May mắn Trương Từ Hiểu kịp thời tạo khiên chắn nếu không Cố Dĩ An thật sự trúng đòn rồi.

Trong lúc Trương Từ Hiểu đang cố gắng để tiêu diệt kẻ địch thì cặp đôi kia vẫn chỉ quan tâm đến đối phương:

"Chàng bị ngốc rồi à? Vậy mà cũng dám lao ra"

"Nếu nàng bị thương ta sẽ không tha thứ cho mình"

Nhưng Trương Từ Hiểu không nghĩ nhiều như vậy, việc của bây giờ là phải tiêu diệt thứ quái dị này.

Chẳng mấy chốc cả khu đó đã bị một luồng sáng xanh lạnh lẽo và khí đen gắt gao bao lấy.

Tôn Từ Y ở trong phủ cũng cảm nhận được gì đó, trái tim cô đột nhiên đập rất nhanh.

Trương Thuần Ninh đứng cạnh thấy pháo hoa được bắn lên thì hào hứng kéo lấy tay áo cô:

"Muội nhìn kìa, pháo hoa đẹp quá"

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm với nhiều màu sắc khác nhau vô cùng rực rỡ.

Ai ai cũng mê mẩn ngắm nhìn.

Pháo hoa ở thời đại này rất hiếm và đắt đỏ, trừ hoàng cung và ngày tết ra đều không thể thấy, đặc biệt với số lượng lớn thế này.

Để có được nhiều pháo hoa chắc Trương Thừa tướng đã tốn không ít công sức.

Nhưng chính lúc Tôn Từ Y đang hướng lên bầu trời, tập trung tinh thần vào pháo hoa thì cô cảm nhận được một lực mạnh mẽ đẩy cô từ phía sau.

Cô chỉ kịp hét lên một tiếng liền hung hăng té lăn quay xuống đất.

Một cỗ đau đớn khổng lồ hoàn hảo ập lên thân Tôn Từ Y.

Cố Khải Ngôn hoảng hốt chạy ra đỡ con gái dậy:

“Bảo bối, con có sao không?"

Nhưng giờ này Tôn Từ Y đã đau đến không động đậy được, cô cứ như vậy co quắp thân thể ngã trên mặt đất.

Tôn Từ Y bên này động tĩnh, tất nhiên kinh động đến các vị khách xung quanh.

Người kinh hãi người lo lắng, nhìn biểu cảm của Thừa tướng bọn họ biết chắc kẻ đã khiến Tôn Từ Y ngã sẽ không toàn mạng.

Lúc Trương Từ Hiểu vừa quay về thì bữa tiệc đã giải tán, các hạ nhân đang dọn dẹp tàn dư còn sót lại.

Mặt mày ai nấy đều như đã xảy ra chuyện lớn, không ai tươi tỉnh nổi.

Ngay giữa sân còn có một vũng máu.

Không phải trước khi chàng đi mọi người còn đang vui vẻ trong bữa tiệc sao?

Tôn Từ Y ngồi trên giường thở ra một hơi dài đầy tâm sự, Cố Khải Ngôn ngồi bên đưa cho cô một bát thuốc:

"Uống đi, xong rồi thì đi ngủ sớm"

Vừa uống xong bát thuốc thì Trương Từ Hiểu đã hoảng hốt chạy vào, chưa gì đã nhanh chân đẩy Cố Khải Ngôn sang một bên:

"Từ Y, nàng thế nào rồi? Có còn đau không?"

Tôn Từ Y ngạc nhiên nhìn đối phương một lúc, rồi cô cũng nhẹ cười nói:

"Ta không sao, không còn đau nữa rồi.

Vốn dĩ ta không bị đau mà"

Trương Từ Hiểu tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôn Từ Y nắm lấy tay phu quân vừa chấn an vừa giải thích.

Đúng là cô đã ngã thật nhưng không bị sao hết, chỉ là diễn một màn kịch thôi.

Người đẩy cô là một tì nữ của Cố Ngân Sương, cô ta đã bị Thừa tướng trừng phạt ngay trong bữa tiệc nên mới có một vũng máu ở giữa sân, đến ngay cả đại công chúa cũng không thoát khỏi liên can.

Bây giờ ai cũng biết nếu động đến con dâu Trương Thừa tướng sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng.

Một lúc sau, tì nữ tắt bớt nến và bước ra ngoài.

Đêm nay Tôn Từ Y sẽ ngủ một mình vì cô đang tách phòng với Trương Từ Hiểu theo lời Thừa tướng.

Vì cô đang mang thai, sợ Trương Từ Hiểu sẽ vô ý đụng phải.

Tôn Từ Y vừa nằm xuống giường đã thấy ai đó đang lấp ló ngoài cửa, còn có những tiếng xì xào.

Cô nhìn chằm chằm ra đó một hồi.

Trương Từ Hiểu và Trương Thuần Ninh đang núp sau cánh cửa, Trương Thuần Ninh còn không ngừng động viên:

"Mau, đi vào đi!"

Trước những lời cổ vũ của tỷ tỷ đột nhiên Trương Từ Hiểu lại thấy rụt rè:

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Trước đây đệ chưa từng lùi bước trước chuyện gì, đặc biệt là những chuyện về Từ Y mà.

