Một bi kịch nhân sinh điển hình thông thường đều nảy mầm từ bi kịch đời trước đó.

Ví dụ như Tả Hộ Pháp cùng với Sư Phụ của hắn, cũng chính là tiền nhiệm Tả Hộ Pháp.

Sư Phụ Tả Hộ Pháp họ Lan. Chính là Lan công tử vô tội đã bị nhốt mười năm dưới đáy Bất Tư Nhai.

Tả Hộ Pháp vô cùng, vô cùng thích sư phụ của hắn, nói cho đúng ra, dưới sức mạnh phông nền của Tiền Nhiệm Giáo Chủ đại đại sát khí giáo chủ của chúng ta, bất luận kẻ nào đó có diện mạo bình thường ngũ quan đoan chính đều trở nên đặc biệt có mị lực, huống gì là tiểu mỹ nhân như Lan công tử.

Lan công tử cùng Minh Chủ là thanh mai trúc mã a, là hai đứa nhỏ vô cùng hồn nhiên trong sáng nha, Giáo Chủ lại là thằng cha đại sát khí a, chưa kể còn vô cùng thích ăn dấm chua nữa.

Đố kị của nữ nhân vô cùng đáng sợ, nhưng đố kị của nam nhân cũng không thể khinh thường được đâu, nhất là khi một tên nam nhân vì một thằng nam nhân khác mà đố kị, mà đố kị này cũng lại liên quan tới một tên nam nhân khác.

Mắt thấy Giảo Chủ vì Minh Chủ mà khiến cho Ma Giáo bị giày vò trong chướng khí mịt mù, Lan Công tử lắc đầu quầy quậy, cảm thán: “Đoạn tụ là cái chuyện đáng ghét nhất trên đời!!”

Tả Hộ Pháp vô cùng đanh thép gật đầu, sau đó Lan Công tử bị Giáo Chủ đi ngang qua nghe thấy, nhân tiện trả thù bắt xung quân, đi ám sát một chính đạo cao thủ.

Vị cao thủ này không chỉ võ công tốt, lại còn là bằng hữu vô cùng thân thiết của Minh Chủ, vì vậy đã bị Giáo Chủ xác định là tình địch số 2, tình địch số 1 đương nhiên là Lan công tử.

Lan công tử a, không muốn bởi vậy mà sinh chuyện rạn nứt với Minh Chủ, đêm đó cắm ngay một tờ giấy trước cửa phòng Giáo Chủ: cứ thế này ta không sống nổi nữa, lão tử mặc kệ!!

Đêm đó, liền vơ vét quần áo , chạy a~~

Giáo Chủ giận dữ, thù mới hận cũ chồng chất, nổi máu Hoạn Thu, thế là, liền hạ cách sát lệnh, truy sát Lan công tử. Lan công tử trốn ở chỗ Minh Chủ, bồi Minh Chủ uống rượu ngắm trăng, cuộc sống gia đình nói chung tạm ổn, ổn đến không thể ổn hơn. Giáo Chủ nhận được báo cáo của ảnh vệ, tức giận đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, liền tự thân xuất mã, bắt Lan công tử trờ về, chặt đứt gân tay, phế bỏ võ vông, đá đít xuống Bất Tư Nhai, dùng hắn để uy hiếp Minh Chủ.

Minh Chủ đi tìm Giáo Chủ, 1 vs 1, sau đó… Bi kịch lớn hơn xảy ra, hai tên này cùng nhau lên bàn thờ ngồi.

Giáo Chủ hạ lệnh nhốt hắn đến chết, thế nên Lan công tử vô tội bị nhốt ở dưới Bất Tư Nhai mãi.

Sau đó tiểu Giáo Chủ kế vị, Tả Hộ Pháp cũng lên theo, hắn cho rằng Sư Phụ mình đã thăng rồi, thương tâm muốn chết, thế là đối với cái bị kịch đoạn tụ dây chuyền năm xưa rút ra kinh nghiệm xương máu, tổng kết thành một câu: đả kích đoạn tụ – trách nhiệm của mọi nhà!

Sát khí Giáo Chủ mê đoạn tử đã tử, Tả Hộ Pháp nghĩ thời gian tới Ma Giáo nhất định sẽ được chấn hưng.

Kết quả, bi kịch khác lại ra đời!

Tiểu Giáo Chủ cũng là một tên đoạn tụ!

