Toàn bộ nữ sinh trong trường đều đọc hai bộ tiểu thuyết “Thiếu gia ác ma” và “Tổng tài lãnh khốc”, Tống Tương mười sáu tuổi vô lo vô nghĩ cũng không ngoại lệ.

Cô ấy kẹp hai cuốn truyện vào giữa mấy quyển sách giáo khoa, sau đó về nhà đóng cửa phòng tiếp tục chìm đắm vào câu chuyện tình yêu này đến câu chuyện tình yêu khác.

Có khi anh trai phát hiện Tống Tương đang đọc mấy cuốn tiểu thuyết này thì sẽ gõ nhẹ vào đầu cô ấy mấy cái rồi chế nhạo: “Đừng đọc những loại tiểu thuyết não tàn này nữa, cẩn thận bị hỏng đầu đấy.”

Về vấn đề này, Tống Tương hùng hồn nói: “Em mười sáu tuổi rồi, cũng đã học đến cao trung.

Mỗi ngày đều đọc rất nhiều sách giáo khoa, nghe thầy cô giảng bài.

Nếu mới đọc được một cuốn truyện mà đã hỏng đầu thì chẳng phải em là loại vô dụng ư? Em đọc xong sẽ quên ngay thôi!”

Mặc dù cô ấy đã đọc qua rất nhiều cuốn tiểu thuyết, nhưng bây giờ ngay cả tên nhân vật chính cũng chẳng nhớ...

Nhưng cô ấy lại nhớ kỹ những tình tiết vừa bá đạo vừa đáng yêu đó.

Có một lần, mấy đứa nhỏ của nhà chú năn nỉ cô ấy đi thả diều cùng, đúng lúc đang chán đọc sách thì cô ấy sẽ đồng ý.

Khu này thuộc khu nhà giàu của Yên Kinh nên ra ngoài cũng có thể gặp được người quen.

Có nhiều vị trí trống trải thích hợp đi thả diều khi trời có gió.

Nhỏ em gái họ nhờ cô ấy vẽ hình con thỏ lên cánh diều, Tống Tương đột nhiên nhớ tới tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết mà cô ấy đã quên mất tên nhân vật chính, nữ chính đã viết tên của mình và mối tình đầu lên trên cánh diều.

Thế là cô ấy nhất thời cao hứng, cầm bút viết lên cánh diều ——

[Hy vọng sau này Tống Tương có thể gặp được một người vừa đẹp trai vừa có tiền, một lòng một dạ yêu cô ấy.]

Viết xong cô ấy lập tức hối hận.

Cảm thấy mình thật ấu trĩ, nhưng tiếc là không có cách nào sửa lại.

Nhỏ em gái họ bên cạnh chưa biết chữ còn đang nhao nhao đòi cô ấy thả diều.

Những đứa trẻ bốn năm tuổi đều rất khó đối phó, Tống Tương bị cô nhóc la đến mức đau đầu nên đành phải đứng lên thả diều.

Ban đầu, bọn trẻ chơi rất hăng say, khi diều đã bay lên cao thì cô em họ lại không muốn chơi nữa.

Tống Tương muốn thu diều lại, nhưng không biết cánh diều vướng phải cái gì, sau đó lập tức bị đứt.

Tống Tương: “…”

Thôi quên đi, đứt thì đứt.

Cô ấy cũng không sợ có người nhặt được con diều này.

Dù sao trong nước cũng có nhiều người trùng họ tên mà.

Có một số việc, cô ấy có thể rất thông suốt.

Từ Diên Thanh trở về sau kỳ nghỉ hiếm hoi của mình.

Mỗi khi thời tiết đẹp, anh ta đều ngồi ngoài ban công phòng ngủ nghe radio.

Vào thời điểm thư thái này thì một con diều từ trên trời rơi xuống ban công chỗ anh ta ngồi, chỉ cách anh ta tầm 1m.

Anh ta đứng dậy nhặt con diều lên.

Phát hiện trên con diều có chữ viết, Từ Diên Thanh nhìn thoáng qua thì bật cười thành tiếng.

Khu này chỉ có một nhà họ Tống, trùng hợp anh ta cũng thường nghe thấy tên Tống Tương này từ chỗ mẹ mình.