Cứ theo kế hoạch mà làm."

Tôn Từ Y nhanh chóng nhận ra phu quân mình đang ở ngoài đó.

"Trương Từ Hiểu, chàng làm gì thế? Mau vào đây"

Lúc này Trương Từ Hiểu mới bước vào phòng, bộ dạng ấp úng hiếm thấy:

"Ta nghe nói phu thê ngủ chung rất tốt cho bé con.

Đêm nay ta có thể ở lại không? Ta ngủ ngoan lắm, nàng cũng biết mà"

Kiểu này là giống xin ngủ nhờ sao? Tôn Từ Y cố nhịn cười, bỗng thấy hành động của phu quân dễ thương.

"Được rồi, chàng muốn ngủ lại cũng được."

Chàng chạy lại kệ sách tự mình mày mò, Tôn Từ Y thắc mắc nhìn mãi.

Cho đến lúc chàng lấy ra một quyển sách và nhanh chóng chạy lại phía giường, giơ nó ra:

"Ta có thể đọc quyển sách này cho con của chúng ta nghe không? Thuần Nhi tỷ tỷ nói...rất tốt cho bé con, trước đây nàng cũng từng đọc quyển sách này cho ta nghe rồi"

Tôn Từ Y vừa nghe đã nhận ra ngay, quyển sách đó gồm những câu chuyện cổ tích được đúc kết từ trí nhớ của cô, đều rất phù hợp.

Cô cũng đồng ý liền nằm xuống ngay ngắn để nghe phu quân đọc truyện.

Cô chăm chú nhìn biểu hiện của phu quân, rõ ràng đọc không có chút giọng điệu nào mà cứ muốn đọc, nhưng không hiểu sao cô lại thấy giọng của chàng dễ nghe:

"Xem ra chàng ấy thích đứa bé hơn mình nghĩ"

Nhưng lúc Trương Từ Hiểu vừa mới đọc được một lúc Tôn Từ Y đã sớm say giấc rồi.

Đêm đó, quả nhiên Trương Từ Hiểu ngủ rất ngoan.

Tôn Từ Y đang chìm trong giấc ngủ quay sang ôm lấy đối phương trong vô thức khiến chàng tỉnh giấc, còn giơ chân gác lên đùi người ta, một tay sờ lên má chàng:

"Trương Từ Hiểu ngốc, một tảng băng nhỏ như chàng cuối cùng cũng lớn rồi"

Trương Từ Hiểu há hốc, thì ra cô luôn xem mình là một tảng băng.

Chàng đưa nhẹ tay vẫy vẫy trước mặt Tôn Từ Y, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền.

Thì ra là nói mơ.

"Chàng đừng sợ, ta bảo vệ chàng...bảo vệ chàng"

Trương Từ Hiểu cũng ôm lấy Tôn Từ Y, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

"Ta biết nàng sẽ bảo vệ ta mà, nàng luôn là người yêu thương ta nhất"

Chàng vừa động nhẹ vết thương ở bụng đã đau nhói, tuy tên kia đã được giải quyết nhưng chàng bị thương, vết thương không nặng nên chàng không muốn phu nhân mình biết rồi lại lo lắng.

Bên ngoài trời đột nhiên nổi sấm chớp.

Tại Thành vương phủ, Cố Nhược Nhiên giật mình tỉnh dậy vì gặp phải ác mộng.

Cố Dĩ An nằm bên cạnh cũng tỉnh giấc, chưa gì hắn đã ôm chặt lấy nàng an ủi:

"Đừng sợ, có ta ở đây"

Hắn cảm nhận được nàng đang run rẩy, trước đây nàng chưa từng có bộ dạng này.

Cố Nhược Nhiên đưa đôi mắt ươn ướt nhìn hắn:

"Tiểu Lạc, chàng đưa ta rời khỏi đây đi.

Ta sợ lắm."

Nàng mơ thấy bọn họ phát hiện ra chuyện của hai người, những ánh mắt kì thị kia đều bủa vây nàng và hắn.

Rất đáng sợ.

"Nàng bình tĩnh đã, sẽ không sao cả"

"Chàng sao thế? Không muốn rời đi cùng ta sao?"

Vào khoảnh khắc Cố Nhược Nhiên hỏi hắn, hắn đã không biết trả lời thế nào.

Hắn thật sự đã phân vân.

Nàng như hiểu ra mà thất vọng cũng đi ngủ ngay sau đó, không muốn làm loạn nữa.

"Nhược Nhiên, nàng nghe ta nói..."

Nhưng Cố Nhược Nhiên lại bịt chặt tai, nổi giận đùng đùng:

"Chàng im đi, ta không muốn nghe chàng nói nữa.

Ta muốn đi ngủ!"

Khi thấy Cố Dĩ An phân vân, bỗng lòng nàng như bị thứ gì đó bóp chặt, rất khó chịu.

