Dù gì cũng là người cũ, chẳng đáng để tôi phí lời.
“Anh ấy không rảnh rỗi như anh."
Nói xong, tôi xoay người định rời đi.
Nhưng Vương Dạng lại đột ngột túm lấy cánh tay tôi.
“An Nhiên, một ngày vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa. Em cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ? Nếu đã đến rồi thì uống với anh một ly đi.”
Lửa giận trong tôi lập tức bùng lên, tôi gằn giọng: “Buông tay tôi ra.”
Giọng điệu thấp nhưng đầy cảnh cáo: "Vương Dạng, anh nói chuyện cho đàng hoàng đi. Ai vợ chồng gì với anh? Tôi với anh đến việc đó còn chưa…"
Tôi hít một hơi thật sâu, cắt đứt câu nói. Sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn ta, từng chữ rõ ràng: "Vương Dạng, ngoài cái vẻ ngoài tạm được, thì anh chẳng có gì đáng giá cả.”
Tôi dùng sức giật tay ra, nhưng Vương Dạng lại càng siết chặt hơn.
Trước sự phẫn nộ của tôi, hắn ta chỉ nhếch môi cười nhạt, chẳng thèm bận tâm.
"An Nhiên, em nói vậy là không đúng đâu, anh còn…"
Cú quá mạnh khiến Vương Dạng mất thăng bằng, loạng choạng rồi ngã ngồi xuống sàn.
Mọi người xung quanh lập tức xúm lại xem chuyện gì đang xảy ra.
“Anh bạn muốn đánh nhau à? Được thôi!” Vương Dạng vừa nói vừa chống tay gượng dậy.
"Nhưng chỉ vì một người phụ nữ mà làm lớn chuyện thế này, có đáng không?"
"Ai là bạn của mày?" Cố Duệ cười nhạt, ánh mắt tối sầm.
"Động vào người của tao? Tao phải…"