Mẹ anh ta rất thích Tống Tương, nhưng anh ta lại chưa gặp lần nào.

Anh ta đang phân vân không biết có nên trả lại con diều không.

Nhưng lại cảm thấy cô ấy có thể sẽ xấu hổ nếu biết có người đọc được dòng chữ này.

Không cẩn thận lại trở thành đề tài bàn tán của trưởng bối, chỉ sợ cô gái nhỏ này sẽ cảm thấy buồn phiền.

Nhưng nếu hủy con diều thì cũng có vẻ không ổn.

Dù sao đây cũng không phải đồ vật của anh ta.

Vì vậy, Từ Diên Thanh đặt con diều vào căn phòng chứa đồ trong phòng ngủ của mình.

Về phần phải xử lý thế nào, tạm thời anh ta còn chưa nghĩ ra.

***

Sua khi biết được một chuyện, Tống Tương năm mười tám tuổi đã lén vào nhà vệ sinh vừa rửa mặt vừa khóc nức nở.

Tình cảm của cô ấy đều bị chó ăn rồi.

Hoắc Tranh nói thích cô ấy, làm nhiều chuyện cảm động vì cô ấy: tuyết đầu mùa rơi thì đưa ô, lễ tình nhân lại tặng hoa, còn hát cho cô ấy nghe ở sân thể dục của trường.

Cuối cùng chẳng phải mình chỉ mới hơi rụt rè một chút, chưa đồng ý làm bạn gái của anh ta thôi ư? Đây là phản ứng ngược sao, vừa mới thi đại học xong anh ta đã đi trượt tuyết với một nữ sinh cùng lớp, cô gái đó còn tặng anh ta một chiếc khăn vào dịp Giáng sinh.

Hôm nay đến trường lấy bằng tốt nghiệp, cô ấy mới biết chuyện này từ miệng người khác.

Ban đầu cô ấy còn chưa tin, mãi đến khi người đó mở tấm ảnh trong di động ra cho cô ấy xem...

Tống Tương hơi không tin nhưng cũng có phần nghi ngờ.

Trong tin nhắn, anh ta nói với cô ấy rằng có thể vì cô ấy mà chống lại cả thế giới, sao có thể chớp mắt một cái đã cùng người khác đi chơi vui vẻ, lại còn ôm eo cô gái đó?

Rõ ràng tối qua anh ta còn nhắn tin nói yêu mình.

Chẳng lẽ tình yêu của đàn ông chỉ ngắn ngủi như vậy thôi sao?

Không phải nam chính trong tiểu thuyết chỉ yêu một mình nữ chính thôi sao?

Trong lòng Tống Tương rất khó chịu, cúi người vốc nước lạnh lên rửa mặt.

Cô ấy không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, cô ấy chỉ muốn khóc thôi.

Tống Tương không nhịn được nên đã khóc một trận.

Rõ ràng cô ấy đã lên kế hoạch hết rồi, chờ sau kỳ thi đại học thì sẽ ở bên Hoắc Tranh.

Trong lòng tràn đầy mong đợi anh ta sẽ tỏ tình với mình một lần nữa, kết quả đối phương lại cho cô ấy một bất ngờ lớn như vậy.

Khi cô ấy đang cảm thấy khó chịu thì đột nhiên có một giọng nữ bình tĩnh truyền đến: “Khóc cái gì?”

Tống Tương giật mình nấc lên, ngẩng đầu nhìn sang, là Đồng Vũ Vụ đang bình tĩnh lấy phấn từ trong túi ra để dặm lại.

Aaa bộ dạng thảm hại của cô ấy sao có thể để Đồng Vũ Vụ nhìn thấy chứ!!

“Tôi không khóc...!Hức!”

Đông Vũ Vụ liếc cô ấy một cái, hình như còn thở dài, thật sự không quen nhìn dáng vẻ cô ấy khóc chỉ vì một người con trai: “Cô không nên khóc thì hơn.

Nếu hôm nay khóc nhiều thì ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy.

Mắt hai mí biến thành nhiều mí, ít nhất sẽ phải xấu cả ngày trời? Chỉ vì loại người không đáng như vậy.”

