Mặt trời dần đến giữa trưa, Bạch Ngọc Đường đứng dưới cây ngô đồng cao to trước ký túc xá, xa xa nhìn thấy bóng người màu lam dần dần hướng gần về phía hắn.

Sau đó là một tiếng mang theo kinh ngạc, “Cậu?”

Đúng, tôi, chính là Bạch gia gia tôi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nở nụ cười, giơ hộp cơm trong tay lên.

Đại môn phủ Khai Phong luôn luôn không phải lối đi của Bạch Ngọc Đường, hắn gõ vài cái lên cửa rồi ném đem dây cương đi, đợi được tiểu nha đầu vội vã trả lời, hắn đã vươn mình phi qua tường, thân hình gọn gàng, phi thường thành thục.

Nha đầu mở cửa chớp mắt nhìn con ngựa phì phì mũi sau cửa, đột nhiên che mặt ha ha cười, một tay kéo dây cương, một bên vẫn là không nhịn được cười. “Nhất định là Bạch đại hiệp lại tới nữa rồi, Triển lão gia lại không được thanh nhàn một hồi lâu.”

Bên trong phủ Công Tôn Sách cùng Bao Chửng không biết đang nói gì đó, tứ đại môn trụ đứng ở bên cạnh, Triệu Hổ tinh mắt, vừa trông thấy Bạch Ngọc Đường, liền vội vàng lại bắt chuyện.

“U, Bạch đại hiệp sao trở về nhanh vậy?”

Trước khi Bạch Ngọc Đường trở về Hãm Không đảo, theo Lư đại tẩu kiên quyết, tất cả mọi người đều cho rằng chí ít trước tết hắn sẽ không về, ai ngờ mới đi hơn nửa tháng, con chuột trắng này đã đội gió lạnh vội vã trở lại, lẽ nào là muốn ở lại phủ Khai Phong ăn tết?

Bạch Ngọc Đường nhìn trái nhìn phải, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy bóng người hồng sắc kia, trong lòng lập tức hồi hộp, thầm nghĩ hay là hắn trước đó không thương lượng được, con mèo kia đã xin nghỉ về nhà ăn tết. Nếu đúng như thế, vậy hắn phong trần mệt mỏi chạy một chuyến tới đây lại vì cái gì.

Hắn đang tức giận, lại nghe Công Tôn Sách nói, “Bạch đại hiệp hẳn là tìm Triển hộ vệ? Y đi tuần nhai, tính toán thời gian cũng sắp về rồi.”

Nguyên lai chỉ là tuần nhai mà thôi.

Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng không buông tha.

“Ai nói muốn tìm con mèo thối kia, con mèo thối kia có gì có thể khiến ta tìm ••• “

Giấu đầu hở đuôi.

Phía sau truyền đến một tiếng ôn ôn nhuận nhuận, khiến ánh mắt hắn sáng lên.

“Lời Bạch huynh Triển mỗ đều nghe thấy hết đó.”

Tay áo hồng y tung bay, bóng hình lóe lên, mọi người vừa xoay đầu qua, Triển Chiêu đã đứng bên người Bạch Ngọc Đường, còn đang cười khúc khích trêu ghẹo hắn. “Thì ra Bạch huynh không phải đến tìm con mèo thối ta.”

Bạch Ngọc Đường cứng đờ mặt, nhưng vẫn đi đến gần như lấy lòng, “Mèo con, thính lực của ngươi thực sự là càng ngày càng tốt.”

Triển Chiêu cười không nói, chỉ đem móng chuột muốn đáp xuống vai y nhẹ nhàng đẩy ra, quay về phía Bao Chửng vái chào.

Vừa rồi Bao đại nhân bọn họ hình như là đang thảo luận việc Tương Dương, Bạch Ngọc Đường nghe vài câu cảm thấy vô vị, thấy Triển Chiêu vô sự, lại sợ y lại bị Bao đại nhân sai khiến đi ra ngoài, vội vàng kéo hồng y nhân, nói thanh “Thất bồi” rồi vội vàng rời đi, hệt như là sợ Mèo con tới tay còn bị người khác đoạt mất, Triển Chiêu bị hắn kéo tay áo cũng bất đắc dĩ, đành phải dẫn hắn đi đến sương phòng.

“Nói đi, lần này về Khai Phong vì chuyện gì?”

Triển Chiêu ngồi xuống đối diện Bạch Ngọc Đường, xé bỏ giấy dán rượu rót cho hắn một chén Nữ Nhi Hồng.

Trong phòng y vốn dĩ không có rượu, quan gia sợ nhất uống rượu hỏng việc, chỉ vì Bạch Ngọc Đường mà lúc nào cũng chuẩn bị.

Bạch Ngọc Đường không đáp, chỉ ngửa cổ trút xuống một hơi, tựa hồ còn chê cái chén nhỏ, nhưng đối với rượu ngon vẫn tấm tắc khen ngợi.

“Rượu này không tồi, là Nữ Nhi Hồng ba mươi năm mà Bạch gia gia yêu thích, Mèo con ngươi lấy ở đâu ra?”

“Nguyệt Hoa mấy ngày trước mang tới.”

