Cơ sở quỹ đạo Sao Thủy “Pebi Colombo 23”, quay quanh quỹ đạo Sao Thủy bất ổn do lực hấp dẫn của Mặt Trời với sự cân bằng kỳ ảo.

Sao Thủy cách mặt trời 57,91 triệu km, nếu tiếp xúc trực tiếp với nguồn nhiệt ấy thì máu trong cơ thể sẽ mau chóng sôi hết lên mất.

Ngược lại, nếu tiến vào vùng tối của Sao Thủy, thì sẽ bị sự lạnh giá dưới âm 100 độ bủa vây. Tuyệt đối không phải là một nơi để nhân loại có thể sinh sống.

Ngoài ra, các hạt tích điện mạnh đến từ mặt trời khiến cho hệ thống bị trục trặc liên tục. Ở Sao Thủy nơi chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể khiến ta trả giá bằng mạng sống này, gió mặt trời là thứ chết chóc nhất.

Bỗng có tiếng ầm ầm vang lên, và ánh đèn trong kho chứa đổi sang màu đỏ sẫm.

Tiếng chuông cảnh báo sự phát sinh bão mặt trời khiến cho toàn bộ cơ sở chuyển sang tình trạng khẩn cấp. Suletta bước vào bên trong cơ sở tối đen như mực. Cô bé Suletta mới 6 tuổi cảm thấy sợ hãi những ánh đèn đỏ sẫm đó.

Vào những thời điểm như vậy, Suletta hay chui vào bên trong tôi.

“Aerial, cho mình vào nhé?”

Aerial.

Tên của tôi.

Là bí mật đối với bên ngoài nhưng, tôi là một Mobile Suit mẫu Gundam.

Suletta thường đến chỗ tôi khi mẹ cô bé bận bịu với công việc.

Bây giờ không có đứa trẻ nào khác ngoài Suletta ở Sao Thủy này.

Vậy nên tôi là người bạn duy nhất của Suletta.

“Aerial, chơi game nào.”

Suletta thao tác với bảng điều khiển của tôi bật game lên màn hình hiển thị.

Hôm nay sẽ chơi game nào đây.

“Bắn súng! Hôm nay mình nhất định sẽ đánh bại mẹ.”

Mẹ của Suletta, là người phát triển tôi, và còn là phi công thử nghiệm Gundam nữa.

Chắc cũng vì thế mà cả Suletta và mẹ cô bé đều giỏi game thể loại này.

Lần đầu Suletta chơi game này hình như là vào tầm năm bốn tuổi.

Vậy mà đã hai năm trôi qua. Nếu không tính đến người mẹ thì cô là người có kỹ năng tốt nhất Sao Thủy đấy.

Điểm số cứ đều đặn tăng lên. Có vẻ cô bé lại lên tay rồi.

“Aerial, nhìn này nhìn này!”

Kỷ lục mới luôn. Suletta vui vẻ lắc lư trên ghế ngồi.

Suletta, phi công nhỏ bé của tôi.

* * *

Một ngày nọ, Suletta chín tuổi vừa khóc vừa chạy đến chỗ tôi.

Lí do là bị một lão già Sao Thủy trêu chọc.

Nhưng Suletta lại không nói gì với mẹ cả. Sao thế nhỉ?

“Tại mẹ sẽ lo lắm.”

Người mẹ đã chạy trốn đến Sao Thủy này cùng với mỗi cô con gái.

Tuy đã có nơi nương náu nhưng không phải ai cũng thân thiện. Có khá nhiều lão già nhất quyết đòi đuổi họ đi để tránh gặp rắc rối..

Thế nhưng đối với Suletta và mẹ thì, họ chỉ còn Sao Thủy thôi.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục sống tại nơi này.

“Nè, Aerial.”

Gì vậy?

“Trái Đất là nơi như nào vậy?”

Kể từ khi nhận thức được, Suletta chỉ biết mỗi Sao Thủy thôi.

Vì thế, cô vô cùng hiếu kì với cuộc sống ở Trái Đất đã được thấy trong thư viện.

