lúc nàng có trí nhớ, liền xem lời nói của tiểu thư là tiêu chuẩn đầu tiên mà hành động. Tiểu thư nói đông, nàng liền đi đông. Tiểu thư nói tây, nàng liền đi tây. Chưa bao giờ hỏi sao lại là hướng đông hay là hướng tây, cũng không hỏi vì sao không hướng nam hướng bắc. Nàng vẫn nghĩ, có tiểu thư, trời có sụp xuống cũng không sợ. Bởi vì tiểu thư sẽ nói cho nàng cách tránh thoát tai vạ, hoặc là làm thế nào để có thể chết xinh đẹp một chút. Hiện tại, thế giới vốn dĩ đơn thuần, bỗng nhiên lập tức trở nên phức tạp, khiến nàng không biết phải theo ai.

Thấy Lục Nhi chậm chạp không nói, Mộ Dung Vân Thư lại nhìn hướng Lý Vô Nại rời đi liếc mắt một cái, sau đó xoay người đi về hướng xe ngựa, nói: "Lên đường."

Nghe một tiếng "Lên đường", Lục Nhi nhất thời có loại cảm giác trời sụp đất nứt không giữ được điểm tựa. Thì ra, khi trời sụp xuống, tiểu thư không biết cũng không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào chính mình. "Tiểu thư." Lục Nhi bỗng nhiên cố lấy dũng khí gọi Mộ Dung Vân Thư lại, sau đó quỳ trên mặt đất hướng về nàng dập đầu ba cái, "n tình của tiểu thư, kiếp sau Lục Nhi lại báo đáp."

Mộ Dung Vân Thư: "Đứng lên đi. Một kiếp vẫn chưa qua, nói gì đến kiếp sau. Mau đuổi theo đi thôi, nếu không đi, sẽ không đuổi kịp."

Đôi mắt Lục Nhi nhất thời nóng lên, nước mắt chảy ra, "Cám ơn tiểu thư." Dứt lời, đứng dậy đuổi theo hướng Lý Vô Nại, liên tục chạy đi, không quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại, liền mất dũng khí rời đi.

Mộ Dung Vân Thư đưa lưng về hướng Lục Nhi rời đi, đứng tại chỗ một hồi lâu, thật lâu, lâu đến ngay cả thế giới cũng tĩnh lặng, mới chậm rãi xoay người, thấy hai bóng dáng mơ hồ biến mất nơi cuối đường.

Lục Nhi, thế gian hiểm ác, em nhất định, nhất định phải bảo trọng.

"Phu nhân, đi thôi." Sở Trường Ca thở dài.

Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, theo hắn lên xe ngựa.

Ngoài xe, Đông Nam Tây Bắc đồng loạt giơ roi thúc ngựa, hướng lãnh thổ phía nam của Đại Nghiệp Vương Triều —— Đảo Phổ Hoa mà đi.

Bắc hộ pháp: "Kỳ quái, Lục Nhi và đại sư quyến rũ nhau khi nào?"

Tây hộ pháp: "Chuyện khẩu vị nặng như vậy, ta chưa từng để ý."

Nam hộ pháp: "Đúng vậy. Khẩu vị quá nặng."

Đông hộ pháp: "Ý ngươi là chỉ Lục Nhi hay Lý đại sư?"

Nam hộ pháp: "Cả hai. Hai người bọn họ khẩu vị đều nặng lẫn nhau."

Lúc này, một tiếng cảnh cáo từ trong xe ngựa truyền đến, "Nếu không câm miệng, ta sẽ cho bốn người các ngươi khẩu vị nặng lẫn nhau."

Đông Nam Tây Bắc lập tức không dám lên tiếng, chưa từng thấy giọng điệu giáo chủ như vậy, lời nói hư vô mờ mịt, loại chuyện này tuyệt đối có thể làm được.

Đảo Phổ Hoa cách Núi Thiên Long không xa, nhưng ở giữa có biển Đông ngăn cách, phải chèo thuyền mà qua. Khi đoàn người Mộ Dung Vân Thư đánh xe vào bến tàu, sắc trời đã đen kịt, thuyền đánh cá nơi bờ biển đã sớm xếp buồm. "Hôm nay làng chài nghỉ cả đêm, sáng sớm ngày mai lại thuê thuyền qua biển." Mộ Dung Vân Thư nói.

Sở Trường Ca không có ý kiến, Đông Nam Tây Bắc đương nhiên cũng không có ý kiến, lại nghe Lý Thiếu Khanh nói: "Sau hừng đông sẽ không nhìn thấy đảo."

Mộ Dung Vân Thư: "Vì sao sau hừng đông liền không nhìn thấy đảo?"

Lý Thiếu Khanh nói: "Chỉ buổi tối người ta mới có thể nhìn thấy Đảo Phổ Hoa, sau hừng đông, nó sẽ biến mất. Không ai biết vì sao. Ngư dân vùng lân cận đều nói, ngay lúc hoàng hôn, trên biển sẽ chậm rãi hiện ra một hòn đảo nhỏ, nhưng chưa từng có người qua tới nơi đó, bởi vì chèo thuyền đi được nửa đường, nó sẽ dần dần biến mất. Từng có người vì truy tìm Đảo Phổ Hoa mà xuất phát trước khi mặt trời lặn, đợi sau khi nó xuất hiện liền một đường chèo thẳng về phía nó, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể lên đảo. Nghe nói người nọ trơ mắt nhìn cả hòn đảo biến mất chỉ cách hắn một khoản với tay là có thể chạm vào."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Một khi đã như vậy, sao Hoa Thiên Thành lại có thể tìm được nơi đó?"

