Ngay sau đó, khoé mắt tôi cay cay, nước mắt từ từ lăn xuống khóe môi. Nhưng tôi lại cảm thấy cực kì ngọt ngào và hạnh phúc.
Sau khi ăn sáng, Cố Duệ vuốt tóc tôi: "Anh phải đi rồi, không thể đưa em đến lớp được, phải luôn nhớ anh.”
Tôi ngây người nhìn anh ấy, tình cảm mãnh liệt dâng trào trong trái tim.
Không kiềm chế được, tôi ôm chặt anh ấy.
"Cố Duệ, anh nhất định phải thắng nhé. Lái xe cẩn thận, em chờ anh về.”
Cố Duệ cúi đầu hôn lên mặt tôi.
“Anh sẽ thắng thôi, em lên lớp học đi, anh đi đây.”
30.
Tôi cuối cùng cũng gặp lại Cố Duệ vào thứ Bảy.
Anh ấy trở về cùng với chiếc cúp giải Nhì trong cuộc thi âm nhạc dành cho sinh viên toàn quốc.
Chiếc cúp tỏa sáng lấp lánh, Cố Duệ nổi bật rực rỡ, còn tôi thì đắm chìm trong tình cảm sâu đậm này.
Tại buổi tiệc ăn mừng tối hôm đó , mọi người cùng hát hò và uống rượu, không khí xung quanh tràn ngập sự vui mừng.
Giang Hạo cũng bắt đầu buông thả bản thân.
“Hôm nay tất cả đều do anh Duệ chi tiền, chúng ta không say không về!”
“Đúng, đúng, đúng, hôm nay không tiêu sạch tiền của anh Duệ thì không về!” Hứa Phàm cũng phụ hoạ.
Cố Duệ rít một hơi thuốc, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Tiêu sạch tiền của tôi? Các cậu mà cũng xứng à? Còn tưởng mình là bảo bối nhà tôi chắc.”
Nói xong, anh ấy ném điếu thuốc vào gạt tàn, cánh tay dài vươn ra kéo tôi vào lòng, ngón tay mảnh mai mân mê mặt tôi, đôi mắt đào hoa mê người vì say mà càng trở nên quyến rũ.
“Chỉ có em mới xứng thôi, anh lúc nào cũng sẵn lòng…”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Giọng Cố Duệ thì thầm bên tai khiến tôi lập tức đỏ mặt.
“Cố Duệ, đừng mà.” Tôi cố gắng giãy giụa khỏi tay anh ấy, nhưng anh ấy lại giữ chặt eo tôi, khiến tôi không thể động đậy.
Mọi người bắt đầu trêu chọc, có người còn huýt sáo: “Mẹ nó, anh không biết giữ ý tứ chút à? Có bao nhiêu là người nhìn đấy, sao lại vội vàng để lộ ra thú tính như vậy?”
Cố Duệ không thèm ngẩng đầu.
"Tôi đây gọi là một ngày không gặp, nhớ đến điên cuồng, các cậu đều là lũ độc thân lâu năm, làm sao hiểu được?"
“Anh đừng có công kích người như thế chứ!”
“Anh Duệ, cúp về rồi, mỹ nhân cũng ở trong tay, chia sẻ chút cảm nhận đi?” Dưới ảnh hưởng của rượu, Tiểu Mễ cũng lên tiếng góp vui.
"Cảm nhận?” Ánh mắt Cố Duệ mơ hồ.
“Tiểu Mễ, cảm nhận này chỉ có thể giữ trong lòng thôi, không thể nói ra được.”
“Anh cứ ở đó làm bộ làm tịch đi. Giả vờ cho ai xem vậy? Chị dâu, anh ấy có phải là mặt người dạ thú không?”
Tôi: ???
“Tôi còn cần phải giả vờ à? Nhìn cho kỹ nhé, anh đây bây giờ sẽ cho cậu câu trả lời.”
Ngay sau đó, Cố Duệ cúi đầu và hôn lên môi tôi một cái, hoàn toàn khiến tôi ngẩn người.
Anh ấy nhếch môi nhìn Tiểu Mễ.
“Cảm nhận này, cậu hiểu được không? Tôi đã nói rồi, các cậu không hiểu được đâu…”