Tả Hộ Pháp nộ khí đầy mặt, dùng đầu khảo nghiệm một chút độ cứng của cây đại thụ cạnh đại môn ma giáo, cuối cùng xác định một chuyện, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể đập cho não hỏng thôi, chứ ma giáo chẳng thể nào thoát khỏi mối nguy cấp mang tên “đoạn tụ”.

Để cứu vớt ma giáo, Tả Hộ Pháp ngay trong đêm đó đã phát động giáo chúng triển khai hoạt động đẩy lùi đoạn tụ, Ma Giáo Phong Kỷ Ủy Viên hội chính thức được thành lập.

Ai, kỷ ủy tuy có, thế nhưng thực tế cuộc sống thực sự vô cùng tàn khốc, ngày ngày, mưa dầm thấm đất thấy Giáo Chủ đuổi Tiểu Sư Thúc chạy, bọn giáo chúng quả thực là áp lực lớn vô cùng.

Càng không xong chính là, người giám sát chủ chốt là Hữu Hộ Pháp, từ một anh giai “thẳng”, cư nhiên biến cong luôn.

Tả Hộ Pháp tay đấm chân giậm, từ trước tới nay, Hữu Hộ Pháp tuy rằng cũng có chút lăng nhăng, thế nhưng tốt xấu gì cũng là tìm nữ nhân, hiện tại hắn cũng đi tầm hoa, chỉ là hoa biến thành nam nhân luôn rồi.

Vì vậy Tả Hộ Pháp dù từ trước tới nay vẫn còn đối Hữu Hộ Pháp miễn cưỡng nhòm vào mắt. nay quả thực từ phấn biến đen luôn.

Hắn bắt đầu hành trình đuổi theo Hữu Hộ Pháp phạt tiền.

“Ban ngày ban mặt chỗ chỗ hôn môi, phạt tiền một lạng!”

“Thanh thiên bạch nhật lanh lảnh càn không mà dám dã chiến trong rùng, phạt tiền ba lượng!”

“Trước quần chúng dám nói chuyện gia tăng tình cảm, phạt nửa lạng!”

“uy, nói chuyện thân thiết chút cũng không được???”

“Không được, cẩu mắt của lão tử nhìn không nổi!”

“…”

Tả Hộ Pháp đặc biệt ưu ái “đeo” Tả Hộ Pháp, kiên trì muốn đem đồng sự trở về đường ngay nẻo chính, nếu hắn đã từng “thẳng”, thì giờ vẫn còn khả năng cứu về, không giống như Giáo Chủ… hết thuốc mất tiêu rồi.

Trước khi Tiểu Giáo Chủ cùng Tiểu Sư Thúc cãi nhau , thì tiểu sư thúc một năm sẽ trở về vài lần, ở cũng chỉ vài ngày, thế nên lỗ tai cùng cẩu mắt của Tả Hộ Pháp khả dĩ có thể chịu đựng được tổn thương, một năm chỉ là mất ngủ vài ngày thôi, hắn nhịn. Lúc nào tiểu sư thúc không ở trong ma giáo, Giáo Chủ cùng lắm cũng chỉ ngâm ngâm thơ, thổ thổ huyết mà thôi, điên thì mắt biến đỏ ngầu khắp nơi chyaj loạn, nửa đêm thực sự rất có hiệu quả dọa ma , đả kích nghiêm trọng khí thế muốn đi đánh dã chiến của giáo chúng. Đối với vân đề này Tả Hộ Pháp thực sự thỏa mã vô cùng, trong lòng vô cùng muốn mời giáo chủ làm khách mời danh dự của Phong Kỷ Ủy Viên Hội.

Giáo Chủ thất tình mà, khẳng định sẽ đạp chết lũ nào thân thân bão bão trước mặt ngài luôn.

Kết quả thì sao, tiểu Giáo Chủ trong lòng ôm hy vọng nếu bản thân góp nhặt tăng cường nhân phẩm thì biết đâu tiểu Sư Thúc sẽ trở về, đang cầm Kinh Thi rất chi là u buồn vật vã mà than thở: “Tiểu Sư Thúc đã bỏ ta đi, ta có thể nào lại khiến cho người khác cũng phải chịu loại thống khổ sống không bằng chết, ruột gan nát đầm đìa này ni, loại cảm giác này, nga, loại cảm giác này, tựa như có mấy vạn thanh đao đem trái tim đã đóng băng của ta chém nát thành cát vụn. Người hữu tình ắt phải được bên nhau, ta thành toàn cho bọn họ.” Nói xong che miệng ho khan vài tiếng, sau đó, phốc một tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

Tả Hộ Pháp sợ đến độ chạy tung tẩy, b a bước phi tới rừng cây gần đó, lôi Hữu Hộ Pháp trở về, hai người cùng vận công đem nội lực chạy loạn trong cơ thể của Giáo Chủ kéo trở về.

