Dường như có những người có tính cách đối lập so với cái cách mà họ tham gia vào các game online, hoặc là mạng xã hội.
Giống như những hai tính khác nhau hoàn toàn khi ở nhà và ngoài đường, hoặc là tính cách thay đổi như chóng chóng khi giao tiếp với những người bạn khác nhau.
Có một số người tuy trong đời thực họ vô cùng rụt rè, nhút nhát, ngại giao tiếp, ngại kết bạn, không dám hòa nhập vào cộng đồng, nhưng lại vô cùng hăng hái khi tham gia vào thế giới trực tuyến.
Đối với tôi mà nói, tôi dám khẳng định rằng mình không phải là loại người như thế, và tôi cũng nghĩ những thành viên khác của Alley Cats cũng vậy. Cả Schwein nữa, nhưng cô ấy lại chọn việc hành động giống những người như thế.
Dù rằng trong quá khứ. Đã có một vài sự khác biệt khi tôi tách mình khỏi thế giới thật và đắm mình vào game.
Đó là, trong đời thật, tôi là một kẻ không ưa những việc mạo hiểm, nhưng khi tham gia vào game với tư cách là Rusian, tôi lại là một kẻ khá táo bạo, thích chơi lớn, và sẵn sàng làm những việc rủi ro.
Bộ mặt đó của tôi đặc biệt nổi trội hơn khi tôi còn ở những cấp độ thấp, đó là lí do vì sao mà tôi trở nên như bây giờ.
Rusian: Này, tôi vừa tìm một nơi tuyệt vời để đi luyện tay đấy. Muốn đến Đền thờ Thor với tôi không?
Egas: Ể? Với cấp độ này mà cậu muốn chúng ta đến đấy ư?
Rusian: Chắn chắn là chúng ta có thể mà. Kể cả khi có chết đi nữa, lượng EXP mà ta nhận được cũng đủ để bù lại hình phạt rồi, thậm chí là còn hơn nữa.
Người đó là thành viên cùng guild của tôi cách đây hai năm về trước—cái thời mà tôi vẫn còn cùng guild với Nekohime-san ấy—và cậu ta là một Hồi phục sư có cấp độ thấp hơn tôi một chút.
Egas: Tớ nghĩ rằng hơi quá so với tớ mất rồi. Xin lỗi nhưng, tớ sẽ không tham gia đâu.
Rusian: Thật đấy à? Cũng được thôi, nhưng khoảng cách về cấp độ giữa tôi và cậu sẽ bị kéo xa thêm đấy, cậu hiểu chứ?
Egas: Tớ sẽ cố gắng luyện cấp đều đặn mà, nên không sao đâu.
Và rồi, tôi bị từ chối như thế đấy.
Vào thời gian đó, cấp độ của tôi khoảng 70 và Egas khoảng 65.
… Aa, được mà, tôi hiểu rồi mà. Đền thờ Thor khá khó nhằn so với những người chơi cấp 70. Lúc đó thì tôi cũng chỉ là một Khiên Hiệp sĩ, và kỹ năng cá nhân của tôi cũng chẳng là thượng thừa. Tôi nghĩ rằng làm thế vẫn khá là liều mạng.
Nhưng, việc bị từ chối như thế chỉ càng khiến tôi thêm sôi máu. Và thế là, tôi lâp tức thu thập vật phẩm trị thương và bắt đầu cuộc hành trình.
Và rồi, tôi cắm đầu việc cày cuốc. Những con quái ở đó thật sự rất khó đối với những ai cùng cấp độ với tôi, nhưng nếu tôi có thể đánh bại 10 con trong số chúng, thì tôi có thể nhận được 1% EXP còn lại mà tôi đang cần để lên cấp. Đó quả là một cách cày game hiệu quả.
Egas: Ồ, tuyệt thật đấy. Chúc cậu may mắn nhé!
Đó là cái cách mà tôi kheo khoang với cậu ta, nhưng thành thật mà nói, nó khó kinh hồn.
Như dự đoán, tôi đã chết. Dù rằng tôi đã làm mọi cách trong tuyệt vọng, nhưng chết là việc không thể tránh khỏi. Và rồi, tất nhiên, tôi cũng nhận hình phạt.
Tôi nghĩ rằng Ako cũng nên biết về việc này, hình phạt của LA khá đau. Nếu mà bạn chết một lần, 1% EXP để tăng cấp mà bạn mong chờ sẽ không cánh mà bay.
Vây là—đấy, đó là những gì đã xảy ra.
