An Tiệp ngồi trên giường, lười nhác vươn vai duỗi lưng, khớp xương vang răng rắc răng rắc, y hơi hơi cau mày, cúi đầu vỗ vỗ vai lưng mấy cái. Bên ngoài giá lạnh tàn sát khắp nơi, gió Tây Bắc thổi cửa sổ rung sầm sập, góc cửa kính thủy tinh đậu lại một đóa hoa tuyết xinh xắn đáng yêu, tầm nhìn chẳng được rõ ràng, khắp nơi đều trắng xóa.

Y hít hít cái mũi: “Trời lạnh thế này mà bắt mình đích thân đi đón, bố láo thật.”

Bên cạnh có người khẽ cười, Mạc Thông thò đầu ra từ trong chăn, nghiêng người ôm lấy y, mắt không thèm mở mà cứ cọ cọ dụi dụi y như làm nũng, còn hàm hồ bảo: “Không đi thì thôi, để hai cha kia chết rét ở sân bay cho đáng đời… Cho tôi hôn một cái đã nào, au!!”

An Tiệp cốc vào đầu Mạc Thông một cái rõ vang: “Lượn mau, dậy dọn nhà, chiều nay Tiểu Cẩn sang đây đấy, gói sủi cảo đi, đợi nó đến là nấu được rồi.”

Nhắc tới hai cô em gái là Mạc Thông lại nhíu mày, hắn chậm rì đứng lên ngáp một cái: “Tiểu Cẩn đến, Tiểu Du thì sao?”

“Hôm qua gọi điện bảo gần đây bận quá, mười lăm có về mới về.”

Mạc Thông buồn bực dúi đầu vào tay, nói thầm: “Chả biết nó bận cái gì nữa, già đến nơi rồi mà còn chưa thấy nửa cái bóng của em rể đâu cả… Sầu thật, tôi quản không nổi nó luôn rồi.”

An Tiệp bật cười liếc nhìn hắn: “Trên không thẳng thì dưới cong queo, cậu mà còn không biết xấu hổ đòi quản người khác, đồ nhãi…”

Y vô tình bật thốt lên “Đồ nhãi ranh”, ba chữ này đã vinh quang ngự trị ở vị trí đầu bảng từ ngữ cấm kị của Mạc Thông từ lâu rồi. Hồi đó sau khi An Tiệp giấu diếm đủ đường, ở đại sa mạc hai người thiếu chút nữa thì sinh ly tử biệt thì Mạc Thông nghe không nổi ba chữ này nữa. An Tiệp biết mình đuối lý nên lâu nay cũng biết thân biết phận mà sửa miệng, giờ không đề phòng một cái lại đột nhiên phun ra đến hai chữ trên. Y chợt cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống vài độ, đành cười ruồi một tiếng nuốt chữ cuối vào: “Ờ… Tôi đi gọi điện, xem hai tên tai họa Túy Xà với Thập Ngũ lên máy bay chưa…”

An Tiệp nhảy lên chạy trốn, động tác của Mạc Thông còn nhanh hơn, y chưa kịp đứng lên thì hắn đã tóm được rồi. An Tiệp vội vã nghiêng người né phắt sang cả mét, tư thế sẵn sàng lẩn như chạch. Mạc Thông cười gằn đứng phắt từ trên giường dậy, ở vị trí cao nhào xuống chiếm hết thuận lợi địa hình, cánh tay ôm siết lấy cổ An Tiệp, dựa vào độ cao đè vai y xuống.

Con đường trốn chạy của An Tiệp bị áp lực trọng lượng chặn đứng. Mạc Thông dùng cánh tay rảnh rỗi quấn chặt eo y, cơ thịt trên cánh tay cứng như sắt nguội. Nơi yếu ớt nhất trên cổ An Tiệp bị tóm gọn như mèo nhỏ bị túm gáy, y không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể ngẩng cổ cười cầu tình: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, không nói thì không nói, không nói còn không được sao… Úi!”

