Dù cô ấy có nói như vậy, tôi cũng không phải là cô ấy. Tôi không thể dễ dàng nói ra những gì mình đang nghĩ. Chỉ việc yêu cầu cô ấy ngừng nói khi đang đọc cũng đã mất rất nhiều can đảm.

“Thật ra thì, không có gì đâu…”

Tôi quay mặt đi khi nói điều này, nhưng Koyanagi không hề chịu nhượng bộ.

“Câu đó không thuyết phục khi cậu vừa nói vừa đảo mắt đi chỗ khác đâu~. Nếu cậu không có gì để giấu, thì hãy nhìn thẳng vào mắt tớ và nói đi.”

Giọng điệu chế nhạo của cô ấy làm tôi cảm thấy khó chịu, và tôi quay lại nhìn cô với một chút bực bội. Tại sao cô ấy lúc nào cũng nói những lời như vậy nhỉ?

Thấy tôi khó chịu, cô ấy nở nụ cười vui vẻ hơn trước, khoanh chân một cách khoa trương và tựa khuỷu tay lên lưng ghế.

“Ôi, ôi~. Nếu cậu có điều gì muốn nói thì hãy nói ra đi?”

Vào lúc đó… có thứ gì đó trong tôi như vừa bùng nổ.

“Khép chân lại đi! Quần lót của cậu đã lộ ra nãy giờ rồi kìa!!”

“Hả? Cái gì—?”

Tôi đứng dậy, chỉ tay vào váy của cô ấy khi hét lên. Koyanagi chớp mắt trong khi đang rất sốc, vẻ mặt của cô ấy thể hiện rõ rằng cô ấy đang cực kì bất ngờ.

“Có thể với cậu thì không có gì to tát, và cậu không quan tâm nếu để người khác thấy, nhưng với tôi thì trông nó rất tục tĩu! Nên hãy khép chân lại!!”

“Đ-Được rồi…”

“Và cổ áo của cậu! Cậu đã nới lỏng nó đến mức tôi có thể thấy cả áo ngực của cậu qua các khuy áo! Chỉnh lại ngay đi!!”

“Đ-Được rồi…”

“Hơn nữa! Những chàng trai như tôi, không có nhiều mối quan hệ gì với phải nữ, ngu ngốc đến mức khi một cô gái nói chuyện bình thường với chúng tôi, chúng tôi nghĩ, ‘Hả, cô ấy thích mình rồi sao?’ Chúng tôi thường hay hiểu lầm! Nếu một cô gái dễ thương như cậu cười với chúng tôi, chúng tôi không thể không nảy sinh tình cảm với cô ấy! Chúng tôi sẽ phải lòng cô ấy, dù điều đó có buồn đến đâu!!”

“D-Dễ thương? Phải lòng? Hả?”

“Và trên hết, khi chúng tôi nhìn thấy những thứ như quần lót hay áo ngực, chúng tôi bắt đầu nghĩ, ‘Có phảo cô ấy đang cố gắng quyến rũ mình không nhỉ? Liệu mình có cơ hội nếu tỏ tình

không?’ Trái tim chúng tôi bắt đầu đập mạnh, nhưng cùng lúc đó, chúng tôi lại cảm thấy chán nản khi nghĩ rằng, ‘Chắc cô ấy cũng làm như vậy với mấy thằng khác nữa…’ Cái tính chiếm hữu ghê tởm của chúng tôi bắt đầu trỗi dậy và chúng tôi cảm thấy thật tồi tệ! Thật kinh khủng, phải không?! Nhưng những cảm giác như vậy đều là vì cậu quá bất cẩn, nên có lẽ cậu nên tự kiểm điểm về nó, được chứ?!”

“Uh… xin lỗi?”

Sau khi đã nói hết những gì mình muốn nói, tôi thở hổn hển. Trong khi đó, Koyanagi ngồi với hai chân khép chặt, dùng cả hai tay giữ chặt váy, bờ vai khom lại như thể cô ấy đang tự thu mình lại. Thật sự, cô ấy trông nhỏ bé đến mức bạn gần như có thể tưởng tượng ra một âm thanh như “plop” đi kèm với những động tác của cô ấy.

“Uh, thì… tớ nghĩ mình nên về nhà ngay bây giờ.”

“…Ừ.”

Tránh ánh mắt của tôi, cô ấy cầm cái balo và vội vã rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Nhìn cô ấy rời đi, tôi ngã người ra ghế và thở ra một hơi dài.

“…Mình cảm thấy như vừa nói một điều gì đó thật tục tĩu.”

Tôi đã nói quá nhanh, để miệng tự động nói, đến nỗi ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được những từ ngữ mình phát ra. Tôi có cảm giác mơ hồ rằng mình đã nói nhiều điều không cần thiết, nhưng trực giác của tôi đã cảnh báo, “Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó,” nên tôi quyết định không suy nghĩ thêm.

“Thôi… Dù sao giờ đây mình cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.”

Đôi khi việc nói ra những gì trong đang giấu kìn trong lòng cũng tốt. Hy vọng rằng từ giờ Koyanagi sẽ chú ý hơn đến cách ăn mặc của mình hơn…

*******

…Hoặc là tôi đã tưởng như vậy.

“Này, Prez, cậu nghĩ sao về cái này?”

“Oái!?”

Ngay ngày hôm sau, sau giờ học, ngay khi tôi bước vào phòng câu lạc bộ, Koyanagi đã nghiêng người về phía trước, áo ngực hoàn toàn được phô bày.

“Tớ có một cái áo ngực mới rất nổi bật. Có gì muốn nói về nó không—?”

“Con gái không nên khoe cơ thể của mình như thế!!”

Đóng cửa lại sau lưng, tôi hét lên với âm lượng rất lớn.

“Ý tớ là, cảm ơn cậu! Nhìnnó rất tuyệt, nó trông đẹp lắm, cảm ơn cậu rất nhiều!! Nhưng tớ đã nói với cậu rồi, những thứ như thế này làm trái tim tớ đập nhanh rồi ngay lập tức rơi xuống mức tuyệt vọng! Không phải tớ đã nói vậy sao!?”

“À, ừ… hmmm~.”

“…Vẻ mặt đó là sao?”

---

END PART 2