Tống Tương chống tay vào bồn rửa mặt, nghẹn ngào nói: “Hôm qua anh ta còn nói thích tôi!”

“Đúng, anh ta có thể sao chép tin nhắn và gửi cho những người khác.

Khác biệt ở chỗ anh ta gửi cho cô đầu tiên, sau đó là những người khác.”

Tống Tương: “Hu hu, cô quản chuyện của tôi làm gì!”

Đồng Vũ Vụ: “Tôi vào nhà vệ sinh để trang điểm, nghe thấy tiếng khóc tôi còn tưởng là có ma.

Cô dọa tôi sợ đấy.”

Nói xong, cô đóng hộp phấn lại, bặm môi, không để ý tới Tống Tương nữa, xoay người rời khỏi đây.

Tống Tương nhanh chóng lau mặt và đi theo cô.

Bắt đầu ở sau lưng Đồng Vũ Vụ lảm nhảm giải thích——

“Tôi không thèm thích anh ta, nếu có thì trước đây đã ở bên cạnh rồi.”

“Tôi khóc vì nhớ trường học, nhớ bạn bè, đương nhiên là nhớ cả cô nữa.”

“Nghe nói cô đi du học ở Anh? Thật trùng hợp, tôi cũng đi Mỹ.”

“Sao cô chỉ viết vài từ trong vở của tôi và bạn học Lục thế? Qua quýt vậy?”

“Kiểu nam sinh như Hoắc Tranh tôi không thèm thích.

Tôi không thèm để ý chuyện anh ta đi trượt tuyết cùng người khác đâu nhé.”

“Này, tôi nói nhiều như vậy, cô cũng không trả lời tôi!”

Đồng Vũ Vụ dừng bước, quay đầu lại, không nhịn nổi lên tiếng: “Cô đừng nói nữa.

Nếu nói thêm câu nữa thì tôi sẽ nói chuyện cô khóc trong nhà vệ sinh vì cái điều hòa trung tâm Hoắc Tranh cho tất cả mọi người biết.

Tôi sẽ viết một bài đăng trên diễn đàn để tuyên truyền cho cô đấy.”

Cuối cùng Tống Tương cũng im lặng, nhìn cô bằng ánh mắt vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.

Thấy dáng vẻ này của Tống Tương, rốt cuộc bên tai cũng yên tĩnh, Đồng Vũ Vụ thở phào nhẹ nhõm: “Về sau cẩn thận chút, đừng để bị lừa nữa.”

Nói xong, Đồng Vũ Vụ nhanh chóng rời đi, Tống Tương đứng đó sửng sốt một lúc lâu.

Sau đó không được tự nhiên nói vào không trung: “Tôi biết rồi.”

***

Sau khi Tống Tương trưởng thành, Từ Diên Thanh theo cha mẹ đến Tống gia ăn tối, anh ta cảm giác không khí bữa ăn rất kỳ quái.

Đặc biệt là ánh mắt dò xét của cha mẹ Tống Tương khi nhìn anh ta, khiến anh ta không thoải mái cho đến lúc kết thúc bữa ăn.

Sau đó, anh ta mới dần hiểu ra, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Xem ra cha mẹ hai bên đều có ý tứ, nhưng mà Tống Tương chỉ mới mười tám tuổi...!Chưa nói đến việc anh ta không có loại tâm tư nào với cô gái nhỏ này, cho dù có thì hiện tại vẫn còn quá sớm.

Cũng may cha mẹ hai bên chỉ nhìn xem điều kiện đôi bên có phù hợp hay không, chứ không nhất định bắt ép chuyện gì.

Dù sao anh ta cảm thấy cô gái nhỏ Tống Tương này vẫn còn quá nhỏ, cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, kiểu con gái như một tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm không thích hợp với anh ta.

Anh ta rời khỏi Tống gia, nhìn thấy cô ấy đang nhảy dây ở trong sân, đếm từng cái một: “Chín trăm lẻ một, chín trăm lẻ hai...”

Anh ta nhớ đến những dòng chữ cô ấy viết trên cánh diều, nhịn cười.