Mạc Thông nhấc bổng y khỏi mặt đất quăng lên giường. Đệm giường mềm mại dễ dàng khiến người lún sâu xuống rồi nảy lên một chút, cũng không đau. Mạc Thông dùng một bàn tay kìm cổ An Tiệp, chân chèn chặt chân y, tay còn lại chống trên giường. Hắn ghé sát tai y, ánh mắt rất nguy hiểm, rít ra từng chữ từ trong kẽ răng: “Anh nói ai là đồ nhãi ranh, hửm?”

An Tiệp vô tội chớp chớp mắt, nghĩ bụng bỏ mẹ rồi, thằng chả không giận thật đấy chứ: “Nói nhầm, tuyệt đối là nói nhầm, cam đoan có Mao chủ tịch.”

Mạc Thông kéo khóe miệng thành một nụ cười đầy ý xấu, cái tay đang bóp nhẹ cổ An Tiệp biến thành xoa xoa mặt y, đẩy hết những lọn tóc mềm tán loạn hai bên má y ra sau tai, cọ lên dụ xuống một hồi, hắn dài giọng nói một cách vô cùng ái muội: “Ồ, nói nhầm? Nhưng mà tôi nghe người ta nói lời vô thức mới là lời thật lòng nha. Nhất là…” Cái tay mất nết tiếp tục đi xuống, đầu ngón tay lướt qua cái cổ trần trụi của An Tiệp, cực kì linh hoạt tháo cúc áo thò vào trong, chạy dọc theo làn da nửa kín nửa hở ấm áp lạ lùng. Bàn tay dừng lại nơi trái tim y một chút, cảm nhận nhịp tim khe khẽ bên dưới nó, rồi đột nhiên nhéo lên ngực y một cái rõ đau, “Nhất là cái con hồ ly lúc nào cũng đầy bụng mưu kế như người nào đó này này.”

Nhịp thở của An Tiệp rối loạn. Y xù lông tóm lấy cái tay đang tác quái: “Sáng sớm phát tình cái gì hả? Cút mau cho tôi, nên làm cái gì thì làm đi… Á!”

Mạc Thông cúi xuống gặm một cái trên cổ y để lại cái nhói đau nhàn nhạt, hắn rời hàm răng đi, nhè nhẹ liếm dấu vết mình lưu lại, cọ cọ hai bên má, thân mật không nói nên lời. Nguyện vọng lớn nhất của An Tiệp hiện tại chính là một cước đạp văng Mạc Thông, cơ mà y mất tiên cơ, hai chân bị đè chặt cả rồi. Mấy năm nay vì công việc mà cơ thể Mạc Thông dưới lớp áo ngủ đã nhìn ra cơ thịt rắn chắc đẹp mắt, An Tiệp bi ai phát hiện y đã chẳng thể làm được cái việc kiểu như một đạp đá hắn ra khỏi phòng nữa rồi, đành nghiến răng nghiến lợi thằng ranh chết toi này tuyệt đối chắc chắn trăm phần trăm là ăn vụng phân hóa học mà.

“Đừng làm loạn, tôi còn phải đi đón…” Mạc Thông đột ngột cạ cạ vào xương cụt của y, An Tiệp nuốt tiếng rên vào bụng, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.

“Mặc kệ.” Mạc Thông nói vào lỗ tai y, hơi thở phả cả vào màng nhĩ, An Tiệp nhịn không được mà nghiêng đầu, Mạc Thông nở nụ cười, liếm liếm vành tai y, vừa lòng cảm nhận được cái tên tăng động trong lòng cứng đờ cả người, ngoan ngoãn hẳn xuống, “Tôi đi với anh.”

Người đàn ông này nhìn qua bách độc bất xâm, cực kì cứng cỏi, kì thực y rất khó lòng cự tuyệt những động tác thân mật nhỏ bé ấy. Có đôi khi chỉ cần một thân thể ấm áp kề cận trong ngày đông giá rét đã có thể khiến cho y mê đắm mà dịu ngoan. Mạc Thông thở dài, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi hắn ôm eo đối phương, hình như nó còn nhỏ hơn chiều dài một cánh tay của hắn: “Sao anh ăn bao nhiêu mà không thấy có tí thịt nào thế? Nuôi chả bõ.”