Lý Thiếu Khanh nói: "Ta cũng không biết."

Đông hộ pháp ngắt lời: "Là không biết hay là không chịu nói?"

Lý Thiếu Khanh nói: "Tánh mạng cả nhà ta đều ở trong tay các ngươi, sao dám giấu diếm điều gì. Nếu ta không giúp các ngươi tìm được Hoa Thiên Thành, một nhà mấy chục người của ta sẽ từ xử trảm sau mùa thu biến thành lập tức hành quyết, đến lúc đó ngay cả cơ hội cầu xin Thánh Thượng khai ân lập công chuộc tội cũng không có. Nặng nhẹ thế nào, ta đây hiểu rõ."

Bắc hộ pháp hừ nói: "Ngươi tốt nhất là nên hiểu rõ. Nếu không, trước mặt của ngươi ta lăng trì cả nhà ngươi. Cho dù đã qua đời, cũng đào lên từ trong phần mộ lăng trì một lần."

"Tiểu Bắc, khẩu vị ngươi quá nặng. Xác chết lâu năm, ngay cả xương cốt đều nát vụn, làm gì còn da để cho ngươi lăng trì." Đông hộ pháp chịu không nổi nói.

"Vậy mài xương cốt thành bột phấn. Tóm lại tra tấn người thành quỷ, tra tấn quỷ tiêu tan, nửa người nửa quỷ liền tra tấn thành nửa quỷ nửa người, xem thử hắn có mấy lá gan mà dám gạt chúng ta!" Bắc hộ pháp hung thần ác sát nói.

"Ụa —— ụa ——" Mộ Dung Vân Thư nôn khan hai cái, sắc mặt trở nên vô cùng u ám. Sở Trường Ca vội vàng đỡ lấy nàng, khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy?" Mộ Dung Vân Thư đang muốn mở miệng, bỗng nhiên lại nôn một trận.

Bắc hộ pháp sợ tới mức lui về sau hai bước, yếu nhược nói: "Chẳng lẽ lời ta nói rất ghê tởm?"

"Chắc không phải đâu. Lời ngươi nói vẫn thực ghê tởm, nhưng hôm nay phu nhân mới bắt đầu thấy ghê tởm, có thể thấy được không phải lỗi của ngươi." Đông hộ pháp ác liệt nói.

Bắc hộ pháp ngưng nghẹn không nói gì. Cái gì gọi là lời hắn nói vẫn thực ghê tởm?

"Đại Đông, đối đầu với kẻ địch mạnh, phải tích đức, nói chuyện uyển chuyển một chút. Tuy rằng ngươi nói là sự thật, nhưng ngươi trực tiếp như vậy, thực tổn thương tình cảm huynh đệ." Nam hộ pháp nói lời thấm thía.

Bắc hộ pháp hoàn toàn hỗn độn. Cùng lúc đó, Sở Trường Ca cũng hỗn độn. Bởi vì Mộ Dung Vân Thư nôn xong chỉ nói một câu liền nhắm chặt hai mắt mà ngủ. Nàng nói —— "Thiếp muốn ngủ."

Đông hộ pháp nói: "Giáo chủ, sau này vẫn nên tiết chế một chút. Thể lực của ngươi tốt, nhưng phu nhân không theo kịp. Nhìn xem, ngươi ép buộc phu nhân thành cái dạng gì kìa. Đứng cũng ngủ được."

Nam hộ pháp: "Đúng vậy. Tinh lực của con người có hạn, giáo chủ, ngươi tham hoan vô độ như vậy, tương đương tự sát mãn tính, một ngày nào đó sẽ kiệt sức mà chết."

Tây hộ pháp: "Đại Nam, ngươi quá coi thường giáo chủ. Giáo chủ nghỉ ngơi dưỡng sức ba năm, không dễ dàng suy sụp như vậy. Hơn nữa, mọi người đều là nam nhân, ngươi phải thông cảm cho giáo chủ."

Bắc hộ pháp: "Không có ba năm đâu. Cô nương từ trong quan tài bước ra kia không phải đã nói nàng là người của giáo chủ sao?"

Sở Trường Ca nói: "Lâu rồi không bị đánh, da ngứa có phải không?"

Chậc, có người thẹn quá thành giận. Đông Nam Tây Bắc vô cùng thức thời im miệng.

"Không phải nàng đang ngủ." Sở Trường Ca nói: "Bộ dáng của nàng thoạt nhìn giống như đang ngủ say, kỳ thật không phải. Nếu nàng chỉ quá độ mệt mỏi, vừa rồi sẽ không nôn khan."

Bắc hộ pháp: "Chẳng lẽ là lại mang thai?"

Sở Trường Ca: "Ngươi không nên nói bừa. Ta mới trở về vài ngày, cho dù nàng mang thai cũng sẽ không biểu hiện ra triệu chứng nhanh đến như vậy."

Bắc hộ pháp: "Mang thai, cũng không nhất định là của ngươi."