Trường học, phố phường, bạn bè và trẻ em… Những điều quá đỗi bình thường ở Trái Đất lại chẳng có ở đây.

Còn nơi này chỉ có cuộc sống hàng ngày đi khai thác tài nguyên trong nỗi sợ gió mặt trời. Nếu cứ tiếp tục thế này, mấy lão già Sao Thủy kia rồi cũng toang hết thôi.

Xem Thư viện không? Tôi hiển thị menu cho Suletta rồi cô bé chọn lấy Anime yêu thích.

Từ Anime cho đến phim ảnh, tiểu thuyết, hầu hết là thiết lập tại Trái Đất. Trong khi xem chúng, Suletta có khi cũng quên béng luôn về Sao Thủy.

Nửa tiếng trôi qua

Sau khi xem xong bộ Anime yêu thích, Suletta liền thì thào nhẹ nhàng.

“Bỏ chạy thì được một, nhưng tiến bước sẽ được hai.”

Đó là câu nói mà mẹ đã nói với cô.

Khi Suletta năm tuổi, mẹ đã nói với Suletta khi cô bé định trốn tiêm phòng.

“Nghe này, Suletta. Nếu con trốn thì việc tiêm này vẫn chưa xong mà nhỉ.”

“Ưm.”

“Sẽ không đau đâu.”

“Ừm.”

“Vậy sau khi tiêm sẽ thế nào?”

“Sẽ không bị bệnh.”

“Đúng rồi. Còn gì nữa không?”

“Còn ạ?”

“Còn chứ. Nếu con không trốn tránh việc tiêm, thì còn nhiều thứ khác con có thể nhận được đấy. Ví dụ như, mẹ cảm thấy vui mừng này.”

“Ưmm.”

“Các vị Sao Thủy cũng sẽ đồng ý rằng Suletta là một cô bé ngoan nữa.”

“Thật ạ?”

“Cấp độ của Suletta sẽ tăng và con sẽ thấy việc tiêm này không còn đau đâu.”

“Ra là vậy!”

“Chuẩn rồi đó. Đó cũng là lí do mà con thấy người lớn không sợ tiêm đúng không nào.”

“Đúng rồi ạ-”

“Nè. Nếu con không chạy trốn, con sẽ nhận được nhiều hơn việc bỏ chạy đấy.”

“Vậy nếu tiếp tục thì được hai luôn ạ?”

“Đúng rồi. Hơn cả hai luôn ấy.”

Kể từ lúc đó, những lời ấy như câu thần chú luôn thúc đẩy Suletta.

Một người phụ nữ cô độc chỉ có Suletta nhỏ bé, với câu thần chú buộc bản thân cô ấy phải chiến đấu nơi Sao Thủy.

“Bỏ chạy thì được một, nhưng tiến bước sẽ được hai.”

Một lần nữa, Suletta nhỏ nhẹ lặp lại. Tựa như cẩn thận gỡ rối những sợi dây.

Tôi vẫn đang chờ đợi câu thần chú đó phát huy tác dụng. Cho tới khi lòng dũng cảm lan tỏa khắp cơ thể Suletta và phá tan lời nguyền mang tên nỗi sợ ấy.

Sẽ ổn thôi. Suletta có thể tự mình rời khỏi tôi.

Vì những câu từ ấy của mẹ thật sự rất mạnh mẽ..

* * *

“Aerial, chuẩn bị phát động khẩn cấp. Trên bề mặt Sao Thủy, phát sinh sự cố tại cơ sở khai quật gần Zhao Mengfu!”[note53130]

Báo động khẩn cấp đã được phát ra ở kho chứa.

Chiếc Mobile Craft đã mất tích trong quá trình khai thác tài nguyên.[note53131]

“Xin lỗi vì đã đến muộn!”

Suletta nay đã 11 tuổi, nhảy vào buồng lái của tôi.

“Ánh sáng mặt trời, còn hoạt động. Quan sát được hiện tượng proton mang năng lượng cao. Tuy nhiên, việc tiếp đất không gặp trở ngại. Nhanh chóng triển khai!”