Có lẽ mẹ anh ta rất thích Tống Tương.

Lúc Từ Diên Thanh ở Mĩ, Tống Tương lần đầu tiên ra nước ngoài, cha mẹ vẫn luôn dặn dò anh ta phải chăm sóc cô ấy.

Từ đó về sau, ở nước ngoài anh ta có liên lạc với cô ấy nhưng cũng không nhiều vì bản thân cũng bận rộn với việc học.

Trong lòng biết rõ Tống Tương đã trưởng thành, anh ta cũng là người đàn ông trưởng thành, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.

Thỉnh thoảng anh ta về nước sẽ giúp cô ấy mang theo một số thứ, khi cô ấy về nước cũng sẽ giúp anh ta cầm vài món.

Nếu dùng hai từ để diễn tả mối quan hệ của họ thì anh ta nghĩ hẳn là đồng hương.

Cứ như vậy, họ dần dần hiểu nhau hơn.

Cuộc sống của cô ấy phong phú hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.

Chỉ là rất kỳ lạ, Tống Tương chưa từng yêu đương với bất kỳ ai.

Chính xác là có vài lần, nhưng cô ấy đã chấm dứt kịp thời vì phát hiện ra khuyết điểm của người ta.

Những khuyết điểm đó đối với người ngoài mà nói thì không đáng để nhắc tới.

Chẳng hạn như, giày da đen kết hợp với tất trắng, gu thẩm mỹ hỏng bét này không thích hợp với tôi.

Ví dụ như, lúc ăn cơm người đó thường nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Sinh viên thôi mà, có cần bận đến vậy không, chắc chắn mạng lưới xã hội rất rộng.

Ví dụ như, đối phương lại dám hỏi cô ấy sau này không đi giày cao gót được không.

Thật sự là một cô gái có tính cách trẻ con.

Vốn dĩ anh ta luôn bận rộn nên cuộc sống có chút tẻ nhạt, cũng vì cô ấy mà có nhiều màu sắc hơn.

Có khi nhìn thấy Tống Tương phàn nàn trên blog, Từ Diên Thanh cũng sẽ để lại bình luận.

Thỉnh thoảng hai người sẽ có tranh cãi nhỏ vì bất đồng quan điểm, phần lớn đều kết thúc bằng sự đầu hàng của anh ta.

Sau đó, Từ Diên Thanh về nước, giống như trước cầm theo một danh sách mua hàng giúp Tống Tương.

Những thứ này cũng có thể mua được ở các siêu thị Trung Quốc ở nước ngoài, nhưng Tống Tương lại không chịu, luôn cảm thấy không phải hàng chính tông, phải là thịt xách tay sang thì mới có hương vị.

Anh ta đang tìm thứ cô ấy muốn mua trong siêu thị thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, nhìn lướt qua, thấy Tống Tương gọi tới thì dừng bước nghe máy.

“Tôi thấy có người đăng kẹo gạch sữa trên Weibo, đó là thứ hồi nhỏ tôi thích ăn nhất.

Tôi rất muốn ăn nhưng đã quên mang theo rồi.”

Từ Diên Thanh nghe cô ấy lải nhải ở đầu dây bên kia.

Đúng lúc có người đẩy chiếc xe qua đây, lịch sự làm phiền anh ta.

Anh ta thuận thế ngẩng đầu lên, lại thấy bản thân đang bất đắc dĩ mỉm cười vui vẻ trong tấm gương treo trên tường.

Từ Diên Thanh sửng sốt trong giây lát, dường như hiểu ra điều gì đó.

Từ siêu thị trở về nhà, anh ta nhớ tới con diều mấy năm trước nên bước vào nhà kho, tìm lúc lâu mới tìm được con diều đã phủ đầy bụi.

Những dòng chữ trên đó đã hơi mờ.

Anh ta cũng ấu trĩ một lần, tìm được cây bút trong ngăn bàn, nghiêm túc viết lên một chữ “Được” ở sau hàng chữ trên cánh diều.

[Hy vọng sau này Tống Tương có thể gặp được một người vừa đẹp trai vừa có tiền, một lòng một dạ yêu cô ấy.]

[Được.].