Cứu trở về Giáo Chủ, Tả Hộ Pháp nắm cổ áo Hữu Hộ Pháp, cả giận nói: “ Rừng cây là nơi trọng địa. nghiêm cấm dã chiến, phạt tiền năm lạng!!”

“Hữu Hộ Pháp vẻ mặt vô tội nhìn trời: “Ngày hôm nay quả thực chỉ là vào rừng ngủ trưa thôi.”

“Vậy áo khoác ngươi đâu??” Tả Hộ Pháp chất vấn.

“Đem ra làm đệm nằm rồi.”

Tả Hộ Pháp liên tưởng tới cái áo khoác bị trải ra làm đệm nằm, trong đầu ý nghĩ bay xa như Fristy chấp cánh, cuối cùng mặt đỏ tới mang tai, nói: “Còn nói không phải đánh dã chiến, phạt tiền phạt tiền phạt tiền!!!”

Hữu Hộ Pháp chỉ chỉ rừng cây: “ngươi có thể kiểm tra, chỉ có mình ta thôi.

Tả Hộ Pháp lại đem ba chữ “Một mình ta” triển khai liên tưởng phong phú, cuối cùng sắc mặt một trận trắng xanh: “Quang t hiên hóa nhật lanh lảnh Kiền Không, âm thầm tự tiết, phạt mười lạng!!!”

“Uy…”

Nói chung, Tả Hộ Pháp chính là nhìn không vừa mắt đồng sự của mình, nói đúng ra, từ khi Hữu Hộ Pháp bắt đầu “cong”, Tả Hộ Pháp mới nhìn hắn không vừa mắt.

Hanh, đang hảo hảo mà một tên nam nhân “thẳng/”, thế nào bỗng nhiên cong được ni, nhất định là do tuổi trẻ bồng bột ham mê cái mới, nhất định phải tận lực uốn lại hắn.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Giáo Chủ cùng Tiểu Sư Thúc cư nhiên… cư nhiên công khai quan hệ.

Tả Hộ Pháp giống như bị sét đánh giữa trời quang, lúc này khóc rống nước mắt lưng trong, Hữu Hộ Pháp núp ở một bên ôn nhu đem khăn tay chìa cho hắn.

“Vì cai gì, vài cái gì các người đều tìm nam nhân mà dây dưa???!!!” Tả Hộ Pháp túm cổ áo Hữu Hộ Pháp khóc rưng rức.

Hữu Hộ Pháp ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời xanh không tì vết, thâm trầm nói: “Bởi vì người ta yêu cũng là một nam nhân, ta không có lựa chọn khác a~~”

“Ta thật muốn thiến ngươi luôn, đỡ cho ngươi nơi nơi làm bậy, thế nhưng thiến rồi thì sau đó thu nhập của ta sẽ giảm thật là nhiều” Tả Hộ Pháp bụng đầy oán niệm nói.

“… Khỏi phải thiến, lương mỗi tháng đều sẽ cho ngươi.” Hữu Hộ Pháp nhỏ giọng nói.

“Cảm giác khi phạt tiền cũng thực là thư thái” Tả Hộ Pháp nói.

“…” Thư thái của ngươi chính là đem tiền phạt được đi in mấy tờ truyền đơn chống đoạn tụ í hả??”

“…”

Đêm đó, Tả Hộ Pháp bởi vì không tài nào chịu nổi mấy tạp âm, chạy đi đập cửa phòng Giáo Chủ, một bên rống to: “Những ngày nay ta không chịu nổi nữa, cho ta một cách sát lệnh (lệnh giết is~~) nhượng ta thống khoái mà đi đi!!”

Vì vậy… đang lúc tiểu sư thúc dục cầu bất mãn (chưa thỏa mãn một số nhu cầu … í XD~), Tả Hộ Pháp vô tình trở thành bia đỡ đạn.