Hắn biết mình làm sai liền nằm xuống bên cạnh mà ôm lấy nàng, kết quả lại bị nàng đẩy ra phũ phàng, đến cả vết thương trên tay hắn cũng bị nàng vô tình làm đau:

"Xin lỗi, ta không cố tình" Nàng liền áy náy giữ chặt cánh tay đang bị thương của hắn thổi thổi

"Ta không đau, đều tại ta để nàng đụng trúng"

Hắn ôm nàng, cả hai nằm xuống giường:

"Đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi"

Hôm sau, Tôn Từ Y thức dậy và đi dạo trong vườn hoa, tranh thủ ngắm hoa và cùng Trương Từ Hiểu hứng nắng sớm.

Cũng hiếm khi hai người đi dạo trong hoa viên của phủ, trước đây chàng không biết chỗ này lại đẹp thế này.

Chàng nhìn kĩ thì mới thấy có một số loài rất quen mắt.

Tôn Từ Y thấy phu quân đang ngắm nhìn những bông hoa kia cũng lí giải:

"Đây là một số loài hoa trong 5 năm chàng gửi về, ta đều trồng thử để dành làm nước hoa.

Nhưng một số loài không sống sót được, dù bọn chúng rất thơm"

"Xem ra nàng chăm sóc bọn chúng rất tốt"

Vừa sáng ra hoàng thượng đã cho gọi những đứa con của mình vào cung.

Ông ta phiền lòng nhìn bọn chúng một lượt.

Đứa thì phạm tội lớn, đứa thì đang bị cấm túc, chẳng có ai hoàn toàn nổi trội.

"Toàn nhi, con và trắc phi thế nào vậy? Thành hôn đã lâu rồi nhưng vẫn chưa có tin gì cả"

Thấy phụ hoàng nóng lòng muốn có cháu để so sánh với đại thần, Cố Toàn không biết phải nói gì hơn.

Hắn có chung chăn gối với Trần Tây Hà, mấy năm nay cũng cố gắng nhưng đều không có kết quả.

"Năm đó ta để Trương Từ Hiểu ra chiến trường, không ngờ tên nhóc đó không chết, vừa quay lại đã có tin mừng.

Con vậy mà không bằng nó dù chỉ một góc"

Cố Toàn nghĩ đã đến thời cơ vội nắm ngay:

"Phụ hoàng, nhi thần không phải là không có cố gắng, đều do Trần Tây Hà đó vô năng.

Con muốn xin phụ hoàng cho con lập chính phi"

Các vương gia và công chúa khác đều kinh ngạc ồ lên.

Hoàng thượng vừa nghe đã biết con trai muốn gì, vẻ mặt đã hiện rõ không ưng ý:

"Trương Thuần Ninh đó thì không được.

Cô ta chỉ là nghĩa nữ của Trương Mộ Thần, thân phận không tương xứng.

Hơn nữa Trần Cảnh Liêm lập được công trong lần xuất chinh trước, hắn đã xin thánh chỉ ban hôn cho hắn và cô ta, giờ thánh chỉ chắc đã đến phủ Thừa tướng rồi"

Cố Nhược Nhiên và Cố Dĩ An nhìn nhau, không ngờ Trần Cảnh Liêm lại bạo như vậy.

Cô nương người ta không để ý đến hắn liền ép cưới.

Cố Toàn không thể nói gì khác chỉ đành lui xuống.

"Nhược Nhi, giờ con gả cho Trương Từ Hiểu cũng phải cố gắng, không thể để thua Tôn Từ Y đó"

Cố Nhược Nhiên thầm khinh bỉ trong lòng nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Chuyện mang thai vẫn là không nên để lộ ngay lúc này.

Cố Ngân Sương liếc mắt nhìn nhị muội rồi nói:

"Phụ hoàng, ai chẳng biết A Hiểu chỉ thích Tôn Từ Y, nhị muội thế này chắc chắn không thể khiến huynh ấy để mắt đến.

Nếu ban đầu người gả con cho huynh ấy có phải đã khác rồi không?"

Hoàng thượng lại nghĩ đến bao nhiêu lần Cố Ngân Sương bị trả thù và bị phạt vì thất bại:

"Con im ngay, cũng may ta không gả con cho nó.

Bao nhiêu lần con hãm hại Tôn Từ Y đều thất bại, bị phạt còn chưa đủ sao?"

Cố Dĩ An cười thầm, động vào Tôn Từ Y đều sẽ phải trả giá.

Lần trước sau vụ Cố Ngân Sương bị Lý Lạt Minh làm nhục trong hoa viên giờ đã bị truyền ra ngoài, rất nhiều tai tiếng, đã không còn ai dám lấy nàng ta nữa.

Ông ta ngồi trên cao thất thần nhìn những đứa con của mình một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Cố Dĩ An.

Giờ chỉ có đứa trẻ này là ưu tú nhất, xuất sắc nhất:

"Dĩ An, con cũng đến tuổi lập gia thất rồi.

Sau vụ việc lần trước, Sở Quốc muốn tỏ rõ thành ý nên muốn liên hôn lại, để công chúa Sở Quốc hòa thân.

Nghe nói công chúa tài cao, tinh thông cầm kì thi họa, rất hợp với con"

Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên giật mình nhìn nhau, giờ ông ta sẽ ban hôn cho hắn sao?