Bạch Ngọc Đường “Phụt” một cái, suýt chút nữa phun ra.

Đinh Nguyệt Hoa? Cô nàng kia?! Biết ngay là mục đích của nàng đối với Triển Chiêu không đơn giản!

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, đập hắn một cái ra hiệu hắn hoàn hồn. “Quản những chuyện này làm gì, ngươi trở về Khai Phong làm cái gì?”

“Khụ khụ!” Bạch Ngọc Đường ho khan vài tiếng, rốt cục nghiêm nghị, “Là như vậy, đại tẩu ta muốn ngươi đến Hãm Không đảo ăn tết, vừa vặn ngươi cũng lâu không tới ••• “

“Là Lư đại tẩu muốn ta đến?”

Bạch Ngọc Đường không chống cự nổi ý cười bỡn cợt trong mắt Triển Chiêu, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, vừa nói vừa lườm y.

“Là ta muốn ngươi đến thì sao, mèo thối!”

“Vậy thì nhất định là tốt, Triển mỗ vinh hạnh.”

Bạch Ngọc Đường thấy y chỉ cười không trả lời, không khỏi có chút phiền não, người bình thường được Ngũ gia hắn đích thân mời, chỉ sợ cao hứng cũng không kịp, nhưng mà, hắn gặp gỡ lại là con mèo này.

Không rõ phong tình, mèo ngốc đầu gỗ.

“Mèo thối, ngươi có đi hay không?”

Triển Chiêu cố ý ngừng một chút, nghiêng đầu xem trên mặt người kia bình thường không có chút rung động nào đã dẫn theo một tia háo sắc, không khỏi thấy buồn cười.

“Đi,” y dừng một chút, loan mặt mày, “Ngũ gia thịnh tình mời, Triển mỗ tất là đi.”

Con ngươi tiếu ý, khuynh đảo gió xuân mấy độ.

Ăn cơm xong, thu thập xong bộ đồ ăn, Bạch Ngọc Đường không để Triển Chiêu tiễn hắn, mà một mình đứng dậy.

Nói theo một cách khác, hắn không muốn để cho Triển Chiêu gặp Âu Dương Xuân.

Lúc rời đi, mắt hắn trông thấy, tựa hồ có một đám nữ sinh lập tức kéo đến ùn ùn bu lấy Triển Chiêu, bắt đầu líu ra líu ríu.

“Triển Chiêu, đó là ai a?”

“Lớp trưởng lớp trưởng! Anh ấy thật sự soái đến thiên địa vô sắc a!”

“Cặp mắt kia a, cặp mắt hoa đào cong cong kia a a a a a!”

Còn không phải sao, Bạch Ngũ gia là phong lưu thiên hạ chỉ mình ta đó.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường câu lên một vệt cười, lòng thầm nghĩ, Triển Tiểu Miêu cậu mà dám nói tôi là em trai cậu cậu phải chết chắc.

Trên danh thiếp Âu Dương Xuân đưa cho hắn ghi rõ địa chỉ, là một nơi rất dễ tìm, rất gần với trường của Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi bộ qua, trước sau mất khoảng mười phút.

Âu Dương Xuân có vẻ như là đặc biệt chờ hắn vậy, hắn gõ ba cái, cửa liền mở ra. Chủ nhân nhìn hắn bằng vẻ mặt “Tôi biết cậu sẽ đến”, cao thâm khó dò.

May mà Bạch Ngọc Đường cao một mét tám, Âu Dương Xuân không có cách nào nhìn xuống hắn.

“Tới rồi?” Chủ nhân cười hì hì, “Tới rồi thì xem một chút đi.”

Đây lại có thể là một căn phòng nhỏ cổ kính, mặc dù có chút ngổn ngang, nhưng không mất đi sự thoải mái, ngoài dự liệu của Bạch Ngọc Đường, hắn vẫn cho là, chỗ của người đầu cơ đồ cổ ở nên đầy bí mật mới đúng.

Hắn theo bản năng đem câu nói này nói ra, sau đó rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Âu Dương Xuân giật mấy cái.

“Tôi không phải là đầu cơ đồ cổ!” Âu Dương Xuân ôm một cái hộp từ trong ngăn kéo ra, “Đó là phạm tội! Đời tôi trải qua không ít chuyện nguy hiểm, cũng không muốn mạo hiểm nữa!”

Anh ta liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lẩm bẩm một tiếng gì đó, nhưng hắn không nghe rõ, cũng lười hỏi.

Chiếc hộp được cẩn thận đặt lên bàn, Âu Dương Xuân tìm chìa khoá mở ra, trực tiếp mở nắp lên, bên trong lót lụa đỏ, một thanh kiếm trắng bạc lặng lẽ nằm đó.

Băng lãnh lăng lệ, kiếm khí dâng trào ra.

Họa Ảnh, đúng là Họa Ảnh.

Bạch Ngọc Đường nghe thấy hình như Âu Dương Xuân đắc ý nói, xem đi, tôi không có lừa gạt cậu chứ các kiểu, nhưng hắn không có cách nào nhận biết.

Khi nhìn thấy thanh kiếm này, tâm tư hắn dĩ nhiên đứt đoạn.