“Tiểu sư thúc ra lệnh một tiếng: “Người đâu!”

Hữu Hộ Pháp không biết từ nơi nào nhảy ra.

Tiểu Sư Thúc chỉ tay một ngón, xỉa thẳng mặt Hữu Hộ Pháp: Lâu như vậy còn không mần ăn gì được, ta nghĩ còn muốn mất mặt hộ ngươi.

Hữu Hộ Pháp cười mỉa?: ttừ từ mà tiến thôi, từ từ mà tiến.

Tiểu Sư Thúc liếc nhìn khinh bỉ: từ từ mà tiến? Loại sự tình này không phải cứ nên xông thẳng tới sao, áp đảo trước thổ lộ sau, gạo nấu thành cơm?

Hữu Hộ Pháp mặt cười mang theo co giật: cái này… mỗi người có phương pháp riêng, ta nếu mà dám trực tiếp thượng hắn, hắn đương nhiên kiên quyết không đồng ý đâu

Tiểu sư thúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ngươi chẳng lẽ không có khả năng thượng đến khi hắn đồng ý thì thôi hả?? Ta cứ tưởng hắn cần xuân dược, ai dè đứa cần xuân dược là ngươi mới đúng !! Cứ thế mà đem tống cho hắn ít xuân dược, đóng cửa phòng mà tới đi!!

Hai người đứng ngoài mặt hồng rực. Tả Hộ Pháp ngơ ngác vài giây, sau đó mặt mày co giật chạy mất.

Sau đó~

Đêm đó quả nhiên Tả Hộ Pháp thống khoái đến chết luôn.

Buổi sáng tiếp theo, Tả Hộ Pháp cầm theo đả uyên bổng, đuổi hữu Hộ Pháp chạy nửa vòng quanh ma giáo luôn, sau đó do thể lực không cho phép mới mất mặt ngã xuống đất.

Hữu Hộ Pháp ôm lấy Tả Hộ Pháp, ôn nhu nói: ta đã chờ lâu lắm rồi, quả thực là không muốn chờ nữa.

Giáo chúng đứng chung quanh một trận thét gào.

Gương mặt Tả Hộ Pháp mất hết xấu hổ, giận dữ muốn chết.

Mối quan hệ này nhanh chóng lan tràn trong ma giáo, sau đó từ ma giáo truyền khắp võ lâm.

“uy , nghe nói gì chưa, Ma Giáo Tả Hữu Hộ Pháp là một đôi a~~”

“Nga, mô-tip này không phải đã thành kinh điển rồi sao”

“Kinh điên cái gì, mấy vụ kiểu này đáng lẽ phải là một người thầm thương, một kẻ thì di tình biệt luyến sao (cái này không hiểu lắm, chắc là đa tình không để ý =.=)

“Cẩu huyết vĩnh viễn bất hiềm dda~~” (cái này thì chịu luôn, ai biết mong chỉ giùm.)

“Ngược lại thì có.”

Thật lâu về sau, Tả Hộ Pháp cuối cùng đã lên được level, buổi tối khả dĩ có thể kháng cự lại sóng âm công kích của tiểu sư thúc, nguyên nhân hả, là do hắn kêu so với tiểu sư thúc còn muốn to hơn…

Có một ngày, Tả Hộ Pháp hỏi Hữu Hộ Pháp: ngươi vì sao đột nhiên lại thích na,m nhân?

Hữu Hộ Pháp lặng lẽ quay đầu nói: ta vốn từ đầu đã thích nam nhân.

Tả Hộ Pháp: nói bậy, ngươi rõ ràng từng thích nữ nhân, vì sao tự nhiên nổi hứng chạy loạn khắp nơi dụ dỗ thiếu niên??!

( trong không khí nổi lên mùi dấm chua quen thuộc)

Hữu Hộ Pháp: ta không như vậy, ngươi sẽ không để ỷ tới ta.

Tả Hộ Pháp:… gì!!

Hữu Hộ Pháp lại lặng lẽ quay mặt đi: không có gì, coi như ta chưa nói gì cả

Tả Hộ Pháp: khai mau, không khai ra thì từ hết tiền tiêu vặt hàng tháng luôn.

Hữu Hộ Pháp: Cưng à, tiêu vặt hàng tháng ta đều nộp cả rồi mà.

Tả Hộ Pháp:… hanh, ảnh hướng tới lạc thú phạt tiền của ta!