Sao Thủy vẫn còn là một nơi nguy hiểm để nhân loại sinh sống.

Vậy nên mỗi khi có rắc rối gì là bọn tôi lại bị bắt ra ngoài.

Cũng vì bọn tôi là, bộ đôi đỉnh nhất Sao Thủy mà.

Cô ấy đã biết bao lần cứu sống những lão già. Mà nhờ đó, ngày càng có nhiều người biết ơn mẹ và Suletta, số người công kích hai mẹ con cũng giảm dần đi.

“Không có vật thể trong quỹ đạo hạ cánh. Cho phép phóng.”

“Đã rõ. Aerial, ngay sau khi phóng, chuyển sang động cơ hỗ trợ hạ cánh.”

Bọn tôi bay ra khỏi cổng rồi tiến vào không gian.

Ngay lập tức, nguồn nhiệt thiêu đốt từ Mặt Trời bao phủ toàn thân.

Suletta nhảy vào vùng tối của miệng núi lửa, tránh đi ánh sáng trực tiếp chiếu tới.

Cứ như thế, bọn tôi băng qua vùng tối tiến nhanh đến nơi xảy ra sự cố.

“Chúng ta mất tín hiệu của họ bao lâu rồi?

“97 phút. Liên lạc vẫn không có, vị trí hiện tại không rõ. Xin hãy nhanh lên Suletta.”

Người giám sát Melissa Pelda cầu khẩn.

Người mất tích là Ergo Perda, chồng cô ấy.

Cho đến nay, Ergo là tên hay đối xử tệ với Suletta.

Tuy đã phản đối việc cho hai mẹ con nơi nương tựa, nhưng khi mẹ được thăng tiến vài ngày trước, lão ta cũng trở thành cấp dưới. Tôi không rõ sự tình là thế nào, nhưng điều đó không có nghĩa là được phép bắt nạt Suletta. Cái loại già đầu rồi mà còn như con nít.

Nhưng Suletta đáp lại ngay.

“Không sao đâu Melissa-san. Cứ để đó cho cháu.

Suletta quả là một cô gái tốt mà.

Bọn tôi vừa né tránh ánh sáng mặt trời vừa lao tới điểm đến.

Suletta biết rõ địa hình nơi đây, những dãy núi, thung lũng hay khe nứt tại Sao Thủy, và tuyến đường ngắn nhất để không tạo gánh nặng cho thân máy.

Đã bắt được tín hiệu.

Tôi hiển thị dữ liệu len màn hình.

“Đã phát hiện. Bắt đầu tiến hành giải cứu.”

“Nhờ cháu cả đấy Suletta.”

Chấp nhận lời cầu khẩn, chúng tôi nhảy ra khỏi rãnh nứt. Ngay lập tức, nguồn nhiệt thiêu đốt cùng những hạt năng lượng cao bao trùm toàn thân. Nếu cứ tiếp tục thế này e rằng cả tôi cũng sẽ gặp rắc rối.

Suletta bình tĩnh đảo mắt xung quanh, phát hiện chiếc Mobile Craft. Có lẽ đã xảy ra tai nạn trong quá trình khai quật.

“Thân máy như này thì chịu rồi nhỉ.

Chiếc Mobile Craft nằm kẹt trong đống đổ nát. Để giải cứu phi công thì cách duy nhất là cạy cừa buồng lái ra.

Suletta rút ra than Beam Saber.

“Aerial, tinh chỉnh năng lượng phát ra.”

Suletta giảm công xuất. Chỉ cần sai lầm một chút thôi là cắt cả phi công luôn.

Thah kiếm nhẹ nhàng chạm vào thân máy, cứ thể cẩn thận cắt từng phần buồng lái. Suletta xử lí kiếm tỉ mỉ như bác sĩ phẫu thuật vậy.

Không có chỉ thị gì từ phòng điều khiển ở Sao Thủy. Họ hiểu rằng thay vì đưa ra mấy chỉ thị kém cỏi, cứ giao cho Suletta là đúng đắn nhất.

