Hộ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rốt cuộc nhìn về phía hoàng hậu sắc mặt tái xanh lại không nói ra được một câu. Rốt cuộc ào ào buông vũ khí trong tay xuống, không sai bọn họ là hộ vệ được bồi dưỡng, nhưng bọn họ không phải tử sĩ, cho nên bọn họ không nghiêm túc để hoàng hậu vào trong mắt, thức thời lựa chọn đầu hàng.
"Rất tốt." Mộc Nguyệt Tĩnh cười tít mắt gật đầu một cái, sau đó gọi người một tiếng. Ngự lâm quân ở phía sau đang đợi lệnh từ lâu lập tức đồng loạt xông lên, thuần thục bắt lại hết tất cả đám người hộ vệ.
Hoàng hậu, Mộc Nguyệt Ly mưu đồ bức vua thoái vị sự tình vì vậy thất bại, sắc mặt hai mẹ con xám trắng. Mà nhóm công chúa nương nương rõ ràng hình thành đối lập với bọn họ thì lại được cứu sống, nhất là hai công chúa đang kinh ngạc nhìn nhìn Mộc Nguyệt Tĩnh. Đều là công chúa như nhau, người ta sao mà dũng mãnh như vậy, hơn nữa còn trở Thành Hoàng Nữ? Chuyện đó nghĩ các nàng cũng không dám nghĩ.
Hoàng Đế cũng đi tới đối diện, nhìn lướt qua các phi tần, công chúa, thấy đã không có việc gì, lòng cũng buông xuống. Ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người hoàng hậu thật lâu không lên tiếng, sau đó vung tay lên, quát lạnh:
"Người đâu, mang hoàng hậu, thái tử áp giải đến Thiên Lao đi." Không phải ông không nghĩ đến tình phu thê, tình cha con, mà là cách làm của hai mẹ con này thật sự khiến cho ông rất thất vọng đau khổ.
Nhóm Ngự Lâm quân tiến lên dẫn hoàng hậu, Mộc Nguyệt Ly đều áp giải đi, mối hận sâu đậm trong lòng hai mẹ con, nhưng mà lúc này cũng không làm được bất cứ chuyện gì. Chỉ có thể ôm hận bị người kéo đi.
Hoàng Đế đứng tại chỗ trầm mặc, người chung quanh cũng không lên tiếng.
Mộc Nguyệt Tĩnh nghiêng đầu nhìn Âu Dương An, ánh mắt hai người chuyển động, nhu tình ăn ý đưa đến trong lòng của đối phương.
Hoàng Đế đứng đó một lúc lâu sau, hình như có chút mệt mỏi giơ tay lên nói với các phi tần, công chúa:
"Các ngươi về cung của mình trước đi, không có chuyện gì đặc biệt cũng đừng đi lung tung." Ý này cũng là có ý muốn giam cầm họ lại, sau chuyện của hoàng hậu, Hoàng đế đối với hậu cung đã có chút mệt mỏi. Nghĩ lại mấy năm này, không có bất kỳ ai có được dịu dàng săn sóc như Linh phi, những nữ tử này đều suy tính đến lợi ích, mặt ngoài ôn nhu nhưng trong lòng thì giấu lãnh kiếm. Mà thôi, dù gì cuộc sống sau này của ông chỉ giữ lại ký ức với Linh phi, còn có nhìn về con gái của bọn bọ mà từ từ vượt qua.
"Vâng." Sau khi nhóm phi tần, công chúa trải qua những chuyện này, sớm đã sợ tới mức chân run. Vẫn là thái giám, cung nữ bên cạnh cơ trí tiến lên đem từng người bọn họ đều đỡ đi ra.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoàng đế lại liếc nhìn hoàng cung hoa lệ, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Nguyệt Tĩnh nói:
"Tĩnh nhi, phụ hoàng nghĩ bây giờ sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho con." ông đã mệt mỏi thật sự, không chỉ là thân thể, mà còn ở trong lòng.
Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn ông gật đầu một cái, ít nhiều nàng có thể hiểu được. Mặc dù Hoàng đế không thương hoàng hậu, nhưng dù sao vẫn là phu thê một đời. Hơn nữa xem ra trước đây, ông đối với Mộc Nguyệt Ly thật ra là gởi gắm kỳ vọng rất lớn, bây giờ kết quả như vậy, nếu là bản thân nàng, có lẽ cũng sẽ rất mệt mỏi.
"Phụ hoàng, người cứ yên tâm đem Quân Quốc giao cho con đi." Ánh mắt của Mộc Nguyệt Tĩnh tỏa sáng, không chỉ là nghiêm túc dành cho Hoàng đế hứa hẹn. Trên thực tế, nàng vẫn đang chờ mong, chờ mong một thời đại mới do tự tay nàng tạo dựng lên. Nàng muốn đem Quân Quốc biến đổi thành giống như công ty của nàng trước khi xuyên qua, làm cho nó mở rộng phát triển, vững vàng đứng đầu trên mọi quốc gia.
Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm nhẹ lướt qua.