“Lao động trí óc tiêu hao nhiều năng lượng mờ ~” An Tiệp phục hồi tinh thần, lui về phía sau một chút, chống tay nhích người dậy, “Còn cậu thế nào lại càng ngày càng nặng? Nuốt chì à?”

Mạc Thông bật cười áp sát lại nhìn y, đôi mắt cong cong ý cười sáng ngời, đồng tử đen thăm thẳm như muốn hút người sa chân trong đó. Rồi hắn buông mi mắt, đôi môi chạm nhẹ lên môi An Tiệp, lướt nhanh như cánh chuồn chuồn. Hắn ôm vai An Tiệp, nghiêng người, giữ lấy gáy y mà hôn lên. An Tiệp do dự một chút, cuối cùng cũng không đẩy ra, một tay chống sau người, tay kia vòng qua cổ hắn.

Đối với kỹ thuật hôn môi của y, ngoài miệng thì không nói nhưng thực ra Mạc Thông vẫn có chút canh cánh trong lòng, trong đầu lúc nào cũng tưởng tượng ra cảnh An Tiệp hôn người khác. Anh phải có bao nhiêu kinh nghiệm mới đạt được trình độ này chứ hả? Mùi dấm bốc chua lòm.

Cứ nghĩ đến việc y đã từng lưu luyến qua rất nhiều người, gặp dịp thì chơi, hại người hại mình; nghĩ đến việc y đã từng dịu dàng với bao nhiêu người nhưng không hề dừng lại, chỉ vì tất cả ký ức, tâm huyết, thậm chí là cả linh hồn y đều đã giao trọn cho một người khác trước rồi, Mạc Thông liền cảm thấy cả bụng buồn phiền.

Hắn biết như thế là cố tình kiếm chuyện, thế nhưng cảm giác thiếu an toàn mà An Tiệp để lại cho hắn chung quy vẫn quá lớn. Khoảng cách xa xôi trên thế gian chẳng qua là kẻ yêu nhau không hiểu rõ lòng nhau mà thôi, nhưng nếu cách xa không chỉ là cự ly, còn cả thời gian nữa thì sao đây?

Tất cả những người biết về An Ẩm Hồ, kể cả Túy Xà đều không rõ một người đàn ông như vậy sao lại vì một cô gái yếu đuối trong sáng mà dốc cạn nửa đời người, vì cô ấy quá tốt đẹp, vì cô ấy có sự tinh thuần mà y không quen thuộc ư? Hay bởi vì cô ấy là mối tình đầu của y, là người làm cho y biết đến tình yêu mới chớm?

Là may mắn của cô, hay là bất hạnh của y?

Chung quy mọi chuyện đã qua rất nhiều năm, có lẽ ngay cả An Tiệp cũng không nói rõ được tình cảm của mình với Mộc Liên rốt cuộc là gì. Có lẽ chỉ vì tuổi niên thiếu khinh cuồng, cũng có lẽ bởi tham luyến thứ ấm áp mà cả bằng hữu và anh em đều không cho y được.

Nhưng Thôi Mộc Liên đã chết rồi.

Mạc Thông hiểu rõ, người còn sống không bao giờ vượt qua nổi người đã chết. Người kia không còn ở trên trần thế, không màng khói lửa nhân gian, bởi thế tất cả thuộc về cô ấy đều như tượng đá trong điện thờ, xa cách…nhưng lại trở thành thần thánh không thể xóa mờ trong trí nhớ…

Chính là, chúng đều là quá vãng.

Chỉ khi còn sống, mới có tư cách hạnh phúc, mới có tư cách yêu.

