“E-to………... Sao tớ lại bị trói vậy……?”

“Sao ấy à, Amano, không phải cậu đến trọ lại nhà tớ sao ?”

“Ra vậy. Đến trọ lại

nhà con gái thì bị trói là bình thường nhỉ……..Cớ mà thế bất nào !!”

Đứng ở ngay phía chính diện, cô ấy nhìn xuống thằng tôi như thể nhìn sâu bọ.

Lúc này, tôi đang ngồi ở giữa phòng của cổ và bị trói chặt cả chân tay bằng dây thừng.

Nào là giường, giá sách rồi tủ quần áo, một căn phòng gọn gàng, ngăn nắp với hai tông màu chủ đạo là trắng xanh đậm chất nữ sinh.

Ở giữa không gian

sáng sủa ấy tự nhiên lọt thằng tôi bị trói thế này, trông chẳng khác gì dị vật cả.

“Thiệt tình, mọi người trong nhà ồn ào quá.”

Nàng thiếu nữ khoanh tay lại rồi khẽ nhăn mặt như thể đang bối rối.

Tên cô gái này là Yamanashi Ringo. Mái tóc ngắn dài ngang vai kiểu con gái và có màu tươi sáng, nét mặt chỉnh tề, có thể nói cô ấy là một mĩ nhân với vẻ đẹp mười phân vẹn mười. Chiếc áo sơ mi màu

xanh nhạt, chiếc quần ngắn màu nâu và đôi tất chân dài màu đen, một phong cách rất hợp với vẻ ngoài nhỏ nhắn.

Nếu có một thằng nam sinh bình thường bị trói ở trong phòng của một mỹ nhân như thế này thì, chắc chắn người ta sẽ liên tưởng ngay đến những chuyện chẳng tốt đẹp gì. Tuy nhiên, tất cả chỉ là do duyên nợ giữa tôi và Ringo thôi, từ thời trung học đến nay, cứ hễ chạm mặt là chúng tôi lại cãi nhau không ai nhịn ai. Thế nên là thằng tôi đây cũng chẳng trông mong gì vào vụ lần này.

Nhân tiện thì ở đây vẫn còn một người nữa, vì chẳng còn cách nào khác nên tôi đã cầu cứu cô ấy, một cô gái trông như thiên thần giáng thế.

“Nè, Hanasaki-san. Xin cậu đấy, cứu tớ với.”

Tôi lên tiếng gọi cô gái đang đứng ở đằng sau Ringo với nét mặt bối rối.

Tên cô ấy là Hanasaki Kokoro. Đôi mắt sụp mí, mái tóc vàng dài óng mượt như làn sóng, một cô gái xinh đẹp có nụ cười quá ư là dễ thương, song

ở bên cạnh cô ấy luôn tỏa ra bầu không khí rất dễ chịu. Chiếc áo cánh có diềm xếp và chiếc váy kiểu quần ngắn, một bộ phục trang đầy ấn tượng dành cho nữ giới.

Đối với tôi thì, Hanasaki là cô gái hiền lành, tốt bụng và trái ngược hoàn toàn so với nhỏ Ringo lạnh lùng kia. Nếu là cô ấy, có lẽ tôi sẽ thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

“Ế, nhưng trông Amano-kun có vẻ vui khi được Ringo-chan ấy mà…..”

Vâng, có vẻ như Hanasaki-san đã hiểu lầm mất tiêu rồi.

“Làm gì có ! Nếu là Hanasaki-san thì tớ vui thật, nhưng còn Ringo thì……...Úi ! Đừng có đánh trong khi đang trói tớ chứ !”

Đang mải lèm bèm thì tôi bị Ringo béo mặt bằng tay phải của cô ấy.

“Tớ giận rồi đấy nhé.”

Vừa bĩu môi vừa nói, sau đó Ringo quay đi, rời khỏi căn phòng. Đứng ở chỗ cánh cửa, cô ấy quay lại nhìn về phía tôi rồi cất lời.

