"Meo, meo u, meo, meo u u."

Tôi tên là Tinh Tinh, là một con sứa mèo biển, dưới đây là nhật ký của tôi.

Người ta nói rằng mỗi con sứa mèo hạnh phúc đều cần viết một cuốn nhật ký, thế nên tôi cũng viết.

Tôi có một gia đình rất hạnh phúc, trong nhà có chủ nhân lớn, chủ nhân nhỏ và tôi.

Tuy số lượng thành viên gia đình không nhiều, nhưng lại rất đỗi ấm cúng và vui vẻ.

Lần đầu tiên tôi gặp chủ nhân nhỏ là ở cửa hàng thú cưng sứa mèo.

Khi đó tôi mới cai sữa chưa được bao lâu, được nuôi chung với rất nhiều sứa con khác. Mỗi khi có khách đến, ông chủ cửa hàng sẽ thả chúng tôi ra để "chào hàng", tìm kiếm chủ nhân của mình.

Nhưng tôi chưa từng gặp được người nào khiến mình vừa ý. Tất cả những vị khách ghé thăm, tôi đều không thích. Tôi luôn trốn sau những con sứa mèo khác, lặng lẽ lẩn tránh. Nếu có ai muốn chạm vào, tôi sẽ nhanh chóng vỗ đôi cánh nhỏ trốn đi.

Cho nên, vẫn luôn không có vị khách nào mang tôi đi cả.

Mãi đến hôm đó, chủ nhân nhỏ bước vào cửa tiệm.

Chủ nhân nhỏ là một người cá rất xinh đẹp, trên người còn có một hương thơm dịu dàng, dễ chịu vô cùng. Mái tóc của cậu ấy mềm mại đến mức khiến người ta muốn dụi vào mãi không thôi. Khi cậu ấy cẩn thận nâng tôi trong lòng bàn tay, động tác trân trọng chẳng khác gì đang nâng niu một viên bảo thạch quý giá.

Tôi đã thích chủ nhân nhỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Meo u!" Tôi ra sức chào hàng bản thân, dùng xúc tu nhỏ nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay cậu ấy, dùng mặt và tai thân mật cọ vào cậu ấy, còn nhiệt tình hơn bất cứ con sứa mèo nào khác.

Tôi có thể cảm nhận được, chủ nhân nhỏ cũng đặc biệt thích tôi hơn một chút.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, cậu ấy rời đi.

Không mang theo tôi.

Qua lớp kính trong suốt của cửa hàng, bóng dáng chủ nhân nhỏ càng lúc càng đi xa, cậu ấy thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn tôi một cái, nhưng vẫn không quay trở lại.

Tôi cứ thế nhìn theo, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất trong một chiếc xe bay.

Tôi rất buồn, đôi tai nhỏ cũng rũ xuống, rúc vào góc tường mà suy ngẫm về cuộc đời sứa.

Mấy con sứa mèo không có mắt nhìn khác muốn đến an ủi tôi đều bị tôi đuổi thẳng cổ.

"Meo!!!" (gầm gừ đầy hung dữ)

Không bao lâu sau, cửa tiệm chợt bị đẩy ra. Tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc, lập tức dựng thẳng đôi tai, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ để nhìn xem.

Quả nhiên — là chủ nhân nhỏ trở lại!

"Meo u." Tôi dán chặt cả người lên tấm kính trong suốt, đôi mắt đáng thương mong chờ nhìn cậu ấy.

Ánh mắt chủ nhân nhỏ quét tới phía này, chẳng mấy chốc đã trông thấy tôi. Cậu ấy nói gì đó với ông chủ cửa hàng, không lâu sau chủ cửa hàng liền bỏ tôi vào trong hộp, đưa đến tay chủ nhân nhỏ.

Vốn dĩ tôi đang cuộn tròn trong lòng chủ nhân lớn, chủ nhân nhỏ thì không có ở phòng khách.

Không lâu sau, chủ nhân nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

"Meo?"

Tôi nghiêng đầu nhỏ đánh giá kỹ càng, xác định người trước mắt không khác gì chủ nhân nhỏ trong ấn tượng của tôi, ngay cả giọng nói cũng giống y hệt.

Là chủ nhân nhỏ!

Tôi lập tức vỗ cánh, nhanh chóng bay đến cọ vào cậu ấy, muốn dính lấy cậu ấy, nhưng lại vồ hụt, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.

...

Đây không phải chủ nhân nhỏ!!!

Đây là cái gì thế??!!

Tại sao lại ngụy trang thành bộ dạng của chủ nhân nhỏ??!!

Ngay lúc tôi ngẩn người, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, chủ nhân lớn ôm tôi vào lòng lại.

Cả người tôi đều cảnh giác, nhìn chằm chằm vào chủ nhân nhỏ giả kia.

Không biết đã trôi qua bao lâu, chủ nhân nhỏ giả cuối cùng cũng biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua một lúc, có một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên, bóng dáng chủ nhân nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, bước về phía bên này.

"Meo u!" Tôi lập tức vỗ cánh nhỏ bay qua, chạm chạm ngửi ngửi.

"Meo u!"

Đây là chủ nhân nhỏ thật!!

Chủ nhân nhỏ xoa xoa đầu tôi, cảm giác thích lắm luôn.

Tôi cụp tai xuống, ấm ức nũng nịu.

"Meo u, meo meo u..."

Chủ nhân nhỏ nhanh chóng dỗ dành tôi, đặt tôi về lại trong ổ.

Tối hôm đó tôi đã mơ một giấc mơ, trong mơ xuất hiện hai chủ nhân nhỏ, tôi không phân biệt được ai là thật, sắp lo lắng đến phát khóc.

Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.