Từ ngày ở đại sa mạc trở về đã thật lâu thật lâu, thằng nhóc Mạc Thông nguyên bản đang thăng tiến trên con đường lưu manh côn đồ lại đột nhiên quay đầu hướng thiện trở thành một anh cảnh sát nhân dân vinh quang. An Tiệp thì tiếp tục bình thản ổn định làm một dịch giả “bình thường” đúng như ước mơ của y. Học ngôn ngữ cần có thiên phú, mà An Tiệp thuộc loại có thiên phú cực kì cao. Mạc Thông thường xuyên oán giận, hắn dãi nắng dầm mưa cả ngày lăn lộn trong cái ngành có chỉ số nguy cơ cao lại còn suốt ngày tăng ca, thế mà tiền lương cư nhiên không nhiều bằng An Tiệp ngồi nhà gõ chữ mấy ngày chơi game bừa phứa.

Chứng bệnh sợ giam cầm của An Tiệp vẫn không khỏi hẳn, chỉ sợ cả đời vẫn thế, chẳng qua Mạc Thông đã quyết sẽ dùng cả sinh mệnh, dốc hết toàn sức lực mà bảo vệ y, không để y phải e ngại bất cứ điều gì… Cho dù tên đàn ông mất nết này có lẽ chẳng cần bảo vệ và chăm sóc…

Cuộc sống… Sau khi đã trải nghiệm những trắc trở không phải dành cho con người, bọn họ có tư cách, cũng có khả năng có được một cuộc sống bình thường.

Mà tình yêu, chính là thứ có thể khiến cho chúng ta thực sự trưởng thành. Những mạng người mất đi trong bóng tối, hình vẽ diên vĩ cùng với những quái vật trong đại sa mạc kia giống như một cơn mộng khắc cốt minh tâm, đã rửa sạch toàn bộ thời thanh niên non trẻ của chàng trai họ Mạc.

Nghe một bài hát, hoặc ngồi đó ngắm từng mùa trôi qua ngoài cửa sổ, và có y bên người. Ngắm người nọ hoặc lách cách gõ phím, hoặc vừa đánh máy vừa hùng hổ khi bị biên tập thúc giục điên cuồng, bỗng cảm thấy hết thảy chuyện trước kia đều là hư ảo…đều không chân thật.

Cùng nhau chung sống với củi gạo dầu muối tương dấm trà, thi thoảng đấu đá vì những việc lông gà vỏ tỏi. Tên trai già tên An Tiệp lúc nào cũng thích giả ngơ mơ hồ trước mặt người khác trở nên chân thực vô cùng, chân thực đến mức mỗi sớm thức dậy được dựa vào thân thể hơi lành lạnh của y, hắn sẽ đặc biệt đặc biệt hạnh phúc, cả trái tim đều được lấp đầy.

Một tiếng đồng hồ sau, người nào đó được Mạc Thông ôm từ phòng tắm ra đã sâu sắc thấu hiểu thế nào là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mạc Thông cười toe toét như một con cáo trộm được gà béo.

An Tiệp lười mở mắt, chui trong chăn ấm đệm êm không muốn động đậy. Mạc Thông nhìn mà dãi chảy ròng ròng, nghĩ bụng người này bình thường cũng ngoan hiền thế có phải tốt không. Hắn kéo chăn lên cho y, nâng độ ấm điều hòa, hôn thêm một cái: “Ngủ tiếp đi, tôi đi đón hai tên ôn thần Túy Xà với Thập Ngũ cho anh.”

An Tiệp ậm ừ thay câu đáp.

Mạc Thông cọ cọ dụi dụi dùng dằng cả ngày chưa chịu đi, An Tiệp mở to mắt, thấy hắn đang ngồi ở một bên, cúi đầu, mắt nhìn mình chăm chú không chớp. Ánh nhìn kia trông kiểu nào cũng thấy không ổn, vì thế y giơ chân, đạp: “Không phải đón người à? Sao vẫn chưa đi?”

Mạc Thông dùng mu bàn tay cọ cọ mặt y, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thốt ra một câu: “Gả cho tôi đi?”

An Tiệp trợn mắt trừng hắn cả nửa ngày mới hiểu mình vừa nghe thấy cái gì. Ngay sau đó sắc mặt y xanh mét, chộp cái gối đầu phang thẳng vào bản mặt thiếu đòn của Mạc Thông.

