Tôi nhìn Cố Duệ. Lúc này, trong mắt anh ấy chắc chắn có cả bầu trời sao lấp lánh, nếu không, tại sao tầm nhìn của tôi lại bỗng trở nên mơ hồ thế này?

"Đừng khóc, đi với anh, em chỉ cần cười thôi."

Cố Duệ khẽ xoa xoa đỉnh đầu tôi.

"Vậy thì anh đừng chọc em khóc nữa."

Anh ấy dừng lại vài giây, rồi nghiêm túc nói: "Được, vậy anh nói chuyện nghiêm túc nhé."

"Chuyện gì?"

"Anh đói rồi.”

Tôi vẫn còn chìm trong cảm xúc lúc nãy, cứ tưởng anh ấy thật sự có chuyện nghiêm túc gì muốn nói…

Lúc ăn cơm, tôi không nhịn được mà hỏi anh ấy: "Dạo này ban nhạc của các anh sao lại có nhiều buổi diễn thế?"

"Thì nhờ vả từ đủ các mối quan hệ thôi..."

"Hả? Thế có cát-xê không?”

Cố Duệ khẽ nhếch môi cười: "Anh là minh tinh chắc? Còn có cát-xê? Chẳng qua là nhờ các mối quan hệ dây mơ rễ má, để bọn anh biểu diễn giúp thôi."

“Sao anh phải làm thế? Biểu diễn cũng vất vả lắm…”

"Bọn anh lập ban nhạc là vì đam mê, chứ đâu có mục đích thương mại. Cái bọn anh tận hưởng là khoảnh khắc biểu diễn, cảm giác thăng hoa mà âm nhạc mang lại. Nhắc đến tiền bạc thì tầm thường quá."