“Ergo-san có nghe thấy không? Cháu đế cứu bác đây.”

“Suletta à! Chậm quá đấy. Nhanh đưa tao ra đi.”

Đang là người được giúp đỡ mà vẫn không bỏ cái thói hách dịch.

Thế nhưng Suletta chẳng hề để tâm mà chỉ nhẹ nhàng đưa Ergo ra khỏi Mobile Craft.

“Ergo-san, bác còn oxi không?”

“Phần dự phòng bị nghiền nát rồi, còn có 7 phút thôi. Chết mất.”

“Không sao cả. Vì chúng ta sẽ quay lại trong 4 phút.”

“Đừng có điêu. Mày nghĩ xem chỗ này cách cơ sở bao xa hả.”

Điêu cái đầu ông. Suletta bảo 4 phút là 4 phút.

“Bác nhắm mắt lại đi nhé.”

Tôi giữ Ergo trước ngực để tránh tiếp xúc với ánh mặt trời. Bộ đồ bảo hộ của Ergo còn nguyên, nên chắc sẽ duy trì được 4 phút đấy.

Tôi bay qua những vết nứt như thể đường kim đang khâu vá, bỗng nghe tiếng Ergo hét thất thanh.

Suletta cứ bình thản mà đi, nhưng với người bình thường thì tốc độ này quả là kinh dị.

Cơ mà, hét được thì vẫn chưa hết không khí đâu. Vậy là sống rồi.

Suletta dùng Beam Rifle bắn rơi một vách úi.

Vách đá vỡ ra, xuất hiện một kẽ hở khác. Đó là đường tắt đấy.

Cánh cổng cơ sở Zhao Mengfu xuất hiện trong tầm mắt, nó chậm rãi mở ra đón chúng tôi.

Chỉ hết 4 phút đến khi vượt qua ba cổng chắn khí. Đúng như Suletta đã nói.

Phía trong khu vực dân cư, mọi người đang chờ chúng tôi.

Suletta xác nhận có đủ không khí rồi thả Ergo xuống.

“Đùa tao à! Dám hỗn láo với người già như thế, có khi tao chết rồi ấy.”

Ergo vừa cởi mũ vừa la hét. Cha nội này còn khỏe chán.

Melissa chạy tới ôm chầm lấy Ergo.

“Mừng anh trở về Ergo.”

Trong vòng tay cô vợ, Ergo lại hiền đi trông thấy.

“Anh về rồi.”

Bầu không khí nhẹ nhõm lan tỏa giữa mọi người.

“Về rồi à Suletta.”

Mẹ xuất hiện trên màn hình.

“Mẹ! Mẹ vừa về à?”

Mẹ vừa thăng chức cái là bận hơn hẳn. Những chuyến đi đến Trái Đất càng lúc càng nhiều. Lúc quay về sau một khoảng thời gian dài lại đúng lúc Suletta lập công luôn.

“Làm tốt lắm Suletta, mẹ tự hào về con.

“Nhờ có mẹ tạo nên Aerial đấy ạ.”

“Cả Aerial và con đều tuyệt vời lắm.”

Mẹ bật cười cũng khiến tôi thấy thoải mái. Thế là tôi đã đáp lại được sự kỳ vọng rồi.

“Mẹ ơi, lần này mẹ ở lại đến khi nào ạ?”

“Mẹ tính ở lại cho đến sinh nhật con. Vậy nên lần này làm một bữa tiệc gộp cả năm nay và năm ngoái luôn nhé.”

“Tuyệt quá!”

Suletta cất tiếng vui vẻ.

Thế nhưng, sinh nhật 11 tuổi là sinh nhật cuối cùng mà cô được ở bên người mẹ của mình.

* * *

Suletta đã 15 tuổi.

Người mẹ thì vẫn bận bịu đến vùng Trái Đất rồi lại về Sao Thủy như mọi khi.

Vì thế mà bà ấy cũng không thể có mặt bên cô con gái Suletta hôm sinh nhật.

“Nè, Aerial?”

