"Ngày em đến là mặt trời

đã soi ánh nắng trong lòng anh..."

Tạm biệt mọi người!

________________________

Chuyện này xảy ra vào một buổi chiều chủ nhật nào đó.

""A""

Ở khu vực rau củ của một siêu thị, một đôi nam nữ chạm mắt nhau và cùng phát ra âm thanh.

"Đây không phải là Fuzuki sao! Thật là trùng hợp!"

Sota nói với giọng phấn khích, Fuzuki hiện rõ vẻ khó chịu trên mặt.

"Cậu nhận nhầm người rồi, tạm biệt."

"Không, cái lý do đó giả tạo quá. Cậu vẫn đang mặc đồng phục học sinh mà."

Với lời châm chọc của Sota, Fuzuki, dù là ngày nghỉ nhưng vẫn mặc đồng phục, thở dài.

"Cậu không hiểu rằng tôi đang khéo léo bảo cậu hãy để tôi yên à?"

"Gặp bạn bè tình cờ, đương nhiên sẽ phải phấn khích chứ?"

"Tôi thì hoàn toàn ngược lại."

"Thôi mà, đừng nói thế! Cậu cũng đến mua đồ à?"

"Nếu đến siêu thị mà có mục đích khác, thì tôi thật sự muốn cậu chỉ cho tôi biết."

"Đúng thật. Cậu đến mua nguyên liệu cho bữa tối à?"

"Đúng vậy. Tôi sống lành mạnh hơn cậu nhiều."

Trong giỏ mua hàng mà Fuzuki đang nhìn, đủ loại mì ly đang nói "xin chào". Giống như một đứa trẻ bị bắt gặp giấu đồ ăn vặt, Sota nhanh chóng giấu giỏ hàng ra sau lưng.

"Đây, đây là đồ ăn khuya! Tớ sẽ không ăn mì ly vào bữa tối!"

"Cậu nghĩ rằng ăn mì ly sau bữa tối thì sẽ không gây hại cho sức khỏe à?"

"Cậu thử nhìn xem, mì ly từ trên nhìn xuống trông rất tròn. Vậy nên nó thực sự là không có calo!"

"Đừng nói như lý thuyết donut không calo vậy." [note60852]

"Nói gì thì nói, bữa tối hôm nay của cậu có vẻ là cà ri nhỉ?"

"......Tối nay ăn món khoai tây hầm đi."

"Tại sao!?"

"Ngẫu hứng thôi."

Sau khi có một đoạn trao đổi vô thưởng vô phạt như trong phòng chuẩn bị sách.

"Vậy tôi sẽ tiếp tục đi mua sắm."

Fuzuki lễ phép cúi chào và rời khỏi khu vực rau củ.

"…Tại sao cậu lại đi theo tôi vậy?"

"Ừm, chỉ là ngẫu hứng thôi?"

"Có vẻ báo cảnh sát nói có kẻ theo dõi cũng là một lựa chọn nhỉ."

"C-Chỉ là tình cờ thôi! Chỉ là tình cờ chỗ tớ muốn đến và chỗ cậu đi cùng một hướng thôi!"

"…Vậy à."

Có lẽ Fuzuki đã bỏ cuộc và không nói thêm gì nữa.

Nơi Fuzuki đến là khu vực bánh kẹo.

Cô nhìn chằm chằm vào kệ hàng một lúc rồi nhặt lên một thanh sô-cô-la trông có vẻ rất ngọt.

"Cậu thực sự rất thích đồ ngọt nhỉ."

Sota nhớ lại lần hai người cùng đi quán cà phê, Fuzuki đã gọi một ly đồ uống với lượng siro cực lớn. Dù lúc đó bị cái tên món đồ uống như câu thần chú làm hoảng hốt, nhưng đó cũng là một kỷ niệm đẹp.

"Bởi vì đọc sách tiêu hao đường."

"Quả thực, cậu đã đọc rất nhiều sách. Nhưng cái này không tốt hơn sao?"

Sota lấy một cái túi từ kệ hàng đưa cho Fuzuki xem, trên đó có viết chữ "đường glucose."