“Tóm lại, bây giờ bọn tớ sẽ đi tắm, Dù có chuyện gì thì tớ cũng cấm cậu nhìn trộm đấy nhé ?”

“Đang bị trói thế này thì tớ nhìn bằng niềm tin à…...Với cả, nếu cậu sợ bị nhìn trộm thì đừng tắm chung nữa.”

“Nếu thế thì Amano và Kokoro sẽ……..Không có gì ! Nào chúng ta đi thoi, Kokoro.”

Nói với khuôn mặt ửng đỏ, sau đó Ringo sải bước tới nhà tắm.

Dõi theo tấm lưng cô ấy, Hanasaki-san ngồi xổm xuống trước mặt tôi với vẻ tội lỗi.

“Xin lỗi nhé, Amano-kun. Tớ đi đây.”

“Nếu cậu cảm thấy có lỗi thì cởi trói giùm tớ đi.”

“Tớ xin lỗi, tại Ringo-chan bảo không được mà. Thế nhưng, tớ sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể. À, nếu được thì cậu ăn cái này đi. Aa__n”

Hanasaki-san lấy ra viên kẹo từ trong túi rồi giơ lên trước miệng

tôi.

“Chẳng hiểu sao cậu lại cho tớ kẹo trong cái tình huống này, nhưng tạm thời thì tớ xin nhận vậy. Cảm ơn cậu.”

Tôi há miệng ra đón lấy viên kẹo.

“A………...n ?”

Tuy nhiên, giữa chừng tay cô ấy đã dừng lại.

Gì nữa không biết. Chẳng nhẽ cổ đang muốn chọc tức tôi sao.

“Làm thế này……...có hơi xấu hổ nhỉ”

“Ế ?”

Đột nhiên Hanasaki-san lẩm bẩm gì đó rồi nở nụ cười vụng về.

“Cố lên nào, chỉ cần bỏ vào miệng cậu ấy thôi, nhưng mà sao tim mình lại đập nhanh thế này………...Haaaaaaa phải làm sao đây ! Mình không thể !”

“Tự nhiên cậu bị làm sao vậy trờiiiiiii !?”

Cô ấy bắt đầu thở gấp rồi lao đến tấn công tôi.

“Này, Kokoro !”

Ngay khi Hanasaki-san định lao ập vào người tôi thì Ringo đã quay trở lại phòng rồi túm lấy gáy cô ấy kéo đi.

Nhờ vậy mà có vẻ như tôi đã được cứu.

Hanasaki-san ngơ ngác nhìn chúng tôi ngay khi bị Ringo nhấc lên rồi hạ xuống y như một con mèo.

“Thiệt tình……..Mới rời mắt có tí thôi mà cậu đã làm loạn lên rồi. Lần này là đi thật đấy nhé.”

Bỏ lại những lời nói đó rồi 2 người rời khỏi phòng.

“Ahaha, xin lỗi nhé, Ringo-chan.”

Hanasaki-san trở lại trạng thái như mọi khi và nở nụ cười.

“Haa, may quá……..”

Về mối duyên nợ với Ringo và sự thay đổi đột ngột của Hanasaki-san thì, vì câu chuyện này khá dài nên tôi sẽ kể vào dịp khác.

Quan trọng hơn thì, ngay lúc này đây tại sao tôi lại bị trói ở trong phòng của Ringo.

Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa chúng tôi cũng chỉ là học sinh cùng trường và ở cùng trong hội học sinh. Ấy vậy mà, tại sao lại lên cơ sự này.

Tất cả nguyên nhân của mọi chuyện chính là do tôi đã để họ

thấy được tin nhắn với gấu của mình.

Tên cô ấy là Akane, một cô nàng dịu dạng tốt bụng, tuy nhiên tôi mới chỉ biết được đến thế qua tài khoản của một cô gái bí ẩn nào đó thôi.

Và do có cuộc gặp mặt với cô ấy mà tôi đã bị hành thế này đây.