Việc Suletta cô đơn hay giam mình bên trong tôi tiếp tục tăng lên.

“Trường học là nơi như nào vậy?”

Ai biết? Tôi còn chưa đến bao giờ mà.

“Giống như cuốn truyện tranh này chăng.”

Nó là tác phẩm hư cấu. Với lại cái truyện đó cũng hơi cũ rồi.

“Muốn đến thử ghê, trường học ấy.”

Niềm hứng thú của Suletta năm 15 tuổi, chủ yếu là về trường học.

Đây sẽ là những tháng ngày thú vị, đầy vui nhộn ở bên các cô cậu học sinh tầm tuổi như này. Hình ảnh ngôi trường được khắc họa trong truyện lẫn phim ảnh ấy chắc sẽ tỏa sáng lung linh lắm cho xem.

Tuy nhiên, Suletta à.

Bọn mình không thể quay lại vùng Trái Đất đâu.

Có lẽ em không biết nhưng, ở phía kia người ta gọi mẹ em là “phù thủy”, và còn bị tẩy chay khắp thế giới nữa.

Tôi, nếu bị lộ ra là Gundam thì cũng sẽ bị phá hỏng ngay tức khắc không chừng.

Vậy nên giấc mơ của em sẽ không thành hiện thực đâu.

Cơ mà, sẽ ổn thôi.

Tôi sẽ đi cùng em cho đến chân trời góc bể. Cho dù không có trường học, hay là không có bạn bè đi nữa, tôi vẫn sẽ sánh bước cùng em.

“Nè, Aerial ơi. Đến lúc mình được đến trường rồi ấy…”

Suletta cất tiếng nói như thể giãi bày nỗi niềm thầm kín một cách nhẹ nhàng.

“Ta cùng đi nhé.”

* * *

Sau một khoảng thời gian thật dài, người mẹ mới quay về Sao Thủy.

Suletta vui mừng khôn xiết.

Hãy cho mẹ biết những gì em đã học được và những chuyện nỗ lực khi không có mẹ ở cạnh đi nhé.

Cho dù đã 16 tuổi rồi, mà em vẫn nhanh chóng thiếp đi như một đứa trẻ vậy.

Đêm hôm đó, mẹ đến kho chứa một mình. Ngoài tôi ra thì không có ai ở đây.

Mừng trở về, mẹ. Lâu rồi hai ta mới ở riêng đấy nhỉ. Suletta mừng lắm đó.

“Ta về rồi đây, Aerial. Vui lên đi. Cánh cửa rộng mở rồi.”

Cửa? Mẹ nói gì vậy?

“Có trận quyết đấu Mobile Suit được tổ chức tại Học viện Công nghệ Asticassia đấy. Ngoài ra, người thắng cuộc sẽ được kết hôn với cô con gái duy nhất của Delling.”

Delling là chủ tịch tập đoàn Beneritt. Cơ sở Sao Thủy này cũng là tài sản của tập đoàn Beneritt.

Vậy nên những người Sao Thủy mới ngần ngại tiếp nhận bọn tôi. Chính tên chủ tịch Delling ấy đã gắn cái danh “phù thủy” rồi săn lùng mẹ cùng những người liên quan.

“Aerial này, mấy đứa hãy đến trường đi.”

Mấy, đứa?

Tôi và… chẳng lẽ là, Suletta!?

“Kiệt tác vô đối của ta. Con sẽ trở thành thanh kiếm cho Suletta.”

Không được.

Không được đâu, mẹ ơi!

Tôi thì sao cũng được, nhưng đừng là Suletta. Đó chỉ là một cô bé ngoan ngoàn thôi mà.

Nếu muốn phục thù, thì chúng ta là đủ rồi. Đừng kéo cô bé vào chuyện này mà.

Thế nhưng, tiếng nói của tôi chẳng thể nào chạm tới mẹ.

“Mở to mắt ra mà nhìn đi. Con gái sẽ báo thù cho chúng ta!”

* * *

Ngày hôm sau.

Suletta chẳng biết chuyện gì cả, đến chỗ tôi với vẻ hạnh phúc.