Mạc Thông đá văng ghế dựa, quỳ một gối, vừa vặn tránh thoát cái gối nguy hiểm. Hắn nắm một bàn tay của An Tiệp ủ trong tay mình: “Hay là anh lấy tôi cũng được? An Tiệp… Tôi đột nhiên phát hiện không có anh tôi không sống nổi, một ngày cũng không sống nổi. Anh cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà chấp nhận tôi đi có được không?”

An Tiệp chớp chớp mắt, bị một chuỗi lời buồn nôn của hắn xoay vòng: “Khụ, tôi…”

“Anh không cự tuyệt, có nghĩa là đồng ý?”

An Tiệp nhìn nhìn đôi mắt có chút ướt đỏ của Mạc Thông, lại nhìn bàn tay bị người ta nắm, rút về không được, không rút cũng không xong.

Mạc Thông nở nụ cười lấy ra một cái hộp nhỏ. Vẻ mặt An Tiệp chẳng khác nào bị sét đánh. Y thấy Mạc Thông mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim đơn giản kiểu dáng đồng nhất. Y nhìn hắn, kinh ngạc: “Cậu cậu cậu cậu cậu… Không phải chứ?”

Sắc mặt y rất khó coi, nhưng chẳng hiểu sao lại không nghĩ đến việc rút tay về.

Mạc Thông vô cùng cẩn thận đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út cho An Tiệp rồi đặt một nụ hôn thành kính vạn phần lên mu bàn tay y, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, tôi rốt cuộc có thể buộc được anh ở bên mình rồi.”

An Tiệp lúc này mới phản ứng kịp, y bị chính mình đóng gói bán đi rồi, thế là rụt ngay tay lại y như bị bỏng. Mạc Thông chuồn vội ra đeo luôn cái nhẫn kia lên tay mình: “Tôi không mong đợi anh có thể đeo cho tôi nên tự đeo thay anh luôn. Dù sao thì giờ anh có muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa đâu.”

Hắn cười lớn chạy ra ngoài như một cơn gió, tựa hồ sợ rằng đi chậm một bước sẽ phải nghe những điều mình không muốn.

An Tiệp cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc trên tay, lật qua lật lại, ngón tay vốn chưa từng bị ràng buộc lại chẳng có chút nào khó chịu. Y lắc đầu, khe khẽ cười.

Bán, ừ thì bán thôi.

================

Một ngày nọ.

“Này, tôi bảo, chúng ta nhận con nuôi đi?”

“Con? Cậu rảnh quá à?”

“Dưỡng già chứ sao. Tôi mỗi ngày đều vào sinh ra tử trong mưa bom bão đạn, nhãng ra một cái, nhẹ thì không thể tự gánh vác cuộc sống, nặng thì trực tiếp đi gặp Marx, vạn nhất tôi không còn nữa, còn có người ở bên anh.”

“…”

“Thế nào?”

“Tôi bóp chết cậu trước có được không?”

“… Đồng chí An Tiệp, anh có ý định mưu sát chồng.”

“Đồng chí Mạc Thông, cậu mà chết nhất định là do tự mình tìm lấy.”

Sau này của sau này, Mạc Thông thực sự đón một cô bé về nhà. Không biết thành phần hủ bại này đi cửa sau thế nào, không biết lai lịch của con bé ra sao, cũng chẳng hiểu thằng cha này đầu óc bị lừa đá ở đâu mà đã biết rõ trong nhà có hai tên đàn ông còn mang một cô nhóc về.

Thế nhưng An Tiệp vừa nhìn thấy lần đầu tiên đã yêu quý cô bé, nó có một đôi mắt lặng yên trong suốt, nó nho nhỏ và mềm mại. Y có chút sợ hãi, sợ hãi mình không thể chăm sóc tốt cho sinh mệnh nhỏ bé này.

Bọn họ cho con gái một cái tên mới, đặt là An Di Ninh.

Mạc Thông nói, “An” là để cho con theo họ của anh, “Di” là “di” trong “tâm khoáng thần di”, “Ninh” là “Ninh” trong “Ninh tĩnh trí viễn”.

Hi vọng con lớn lên, là vui vẻ an bình.

TOÀN VĂN HOÀN