“Tình hình bây giờ rất bất lợi đối với Y Đằng Kiếm tiên sinh”. Luật sư lễ phép khom người một cái: “Nếu không tìm được chứng cứ hoặc nhân chứng có lợi, sợ rằng…”.
“Cảm ơn ngài, Thượng Xuyên tiên sinh”.
Mộc Sâm lễ độ bắt tay với luật sư. Tôi cắn tay, ngồi trên bệ cửa sổ ở khúc quanh hành lang. Mộc Sâm đi tới, lo lắng nhìn tôi: “Triều Tịch…”.
“Em nghe cả rồi”. Tôi nhún vai, gượng cười: “Không sao, vẫn chưa tuyên án mà. Chúng ta vẫn còn cơ hội, cho dù có tuyên án đi nữa chúng ta vẫn có thể kháng án”.
“Em không sao chứ, Triều Tịch?”. Mộc Sâm cúi người, đặt tay lên vai tôi.
“Em không sao”. Tim tôi đập nhanh đến nỗi sắp vỡ tan. Tôi có thể làm gì đây?
Tôi theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác. Y Đằng Triết và luật sư của anh ta đứng cạnh nhau ở phía xa của đại sảnh, nhìn về phía tôi. Hơi thở lạnh lùng vây quanh anh ta, nhàn nhạt nhìn tôi một cái rồi xoay người tiếp tục đi.
“Không được”. Mộc Sâm túm tay tôi: “Nếu bây giờ em đi cầu xin Y Đằng Triết, em sẽ lại rơi vào cái bẫy giăng sẵn của anh ta. Chỉ sợ không những em bị anh ta giam cầm, mà Y Đằng Kiếm cũng vẫn phải vào tù”.
Tôi thất bại đẩy tay Mộc Sâm ra, che mặt: “Vậy em còn có thể làm gì nữa đây?”.
Đêm khuya. Trên mặt đất, trên nhánh cây khô cằn, trên mái nhà, tất cả đều phủ một lớp tuyết mỏng. Dưới ánh sáng của mặt trăng, lặng lẽ tỏa ra một loại ánh sáng dịu dàng. Tôi không ngủ được, khoác áo đi ra vườn hoa.
Lạnh quá, mặc dù không hề có gió. Cơn lạnh chui khắp cơ thể, luồn vào từng mạch máu. Dép vải giẫm lên tuyết xốp, phát ra âm thanh sột soạt. Lửng thửng đi tới gốc cây đại thụ, bỗng nhiên bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Đây là nhiệt độ của tôi. Hô hấp của tôi. Nhịp tim của tôi. Là một phần sinh mệnh của tôi.
Tôi bị anh hôn thật mạnh. Anh hôn dữ dội như vậy, gấp gáp thế kia, tựa như muốn đem tất cả nhớ nhung yêu thương gửi hết qua tôi bằng nụ hôn này, hoặc như cảm thấy được tình hình lúc này của tôi, sợ tôi lại đột nhiên biến mất.
Anh nâng hai chân tôi lên, gác lên hông mình, quay người đỡ tôi lên thân cây, lấy áo khoác ngoài bao lấy cơ thể chúng tôi thật chặt.
“Xem ra cho dù có nói với em một ngàn lần, em cũng không thể chăm sóc bản thân tốt được”.
Dương Kiếm dịu dàng thì thầm bên tai tôi. Nước mắt của tôi lại rơi xuống: “Từ khi biết anh, em cứ phải khóc mãi. Chỉ sợ khóc hết nước mắt của cả đời rồi…”.
Dương kiếm đau lòng hôn lên nước mắt của tôi: “Đừng khóc nữa”.
Tôi cúi đầu ngậm môi anh, vặn vẹo cơ thể. Dương Kiếm thở dốc một tiếng, giữ chặt tôi: “Cô nhóc chết tiệt này, có biết bao lâu rồi anh mới được thấy em không?”.
Tôi lại hôn lên cổ anh. Con ngươi Dương Kiếm trở nên tối tăm. Anh ôm lấy tôi, đáp lại nụ hôn của tôi, ngày một dùng sức hơn.
Em nhớ anh, Kiếm. Tôi hốt hoảng, nhiệt độ này, hơi thở này, tôi nóng nảy dùng cơ thể của mình để xác nhận sự hiện hữu của anh.
Tôi phát ra một tiếng rên rỉ đứt quãng, bị anh nuốt vào miệng. Anh ôm lấy tôi, chống một tay lên cây, cuồng loạn trong cơ thể tôi. Tôi quấn hông anh thật chặt, dùng sức kháng cự theo bản năng của phụ nữ mỗi khi anh ra vào. Dương Kiếm không chịu nổi, thở gấp: “Triều Tịch, anh không…”. Tôi siết anh chặt hơn, bị anh đẩy mạnh lên cây. Cơ thể tôi mở rộng, hòa làm một với anh. Dương Kiếm ngày càng dùng sức hơn, đến rên rỉ tôi cũng rối loạn lúc có lúc không. Dương Kiếm hôn tôi thật sâu, đem sự run rẩy, tiếng khóc thút thít của tôi nhập vào lồng ngực ấm áp của anh. Bụng anh ma sát với tôi, sau vài lần truy đuổi cuối cùng cũng đến cao triều.
Cơ thể của tôi vẫn còn đọng lại dư vị. Dương Kiếm dùng áo khoác vây tôi thật chặt, ôm tôi trở về phòng. Tôi kéo anh không chịu buông tay. Anh đành nằm xuống bên cạnh tôi.
"Sao lại về được?"
“Mộc Sâm đã tìm cách để bảo lãnh anh”. Dương Kiếm hôn lên trán tôi, bàn tay vuốt ve qua lại trên người tôi.
Trong lòng tôi xuất hiện một dự cảm xấu. Chẳng lẽ… Mộc Sâm bảo lãnh Dương Kiếm ra ngoài, là vì chắc chắn sẽ thua sao? Cho nên mới để chúng tôi gặp nhau?
“Đừng suy nghĩ đến chuyện tòa án nữa”. Dương Kiếm ngồi dậy cởi quần áo, xoay người lại ôm chặt lấy tôi. Tôi thở dài một tiếng, thật ấm áp. Chính vì lồng ngực ấm áp này, cho nên cái gì tôi cũng dám đánh đổi.