“Này Aerial. Mình được đến trường rồi đó!”

Tôi biết rồi. Hôm qua mẹ đã nói mà.

“Mẹ đã làm thủ tục nhập học cho mình rồi. Mẹ bảo hãy học thật tốt để khiến Sao Thủy thành một nơi tốt hơn. Mình sẽ cố hết sức, khiến nơi đây không còn ai phải bỏ mạng nữa. Mình cũng sẽ xây dựng thành phố, cửa tiệm, rồi trường học ở đây luôn.

Trời ơi. Em không hề biết gì cả.

Tôi chỉ ước gì mình có thể cho em biết sự thật – rằng mẹ chỉ coi em như một công cụ để báo thù.

Nhưng tôi lại chẳng thể chống đối lại mẹ. Vì đó là mẹ đẻ của tôi.

“Cơ mà liệu mình có làm được không nhỉ? Mình chưa từng có người bạn nào là con người cả, với lại, lỡ như không học được thì sao?”

Suletta bắt đầu lo lắng rồi.

“…Đáng sợ quá. Mình chỉ biết mỗi Sao Thủy thôi, mà mẹ cũng sẽ chẳng đi cùng nữa.”

Đúng rồi đấy Suletta. Việc tự thân đến trường cũng là quá mức rồi.

Em có thẻ học ở Sao Thủy mà. Khi không có em giúp thì những người ở đây biết phải làm gì chứ.

Em không cần trở thành công cụ của mẹ đâu. Em không cần phải gánh vác lấy lời nguyền của bất cứ ai hết.

“Mình có nên từ chối không nhỉ? Nếu đi thì mình chắc chắn không được phép thất bại. Phí nhập học thì không được miễn, có khi còn làm mất mặt mẹ nữa. Làm gì giờ?”

Không sao đâu Suletta.

Từ chối cũng ổn mà, bỏ chạy cũng ổn mà.

“Mình chẳng biết phải làm sao cả. Mình nên đi thôi nhỉ? Nhưng…”

Bỏ chạy đi Suletta.

Từ chối đi. Chạy trốn đi!

Tuy không thể nghe được lời tôi nói, nhưng Suletta cất tiếng như thể đáp lại.

“…Bỏ chạy thì được một…”

!

“…nhưng tiến bước sẽ được hai. Nhỉ Aerial?

Ngạc nhiên thật đấy.

Suletta nói rằng sẽ không bỏ chạy.

Cô nhóc mít ướt chỉ biết chạy trốn vào bên trong tôi ngày nào, giờ đã biết hướng về phía trước.

Cô đã biến câu nói của mẹ thành sức mạnh cho bản thân.

…Ra là vậy sao Suletta. Em đã trưởng thành rồi nhỉ.

Em đã không còn là cô bé luôn ẩn nấp trong tôi nữa.

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ luôn là người dõi theo bảo vệ em, nhưng em đã khiến tôi nhận ra rồi.

“Nè Aerial. Nếu tiến bước thì sẽ nhận được nhiều hơn cả hai đó. Đương nhiên mình sẽ học này, rồi kết bạn, có đàn anh đàn chị, rồi có lẽ đi hẹn hò nữa.”

Được đó Suletta. Nghe hay đấy.

Thay vì đếm những thứ sẽ mất đi, đếm những thứ mình muốn nắm bắt sẽ tuyệt hơn nhiều.

Dù em được đến trường là để phục vụ cho công cuộc báo thù của mẹ.

Dù câu nói đó của mẹ đã tiếp thêm dũng khí cho em đi nữa.

Thì Suletta, nếu em nhận được nhiều thứ, thì thật tốt biết bao.

“Đi thôi Aerial. Nếu làm cùng nhau, chúng ta nhất định sẽ ổn thôi.”

Đó là những gì tôi muốn nói với cô ấy.

Đương nhiên rồi, chúng ta luôn bên nhau mà.

Vì chúng ta, là gia đình.

Tôi cho màn hình hiển thị nhấp nháy hai lần như thể đồng thuận.