Mọi người cảm thấy Mộc Nguyệt Tĩnh giờ phút này đắm chìm trong ánh trăng, giống như một vị nữ thần, hào quang cả người bắn ra bốn phía, làm người ta không dám nhìn thẳng đến. Bọn họ vừa là sùng kính, mà trong lòng lại là say mê.
Ánh mắt thâm thúy của Âu Dương An cũng nhìn nàng thật sâu, sau đó đi tới bên cạnh đưa tay về phía nàng, không nói gì, nhưng ý của hắn Mộc Nguyệt Tĩnh cũng đã rõ ràng. Hắn muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh nàng.
Mộc Nguyệt Tĩnh đưa tay khoác lên tay của hắn, sau đó quay đầu nhìn Hoàng đế có chút sững sờ nói:
"Phụ hoàng, con có chuyện muốn nói với người."
Hoàng đế gật đầu một cái, trên thực tế nhìn thấy hai người như vậy. đại khái ông cũng hiểu Mộc Nguyệt Tĩnh muốn nói gì, hai người này đều là tuấn mỹ phi phàm, đứng chung một chỗ, ánh trăng nhẹ soi xuống, mờ mờ ảo ảo giống như mộng ảo không chân thật. Nhưng lại khiến người ta không thể không thừa nhận, bọn họ là một đôi ngọc bích trời đất tạo nên. Duy nhất có một chuyện ông không hiểu rõ chính là, hai người trước đây là anh em mà, bây giờ đột nhiên biến thành nam nữ yêu nhau, thật sự vẫn là có chút làm người ta không quen.
"Phụ hoàng, con cùng với An Ca là lòng đã hiểu lòng. Con dự định vào ngày đăng cơ đồng thời sẽ cùng An Ca thành thân." Mộc Nguyệt Tĩnh thật sự nói, mặc dù theo lẽ thường, phải là nam tử chủ động cầu hôn. Nhưng mà đối với bọn họ hiển nhiên không thể dùng lẽ thường để nói, huống chi Âu Dương An cũng yêu thương Mộc Nguyệt Tĩnh không giống người thường, ngay cả Bạch Ngọc bọn họ cũng là yêu thương, mặc dù đáy lòng họ đều có chút chua xót.
Mộc Nguyệt Tĩnh, như một nhân vật Thiên Tiên không giống người bình thường, nói không có bất kỳ ý nghĩ gì đó chắc chắn là gạt người, nhưng bọn họ lựa chọn canh giữ ở bên cạnh, làm việc cho nàng. Chứ không nhất định phải chiếm đoạt, hơn nữa bọn họ cũng không cho là bản thân có bản lĩnh xứng với nàng. Cho nên mọi người đều lựa chọn thành tâm chúc phúc cho nàng.
"Được." Hoàng đế gật đầu, ánh mắt sáng suốt nhìn vào trên người Âu Dương An. Gia thế, phẩm hạnh đối phương, ông cũng không có điều gì lo lắng, huống chi hai người còn là tình đầu ý hợp. Chẳng qua mỗi người làm phụ thân đều như vậy, khi con gái thật sự muốn xuất giá ông sẽ bỏ không được. Nhưng cũng may, lần này Tĩnh nhi là cưới vào, chứ không phải gả ra cung.
"Âu Dương công tử." Hoàng đế mở miệng: "Trẫm biết các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên cũng không hoài nghi tình cảm của các ngươi. Nhưng mà vẫn hi vọng ngươi có thể yêu quý Tĩnh nhi thật tốt, chăm sóc nó."
"Hoàng thượng xin yên tâm." Âu Dương An cũng nghiêm túc nhìn Hoàng đế cam kết: "Thần sẽ chỉ ở bên cạnh nàng."
Hoàng đế gật đầu một cái, coi như là đáp ứng chuyện của hai người.
Sau khi Mộc Nguyệt Ly gây ra chuyện bức vua thoái vị, văn võ bá quan Quân Quốc được thiết lập lại. Những quần thần trước đây một mất một còn trung thành với Mộc Nguyệt Ly, kẻ bị giết, người thì lưu đày, còn những hoàng tử khác sau khi Hoàng đế tuyên bố thoái vị cho Mộc Nguyệt Tĩnh. Bọn họ đều bị đuổi khỏi Hoàng Thành, từng người trở lại đất phong. Ngay cả ngày tân đế đăng cơ cũng không cho bọn họ tham gia.
Một tháng sau, kết cấu đổi mới Quân Quốc đã hình thành. Tất cả nhân tố bất lợi sáng hay tối đều bị Mộc Nguyệt Tĩnh diệt trừ, mà Âu Dương Ngự cũng mang theo thê tử Tô Ngâm Duyệt âm thầm chạy đến Quân Quốc, chuẩn bị tham gia nghi thức tân quân Mộc Nguyệt Tĩnh đăng cơ. Trước đó, bọn họ đã thông qua thư, biết Âu Dương Tĩnh không phải là con gái mình, mà là công chúa Quân Quốc Mộc Nguyệt Tĩnh thì ông lại hoàn toàn đần độn. Nhưng sau này thăm hỏi qua lại cũng không tránh được cảm thán, hơn nữa sau đó biết được nàng và con có tình cảm, con gái trở thành nàng dâu cũng thật cao hứng.