Rusian: Aaaarggghhh! Tôi lại chết nữa! Bao nhiêu lần rồi? Chỉ là đang đùa thôi phải không? Tôi chắc chắn là mình có dùng kỹ năng lúc nãy rồi cơ mà!
Egas: RIP.
Lúc đầu thì, tôi vô cùng nghiêm túc hạ gục chúng, nhưng sau hàng chục lần chết lên chết xuống khiến tôi đâm ra nhụt chí. Do đó, sự nghiêm túc của tôi cũng suy giảm một cách thậm tệ, và rồi chẳng khác nào chỉ chạy vào đấy rồi tấu hài cho đến lúc chết.
Sau khi tôi cảm thấy thế là đủ, và quay trở lại thị trấn, số EXP của tôi lúc này còn thấp hơn so với lúc đầu. Tôi không những đốt tiền mà còn làm tốn thời gian. Nhưng dù thế, tôi vẫn tiếp tục thử thách ấy.
Tại sao tôi cứ liên túc làm một việc mà bạn cho rằng chẳng khác nào một canh bạc? Bởi vì tôi tin rằng đây là con đường nhanh nhất.
Tuy nhiên, dù sao thì nó cũng chẳng phải là mạo hiểm để có thể mang lại lợi ích. Và làm thế này cũng thật là mệt mỏi.
Tôi đã bắt đầu ngán ngẩm vì cứ làm thế mỗi ngày.
Sau vài ngày, tôi lại tìm đến Egas để nhờ cậu ta giúp đỡ.
Rusian: Egas-san, cậu ở đó chứ? Tôi có một vài ưu đãi giúp chúng ta lên cấp nếu cậu muốn này.
Egas: A, cậu đấy à? Tớ vừa đạt cấp độ 72 rồi này.
Rusian: … Ể?
Cậu ta bắt kịp tôi rồi kìa. Không, đúng hơn rằng, cậu ta đã vượt qua tôi mất rồi.
Tôi nghĩ rằng cậu ta nói đùa. Làm thế nào mà tôi có thể thua trong một cuộc đua cấp độ trước một Hồi phục sư cơ chứ? Việc này là thế nào?
Vậy nên, tôi bắt đầu tái mét mặt mày khi hỏi cậu ta.
Rusian: Có nhanh quá không đấy? Làm thế nào mà cậu lại nhanh đến vậy cơ chứ?
Egas: Tớ cứ cày liên tục ở những bãi quái an toàn nhưng hiệu quả.
Rusia: … Và rồi cậu lên được tận cấp độ đó ư?
Egas: Ừ, tớ cũng tiết kiệm được ít tiền, và cũng tân trang lại trang bị này.
Phải rồi.
Cậu ta hoàn toàn nhởn nhơ cày cấp một cách đơn giản trong khi tôi lâm vào tình trạng bế tắc.
Tôi biết rằng nhận một kết cục thế này sau khi khoe khoang một cách thái quá như thế thì quả là thảm hại, nhưng tôi đành ngậm đắng nuốt cay và nhờ anh ta hướng dẫn cho tôi.
Rusian: Ừm… Cậu nghĩ rằng nơi nào có thể cày cấp hiệu quả dành cho Khiên Hiệp sĩ cấp độ 70?
Egas: Chẳng phải Sleeper-sensei là quá tốt rồi sao? Cậu cũng có thể kiếm được một số tiền kha khá nhờ vào nó đấy.
Rusian: … Được rồi, tôi sẽ đến đó.
Eagas: Tớ có nên đi cùng với cậu không nhỉ?
Rusian: Nếu cậu muốn.
Bằng cách này, tôi có thể tăng EXP một cách an toàn và tiết kiệm tiền. Đúng là chằng có gì ngoài lợi ích.
Nó hiệu quả đến mức khiến tôi quên béng đi canh bạc mà mình đã từng chơi vào trước đó.
Trời ạ, quả thật là hối tiếc.
Kể từ lúc đó, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Egas-san một lần nào nữa. Và tôi cũng quyết định phấn đấu để trở thành một người như thế: Mỗi ngày đều dùng hết sức mình để tăng EXP, tiền, vật phẩm, và kỹ năng cá nhân.
Phải. Đó hẳn là một sai lầm của tuổi trẻ.
Ako: Vậy là, ý anh nói rằng Egas-san này là nguyên nhân khiến anh không cho phép em cày cấp độ nhanh ư?!
Rusian: Ý cậu ‘nguyên nhân’ là sao? Cậu nên nói là ‘nhờ ơn cậu ta’ mới đúng đấy.
