Thế kỷ thứ 24. Ở tận cùng rìa một thành phố đổ nát từng được gọi là Tokyo, tại nơi tên là Arakawa, có một nhà hàng nhỏ.

Tên của nó là Garandou

Tuy ngày nào cũng tiếp đón những thực khách thô lỗ và ồn ào nhưng vẫn có 3 điều luật cần phải tuân theo.

Thứ nhất – Tuyệt đối không được đánh nhau trong phạm vi 100 mét quanh Garandou.

Vô số cuộc chiến và thảm họa đã khiến ‘Nhật Bản’ tan rã. Và, kể từ khi một số ít người được chọn trốn xuống đô thị ngầm - hay còn từng được gọi là Ga Tàu Điện Ngầm Tokyo, một trăm năm đã trôi qua. Những kẻ duy nhất còn bước đi dưới ánh mặt trời đều là tay chân của các băng đảng, những tên côn đồ và khủng bố. Mỗi ngày trôi qua đều diễn ra những trận chiến đổ máu, nơi các tổ chức cũng như cá nhân tranh giành lẫn nhau vì lí tưởng của riêng mình trong thế giới vô pháp này.

Tuy nhiên, Garandou lại là một ngoại lệ. Đánh nhau chỉ tổ làm bữa ăn mất ngon, chưa kể còn gây tổn hại lên quán. Dù có là tử thù đi nữa, một khi đã bước vô quán cũng phải hạ vũ khí và ngồi cùng nhau để thưởng thức bữa ăn. Không cần biết kẻ đó đã giết bao nhiêu mạng người trong ngày, hay đã cướp được bao nhiêu tiền, dù chỉ một lời lăng mạ cũng không được phép nói ra.

Tất nhiên, các cuộc đàm phán cũng không ngoại lệ. Ngay cả khi là khu vực trung lập, sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nếu sử dụng nhà hàng này như một nơi để thực hiện những cuộc giao dịch mờ ám. Nếu bị phát hiện sở hữu súng, vàng hay chất cấm, kẻ đó sẽ bị nghiêm khắc xử lý ngay lập tức.

Nhưng bởi ai? Có người sẽ hỏi vậy. Tất nhiên là cô hầu bàn rồi.

Thứ hai – Luôn làm những gì cô hầu bàn bảo.

Garandou chỉ có một hầu bàn, nhưng cô ấy lại rất đáng sợ. Cô có một mái tóc đen bóng mượt, và luôn dắt bên hông một thanh kiếm gỗ dài gần bằng chính người mình. Người bình thường sẽ rất dễ bỏ qua thực tế rằng cô ấy mới chỉ độ hai mươi. Miệng lưỡi thì thô tục, nhưng lại được cái nhanh tay. Cô không hề phục vụ bằng những nụ cười, nhưng lườm những vị khách của mình đến khi họ phải khúm núm và chịu khuất phục. Tên cô là Lycorice, nhưng họ chỉ gọi cô là Lyco.

Thực chất cô là một lính đánh thuê nổi tiếng ở Arakawa. Số lượng chiến trận mà cô đã kinh qua, hay số mạng người mà cô đã tước đoạt thật sự không thể đếm xuể. Bất kể đối thủ có là những cỗ máy chiến tranh hay đám thổ phỉ bất bại vùng Phi châu, không một kẻ nào đủ dại dột để chống lại cô. Nói thế, chứ các thực khách cũng không có gì phải sợ hết, chỉ cần không gây rối là được.

Điều cuối cùng và cũng là cốt yếu.

Thứ ba – Luôn mời bữa và cảm ơn sau khi ăn xong.

Bữa ăn ngon được tạo nên từ những cử chỉ đẹp, nhưng hơn cả là người đầu bếp luôn mong ngóng được nghe những lời cảm tạ này.

Người đầu bếp tên là Uka, so với Lyco thì rõ là một trời và một vực. Một người con gái tao nhã và duyên dáng, hoàn toàn bất tương xứng với thời đại. Đôi mắt ấy trong như pha lê, da trắng như sứ và tóc thì như tơ vàng. Điểm nổi bật nhất chắc là cô chỉ cao đến ngực Lyco. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là thiên thần của Arakawa, tất cả những gì cô ấy muốn nghe chỉ đơn giản là câu ‘cảm ơn vì bữa ăn’. Thế nên không có lý do gì để không nói cả.

Tất nhiên, cô cũng không hề bực bội chỉ vì ai đó quên nói vậy. Sỉ nhục tệ đến mấy cũng không gây ảnh hưởng đến cô gái nhỏ; cô chỉ khẽ cúi xuống như đóa hoa ly trĩu xuống bởi sương sớm. Mà giả như có một kẻ thô lỗ đến vậy xuất hiện, nhất định hắn sẽ lãnh phải một nhát khiển trách đau điếng vào đầu bởi thanh kiếm của Lyco. Trong toàn bộ vùng Arakawa này, không có tội lỗi nào nghiêm trọng hơn việc làm Uka buồn. Thế nên, hãy những lời cảm ơn và ngợi ca món ăn hãy cứ nói thật to, để từ trong bếp cũng có thể nghe thấy được.

Không ai có thể từ chối rằng đồ ăn ở Garandou thực sự rất ngon. Theo lời của những vị khách quen, những kẻ sống chết với dao kiếm và đã quen mùi thuốc súng, hương vị luôn nhắc nhớ họ rằng bản thân mình cũng chỉ là một người trần. Bởi tất cả những gì họ thường có cho một bữa ăn chỉ có thịt tổng hợp và bột dinh dưỡng. Nhưng ở Garandou này họ có thể ăn thịt thật, cá thật, thậm chí là rau thật. Không lý gì lại không ngon cả.

Ở thời đại mà loài người đã thất bại trước thiên nhiên, chẳng còn những con lợn béo múp rụp sẵn sàng chuyển vào lò mổ, cũng chẳng còn những nhà kính sạch sẽ che chở cho các loại cây nhỏ trồng trong đó. Lựa chọn duy nhất của họ là hấp thụ những con rồng ăn thịt người, nấm phun độc, hay thậm chí chế biến cả những thứ máy móc điện tử kỳ lạ để cố cảm nhận vị ngon ẩn sâu trong chúng

Tóm lại, đây là cách Garandou vận hành. Lyco tìm kiếm những nguyên liệu tươi ngon nhất cho Uka, người không chỉ được biết đến là một thiên thần. Người ta biết đến cô nhiều hơn với cái tên “Bách khoa toàn thư ẩm thực của Arakawa”, mọi phong cách nấu nướng, từ cổ chí kim, phương đông lẫn phương tây cô đều nắm trong lòng bàn tay. Bất kể nguyên liệu hay sự kết hợp có bất ngờ đến đâu, chỉ một miếng ngập miệng là đủ xua tan mọi nghi ngờ và đưa vị giác của họ lên thiên đàng. Garandou tựa như một phép màu, một đóa hoa thơm ngát nở rộ giữa chiến trường. Câu chuyện này là về một trận chiến, một tình bạn và đồ ăn; câu chuyện về cuộc sống ngọt ngào của Lyco và Uka.