"Tôi không phải là kỳ thủ hay vận động viên."

"Dùng cái này để bổ sung đường không phải rất hiệu quả sao?"

Mặc dù Sota nghĩ mình chỉ đang nói đùa, nhưng Fuzuki lại nghiêm túc trả lời.

"Shimizu-kun, để thỏa mãn ham muốn đọc sách, cậu có đi xem những trang web spoil truyện không?"

"Ừm… không."

"Dùng đường glucose cũng giống như vậy. Bổ sung đường đương nhiên là một mục đích, nhưng quan trọng hơn là tôi thích vị của sô-cô-la."

"Ra vậy. Thật dễ hiểu."

Cảm thấy không thể cãi lại được, Sota đặt lại túi đường glucose lên kệ.

"Vậy thì tớ sẽ mua thêm ít khoai tây chiên."

"Đồ ăn không lành mạnh cộng với video không lành mạnh. Cậu muốn đột tử sao?"

"Cậu nói quá rồi."

"Cậu biết không? Sáu mươi phần trăm người Nhật chết vì thói quen sống không lành mạnh đấy."

"Đáng sợ quá! Tớ suýt nữa đã đặt lại khoai tây chiên lên kệ rồi."

"Nhưng cậu không đặt lại mà."

Kết quả là Fuzuki lấy sô-cô-la, Sota lấy khoai tây chiên. Sau đó hai người thân thiện xếp hàng trước quầy thu ngân.

Sau khi mỗi người tính tiền xong, cả hai cùng rời khỏi siêu thị.

"Có phải là trùng hợp khi chúng ta cùng nhau bước ra khỏi siêu thị không?"

"Đúng đúng, đó là một sự trùng hợp, một sự trùng hợp ngẫu nhiên."

"…Vậy à."

Đối mặt với nụ cười dễ hiểu của Sota, Fuzuki quyết định không phàn nàn nữa.

"Đúng rồi! Lần sau cậu đãi tớ ăn gì nhé."

"Sô-cô-la được không?"

"Không không! Theo diễn biến câu chuyện thì phải là món ăn do chính tay Fuzuki làm chứ!"

"Không đời nào. Tại sao tôi lại phải dành thời gian quý báu của mình để nấu ăn cho Shimizu-kun chứ?"

"Vì tớ sẽ vui mà?"

"Cậu thật là mặt dày."

"Để đáp lại, tớ cũng sẽ làm gì đó."

"Mì ly tôi cũng tự làm được, không cần phiền cậu đâu."

"Không, không, dù sao thì ngoài mì ly ra tớ cũng biết nấu món khác mà?"

"Ví dụ?"

"…Như là cà ri ăn liền, cơm bò ăn liền, ăn liền…"

"Cậu cứ duy trì thói quen sống không lành mạnh của mình đi."

"Tớ sẽ cố gắng học nấu Tamagoyaki, được chứ." [note60853]

"Cậu nên bắt đầu từ trứng ốp-la trước thì tốt hơn. Tamagoyaki thì khi cuộn lại sẽ bất ngờ khó đấy."

"Không hổ là người tự nấu ăn, nói chuyện có trọng lượng hơn hẳn. Chắc hẳn cậu làm món gì cũng ngon lắm nhỉ—"

"Chỉ cần cậu làm theo công thức, nếu không có gì đặc biệt thì sẽ không thất bại."

"Thật tuyệt— mong đợi quá!"

"Tôi đâu có nói là sẽ làm đâu, thật là…"

Fuzuki nói như thể chấp nhận số phận của mình.

"Nếu có khả năng trong một phần 14.000.065 thực tại nào đó mà tôi có hứng thú… có lẽ tôi cũng không phải không thể tìm được một ngày nào đó để nấu cho cậu." [note60854]

"Không phải không… ừm, ý cậu là sao?"

"Không biết. Cậu tự nghĩ đi."

"Ý cậu là sẽ nấu cho tớ à, tuyệt quá!"

"Cậu đã ăn gì mà có được suy nghĩ vui vẻ như vậy chứ?"

Cứ thế, hai người vừa trò chuyện vừa bước đi trên con đường về nhà.