Ako: Em thì là loại người chơi để việc nâng cao kỹ năng cá nhân lại cho sau này, và chỉ tập trung vào luyện cấp ngay bây giờ thôi!
Rusian: Và tớ là loại người chơi không cho phép việc đó.
Cậu đã gây rắc rối cho biết bao nhiêu người, nên đó là lý do vì sao tớ cứ giục cậu nâng cao kỹ năng cá nhân của mình thay vì cứ cắm đầu cày cấp đấy.
Đây chính xác là những gì mà tôi muốn nói từ tận đáy lòng.
Rusian: Điều tớ cố gắng nói ở đây là việc nỗ lực kiên định và lòng trung thực. Những thứ kiểu như ‘Tôi sẽ đánh cược tất cả vào lần tới’ không phải là một kế hoạch tốt để nghĩ đến trong game đâu. Cậu hiểu chứ?
Ako: Tương lai ổn định nhất mà anh có thể thấy là em sẽ trở thành một người nội trợ đấy. Vì vậy, kể cả thế, em vẫn nỗ lực hằng ngày đấy anh có hiểu không?
Rusian: Tớ không nói đến những nỗ lực của cậu về việc làm thế nào để nâng cao cấp độ của tớ hơn nữa!
Thay vào đó, nếu cậu thật sự nghiêm túc mỗi ngày thì việc lên cấp cảu tớ sẽ dễ dàng hơn đấy.
Ako: Nhưng, nhưng! Em không bảo rằng Rusian phải kiếm được nhiều tiền! Cho dù là sống đơn giản ngày qua ngày, chỉ cần chúng ta là vợ chồng của nhau, em sẽ có thể làm hết sức mình.
Rusian: Kể cả cậu có dâng hiến bản thân cậu kiểu đó, tớ vẫn không thể chấp nhận được!
Lễ hội văn hóa đầy cay đắng đã kết thúc, và chúng tôi cũng đã xoay sở vượt qua được hội thao đầy đau đớn, nhưng cuộc chiến của tôi còn lâu mới kết thúc. Tôi vẫn phải tìm cách để biến vợ tôi trở lại thành một người bình thường.
Dù sao thì, Ako lại một lần nữa chìm sâu vào thế giới LA.
Rusian: Từ ngày mai. Hãy chắn chắn rằng ngày mai cậu sẽ đến trường, được chứ? Đại hội thể thao đã kết thúc và ngày mai là đầu tuần. Nếu ngày mai cậu nghĩ, cậu sẽ tiếp tục nghĩ vào những ngày khác, phải chứ?
Ako: Em đã nói với anh là em không muốn đi họccccc! Đầu tiên là, Rusian, lúc này không phải là lúc để đi học đúng không nào. Chẳng phải là chúng ta vẫn còn việc quan trọng hơn phải giải quyết sao?!
Rusian: Hiểu rồi. Tớ hiểu ý cậu, nhưng ngày mai cả bọn sẽ có một buổi họp chiến lược đấy. Cậu vẫn sẽ nói rằng mình vẫn có dự định nghỉ học chứ?
Ako: Anh nói một cuộc họp chiến lược ư?!
Tôi chắc chắn là mình đã từng làm một điều tương tự để khiến Ako phải đến trường, và việc này khiến cô ấy phải ngập ngừng.
Ako: Uuu… Em không chắc. Em hiểu rồi. Em sẽ cố hết sức.
Rusian: Tốt lắm. Tớ sẽ chờ cậu.
Cuối cùng thì, tôi cũng đã có thể an tâm sau khi cô nàng Ako gật đầu miễn cưỡng.
Ako, người vừa bắt đầu tiếp tục đến trường để tham gia clb, lại tìm được một lý do khác để cúp học.
Đó là cái lễ hội thể thao chẳng khác nào địa ngục đã diễn ra vào cuối tuần.
Thêm vào đó, việc quay lại trường sau kỳ nghỉ thì quá chi là đau lòng.
Tuy nhiên, thậm chí còn hơn cả việc đó…
Lễ hội văn hóa mùa thu? Đại hội thể thao mùa thu? Không phải là những thứ đó.
Lý do nằm ở một mùa giải dành cho những người chơi game trực tuyến. ‘KỲ NGHỈ HÈ VỪA KẾT THÚC, ĐỂ NGƯỜI CHƠI KHÔNG RỜI BỎ CHÚNG TÔI, CHÚNG TÔI SẼ CÓ MỘT BẢN CẬP NHẬT CỰC LỚN’.